Người Vợ Hợp Đồng Của Tôi Chính Là Thiên Kim Đại Tiểu Thư

Chương 6: Yêu Đương ᐯụиɠ Ŧяộm 1

Đoạn Dã bị Lạc Thanh Diên lôi đi, lảo đảo nghiêng ngả đi theo về phía trước, hắn vẫn còn đang mơ hồ, sao Lạc Thanh Diên lại xuất hiện ở đây, thật sự là trùng hợp thôi sao?

Đoạn Dã:

“Có chuyện gì thì từ từ nói được không? Giữa nơi công cộng đông người như vậy, cô làm vậy có coi được không?”

Lạc Thanh Diên vẫn không buông cổ áo Đoạn Dã ra, cô giẫm giày cao gót lên nền đất, kéo Đoạn Dã vào trong một cái kho hàng nhỏ.

Sau đó đóng sầm cửa lại.

Đoạn Dã vô thức nhìn xung quanh, dù nói nơi này là nhà kho, chi bằng nói đây là tiệm tạp hóa của đoàn làm phim, bên trong chất đống rất nhiều thiết bị, vô cùng chật chội.

Một mình Đoạn Dã có thể miễn cưỡng lách qua, nhưng có thêm Lạc Thanh Diên thì có phần khó khăn.

Đặc biệt là Lạc Thanh Diên còn ép Đoạn Dã lên kệ hàng sau lưng cô.

Thân hình Lạc Thanh Diên tuy không cao hơn hắn, nhưng khí thế kia thì không thấp chút nào đâu.

Mặc dù khóe môi Lạc Thanh Diên từ đầu đến cuối vẫn nhếch lên, nhưng trong cặp mắt kia rõ ràng vẫn là sự lạnh lùng.

Đoạn Dã:

“Cô…”

Lạc Thanh Diên đè sát vào, Đoạn Dã bị cô ép phải đối diện, cả hai mặt đối mặt nhau.

Đoạn Dã có thể cảm nhận rất rõ tỉ lệ dáng người hoàn mỹ của Lạc Thanh Diên, gương mặt hắn không kìm được mà đỏ bừng:

“Cô…”

Lạc Thanh Diên:

“Tôi họ Lạc, tên là Lạc Thanh Diên, đừng có tôi tôi cô cô nữa, gọi tên của tôi đi.”

Đoạn Dã sắp điên rồi, hắn là một thằng đàn ông bình thường đó?

“Lạc Thanh Diên, đêm qua hai ta một người muốn ngủ một người được ngủ, cô không cần bám lấy tôi nhỉ? Cùng lắm thì tôi cho cô một khoản tiền, cuộc gặp nào cũng có lúc kết thúc nhỉ?”

Lạc Thanh Diên không đáp lời, cô như cười như không, ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình thản.

Cả đời này Đoạn Dã chưa từng gặp loại phụ nữ hoang đường như vậy, nhất là…Thậm chí Lạc Thanh Diên cũng không cảm thấy tư thế hiện giờ có gì đó không ổn…

Mặc dù tối hôm qua là Lạc Thanh Diên chủ động, nhưng dù sao Đoạn Dã cũng không lỗ, thế là Đoạn Dã kiên nhẫn uyển chuyển tỏ rõ ý mình:

“Nếu không…Lạc tiểu thư ra giá đi?”

Đoạn Dã có phần ảo não:

“Nhưng nhiều quá thì tôi không đưa nổi, tôi chỉ có nhiều lắm là năm chữ số…”

Hắn là người nghèo đấy, vừa lên chính thức chưa được bao lâu, cũng chỉ thừa ra vài tháng tiền lương, còn có bố mẹ phụ cấp vài phần, tính toán chỉ tầm hai vạn tệ.

Lạc Thanh Diên đột nhiên cười khẽ:

“Cậu thiếu tiền à?”

Đoạn Dã cứng họng, theo bản năng phản bác:

“Trên đời này có ai mà không thiếu tiền? Hiện tại tôi thiếu…”

Lạc Thanh Diên đột ngột nói:

“Tôi cho cậu bảy chữ số, cậu kết hôn với tôi, sao hả?”

Đoạn Dã nhất thời chưa kịp phản ứng:

“Cô đừng tưởng dùng tiền là có thể mua thân thể tôi…”

Một giây sau, giọng nói của Đoạn Dã lập tức cao lên mấy tông:

“Bao nhiêu!?”

Lạc Thanh Diên cười khúc khích:

“Bảy chữ số, sao hả?”

Đoạn Dã nhất thời mơ hồ, bắt đầu đếm ngón tay xem bảy chữ số là mấy số không…

Hơi hoang đường rồi…

Đoạn Dã khó tin nhìn đối phương:

“Thật không đó? Cô là phụ nữ, lấy đâu ra nhiều tiền vậy? Hay là cô định lừa cưới đấy?!”

“Hơn nữa…”

Đoạn Dã nói lời trái lương tâm:

“Cô đừng tưởng bảy chữ số là có thể khiến tôi cúi đầu trước thế lực, tôi là trai nhà lành, tuyệt đối không bán thân, tôi…Ừm…”

Đoạn Dã thình lình trừng to hai mắt, bởi vì Lạc Thanh Diên đã không muốn nhiều lời nữa, cô ôm đầu hắn, trực tiếp dùng miệng chặn lấy những lời mình không muốn nghe.

Đoạn Dã:

“???!!!”

Mạnh vậy luôn à?!

Đoạn Dã vô thức đẩy Lạc Thanh Diên ra, nhưng Lạc Thanh Diên lại không chịu nhúc nhích, chỉ có kệ hàng sau lưng hắn lay động kẽo kẹt.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng nói.

“Ai đó? Hình như tôi nghe thấy trong nhà kho có tiếng gì đó?”

“Thật không? Chúng ta qua xem thử đi…Đừng nói ai đó làm hỏng thiết bị của chúng ta rồi nhé.”

Đoạn Dã rốt cuộc cũng tránh thoát Lạc Thanh Diên, hắn cảm thấy miệng mình bị cắn đến đau nhói, vừa muốn nói chuyện, Lạc Thanh Diên lại trực tiếp sà vào, không đợi hắn lên tiếng mà tiếp tục hôn hắn.

“Cộp cộp cộp…”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Đoạn Dã sợ đến mức sau lưng đổ đầy mồ hôi, Lạc Thanh Diên lại thì thầm bên tai hắn, nói:

“Chắc hẳn người của đoàn làm phim đều biết cậu nhỉ, cậu muốn cho mọi người đều biết cậu ở đây với tôi làm gì sao?”

“Hoặc là nói, cậu muốn Nam Tinh và Diệp Noãn biết à?”

Lạc Thanh Diên thành công khiến cả người Đoạn Dã trở nên cứng ngắc, trong lúc nhất thời không hề nhúc nhích.

Mà Lạc Thanh Diên một tay ôm hắn, một tay khóa trái cửa kho hàng.

Thành ra khi hai người kia đến vặn chốt cửa, lại không thể mở cửa được.

“Ơ? Sao nhà kho lại khóa cửa vậy?”

“Hả? Để tôi xem thử…”

Hai người vặn khóa cửa mấy lần, nhưng vẫn không mở cửa được.

Đôi mắt đen láy của Đoạn Dã tràn đầy hoài nghi, hắn khó hiểu nhìn Lạc Thanh Diên, hắn rất muốn biết, sao Lạc Thanh Diên lại biết rõ mọi chuyện về hắn như vậy?

Mà cơ thể Lạc Thanh Diên rất xôn xao, cô ở độ tuổi này mà chưa chạm vào đàn ông đã hiếm thấy rồi, nhưng một khi chạm vào, ăn mặn một lần thì khó mà dừng được.