Tình Cảm Thầm Kín

Chương 14

Mùa xuân đến, mang theo những cơn gió nhẹ nhàng và sắc hoa rực rỡ. Lâm Vân cảm thấy lòng mình cũng như những bông hoa nở rộ, đầy sức sống và hy vọng. Sau nhiều buổi hẹn hò với Tống Minh, cô dần mở lòng và hiểu rõ hơn về bản thân cũng như những cảm xúc của mình. Nhưng cô cũng nhận ra rằng tình yêu không chỉ là niềm vui, mà còn có những thử thách và cảm xúc phức tạp khác.

Hôm nay, Lâm Vân quyết định dành một buổi chiều để khám phá những sở thích của mình. Cô muốn tìm hiểu về những điều làm mình hạnh phúc, không chỉ xoay quanh tình cảm với Tống Minh. Đến một quán cà phê gần công viên, cô cảm thấy hào hứng với không gian thoáng đãng và ánh nắng chiếu rọi.

Ngồi bên cửa sổ, Lâm Vân gọi một tách trà và mở cuốn sổ tay ra. Cô bắt đầu viết, ghi lại những điều mình thích: “Em thích những buổi chiều yên tĩnh, thích cảm giác lướt trên những trang sách mới, thích ngắm nhìn những mảnh ghép cuộc sống xung quanh.”

Đang mải mê viết, Lâm Vân chợt nghe tiếng chuông điện thoại. Là tin nhắn từ Tống Minh. “Hôm nay anh có việc bận, nhưng sẽ cố gắng qua thăm em sau. Hy vọng em không buồn.”

Cô cảm thấy có chút thất vọng nhưng cũng hiểu rằng công việc của anh không thể tránh khỏi. “Em không sao đâu. Anh hãy chăm sóc bản thân nhé.” Cô nhắn lại.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Vân cảm thấy một chút trống trải. Cô tự hỏi liệu mình có nên mở lòng với Tống Minh hơn hay không. Có lẽ cô vẫn chưa đủ can đảm để thừa nhận tình cảm sâu sắc trong lòng mình. Cô nhớ những khoảnh khắc vui vẻ bên anh, những cuộc trò chuyện ý nghĩa mà họ đã chia sẻ.

Lâm Vân quyết định không để tâm trạng buồn bã chi phối mình. Cô đã hứa với bản thân rằng sẽ khám phá những điều thú vị trong cuộc sống, không chỉ có Tống Minh. Vậy nên, cô lên mạng tìm hiểu về những lớp học nghệ thuật mà mình từng mơ ước tham gia. “Có lẽ đây là lúc để thử sức với hội họa.” Cô nghĩ.

Sau khi tìm hiểu, Lâm Vân đăng ký tham gia một lớp học vẽ vào cuối tuần này. Cảm giác hào hứng tràn ngập, như thể cô đang tìm ra một phần của bản thân mình mà từ lâu đã bị chôn vùi dưới áp lực công việc và tình cảm.

Cuối tuần đến nhanh chóng, Lâm Vân diện một bộ đồ thoải mái và đi đến lớp học. Khi bước vào, cô cảm thấy hồi hộp. Mọi người xung quanh đều là những gương mặt mới, nhưng sự nhiệt huyết và đam mê của họ khiến không khí trở nên ấm áp.

Giáo viên hướng dẫn, một người phụ nữ trung niên với nụ cười thân thiện, giới thiệu về khóa học. “Chúng ta sẽ bắt đầu với những kỹ thuật cơ bản, nhưng tôi khuyến khích mọi người hãy tự do sáng tạo và thể hiện bản thân mình.”

Lâm Vân cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết. Cô đã bắt đầu vẽ những bức tranh nhỏ với những màu sắc sống động, thỏa sức thể hiện cảm xúc của mình. Trong quá trình vẽ, cô cảm thấy như mình đang giải tỏa được những cảm xúc đã tích tụ từ lâu, những bức tranh trở thành cách để cô bộc lộ nội tâm.

Trong lớp học, Lâm Vân cũng kết bạn với một vài người, trong đó có Diệu, một cô gái vui vẻ và năng động. Họ trò chuyện vui vẻ, và Diệu đã khích lệ Lâm Vân tiếp tục vẽ những điều mà mình yêu thích. “Hãy để tâm hồn em bay bổng. Nghệ thuật là một cách tuyệt vời để khám phá chính mình.” Diệu nói, ánh mắt rực sáng.

Sau một buổi học, Lâm Vân về nhà với tâm trạng phấn chấn. Cô không chỉ tìm thấy niềm vui trong việc vẽ mà còn gặp được những người bạn mới. Cô biết rằng mình đang dần tìm ra những điều tốt đẹp trong cuộc sống và trong chính bản thân.

Khi về đến nhà, Lâm Vân nhận được tin nhắn từ Tống Minh. “Anh đã xong việc, giờ có thể gặp em không? Anh muốn nói chuyện với em về một điều quan trọng.”

Lâm Vân cảm thấy hồi hộp. Không biết điều gì đang chờ đón mình. “Em đang ở nhà. Anh đến ngay nhé.” Cô trả lời, lòng cảm thấy phấn khởi nhưng cũng không khỏi lo lắng.

Một lát sau, Tống Minh xuất hiện, ánh mắt anh ánh lên sự nghiêm túc. “Em có khỏe không?” Anh hỏi khi ngồi xuống đối diện Lâm Vân.

“Em khỏe. Hôm nay em vừa tham gia một lớp học vẽ. Thú vị lắm.” Cô đáp, không quên kể về những trải nghiệm mới mẻ của mình.

“Nghe có vẻ hay. Anh rất vui khi thấy em tìm được sở thích mới” Tống Minh nói, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi. “Nhưng hôm nay anh đến để nói về chúng ta.”

Câu nói này làm cho Lâm Vân cảm thấy hồi hộp. Cô gật đầu, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp diễn ra. “Anh có điều gì muốn chia sẻ?”

“Anh muốn nói về cảm xúc của mình với em” Tống Minh nói, ánh mắt anh không rời khỏi Lâm Vân. “Anh biết rằng giữa chúng ta có nhiều điều chưa rõ ràng. Anh muốn em biết rằng anh thực sự rất nghiêm túc với mối quan hệ này. Anh không muốn mất cơ hội để hiểu em hơn.”

Lâm Vân cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô nhận ra rằng Tống Minh không chỉ đơn thuần là một người bạn mà còn là một người đàn ông chân thành. “Em… em cũng vậy. Em cảm thấy những gì chúng ta có rất đặc biệt” Cô nói, lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.

“Nhưng em vẫn chưa hoàn toàn mở lòng. Em cần thời gian để hiểu rõ bản thân mình hơn” Lâm Vân thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt Tống Minh.

“Anh hiểu. Điều quan trọng nhất là em hãy chân thành với chính mình. Nếu cần thời gian, anh sẽ chờ đợi” Tống Minh nói, giọng điệu đầy kiên nhẫn.

Lâm Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời của anh. Cô biết rằng Tống Minh là người không chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình mà còn tôn trọng quyết định của cô. “Cảm ơn anh vì đã kiên nhẫn. Em sẽ cố gắng tìm ra câu trả lời cho chính mình.” Cô nói, lòng cảm thấy tràn đầy hy vọng.

Họ ngồi nói chuyện thêm một thời gian, trao đổi về những điều mà mỗi người đang trải qua. Cuộc trò chuyện giúp Lâm Vân nhận ra rằng tình yêu không chỉ là một cảm xúc nhất thời mà còn là hành trình mà hai người cùng nhau khám phá.

Khi Tống Minh rời đi, Lâm Vân cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cô biết rằng mình đã có những bước tiến lớn trong việc tìm hiểu về bản thân cũng như tình cảm với Tống Minh. Có thể cuộc sống sẽ không hoàn hảo, nhưng cô tin rằng tình yêu có thể là một phần quan trọng trong hành trình khám phá chính mình.

Ngày hôm sau, khi ngồi viết trong cuốn sổ tay, Lâm Vân đã ghi lại một câu mà cô cảm thấy rất phù hợp với tâm trạng của mình: “Tình yêu là hành trình, không phải đích đến. Hãy để bản thân được trải nghiệm từng khoảnh khắc.”

Và như thế, Lâm Vân tiếp tục hành trình của mình, đầy hy vọng và khao khát tìm hiểu về tình yêu và bản thân. Cô đã quyết định không chỉ mở lòng với Tống Minh mà còn với chính mình, để trở thành một phiên bản tốt nhất của bản thân trong cuộc sống này.