Nghe thấy động tĩnh, Tô Trạch lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ đau khổ, điều chỉnh lại tinh thần rồi bước lên tầng ba. Khi thấy gương mặt tái nhợt của Thẩm Mặc, sự sợ hãi vừa dằn xuống trong lòng lại dâng trào: “Em ấy bị làm sao thế này?”
Thẩm Nguyệt nhìn Tô Trạch bế Thẩm Mặc lên giường, nhận ra thái độ đột ngột thay đổi của anh, cô đoán rằng anh cũng đã nghĩ đến khả năng đó như cô. Cô tiến lên vài bước, giọng lo lắng: “Em cũng không biết, anh dùng dị năng chữa trị cho em ấy đi.”
Tô Trạch là người có dị năng hệ Mộc, thường thì dị năng hệ Mộc chia làm hai loại: điều khiển dây leo để tấn công và kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự sinh trưởng của thực vật. Nhưng anh lại có thêm một khả năng biến dị khác – khả năng chữa trị. Trong số những người có dị năng hệ Mộc mà anh từng gặp, dường như chỉ có anh là có thể sử dụng sức sống từ năng lực thực vật để chữa lành.
Dù Tô Trạch cũng không rõ nguyên nhân, nhưng khả năng này thực sự đã mang lại cho anh nhiều lợi ích. Anh lập tức truyền dị năng vào cơ thể Thẩm Mặc, nhưng sức sống dồi dào vừa vào cơ thể cậu lại như đá chìm xuống biển, không chút phản ứng.
Sau một lúc dò xét, sắc mặt Tô Trạch tái nhợt, biểu cảm khó chịu nói: “Dị năng của anh không có tác dụng với cậu ấy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói cụ thể cho anh nghe.”
Thẩm Nguyệt cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, liền kể lại toàn bộ những gì vừa xảy ra, bao gồm cả cuộc đối thoại giữa hai người, không bỏ sót chi tiết nào. Lúc này, Thẩm Mặc đã ngất đi, nên hai người cũng không cần lo ngại cậu ấy sẽ nghe thấy.
“Vậy là, em vừa nhắc đến chuyện chúng ta có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng của A Mặc, và sau đó cậu ấy liền trở nên như thế này sao!” Tô Trạch có chút bực bội, day day trán.
Nếu lúc đó Dương Hiền nói thẳng ra, chẳng phải bọn họ đã có thể sớm biết được rồi sao. Nhưng dù thế cũng không ích gì, người bị tổn thương vẫn sẽ là Thẩm Mặc. Có lẽ anh cần phải bàn bạc kỹ hơn với mọi người.
“Chuyện này vốn đã rất kỳ lạ rồi, có vẻ như việc chúng ta nghe được suy nghĩ của Mặc Mặc không phải là do dị năng của cậu ấy.”
“Em cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng có cảm giác mọi chuyện có liên quan đến biến cố trước kia. Tốt hơn hết sau này đừng để cậu ấy nghe thấy những điều này.” Tô Trạch nghiêm nghị nói.
Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ không tin vào chuyện như vậy. Nhưng sự thay đổi đột ngột của Mặc Mặc trước đây đã hoàn toàn xé nát thế giới quan của anh. Khi mạt thế đến, dị năng xuất hiện, anh cũng dần có cảm giác lạ lùng nhưng lại chẳng ngạc nhiên lắm. Giờ thêm một chút yếu tố huyền bí nữa, dường như cũng không khó để chấp nhận.
Nghe Tô Trạch giải thích, Thẩm Nguyệt mới nhận ra, hóa ra lần này em trai bị thương là do cô. Cô cảm thấy có chút áy náy, nhưng lại càng khẳng định suy đoán trong lòng mình: “Ý anh là, Mặc Mặc lần này thật sự đã quay về, sẽ không còn thay đổi nữa, đúng không?”
Tô Trạch không biết trả lời cô thế nào, dù sao bao năm qua họ đều đã cùng nhau kiên trì. Nếu không phải chứng kiến cô dần trở nên điên loạn, suýt nữa mất mạng, anh đã không đau lòng mà đồng ý với những người khác loại bỏ “Thẩm Mặc” rồi. Nếu không, còn chưa đợi đến khi Mặc Mặc thật sự quay về, Thẩm Nguyệt đã không chịu nổi nữa rồi. Anh đã hứa với Mặc Mặc, rằng sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt.
“Có lẽ là vậy, đây đã là kết quả tốt nhất rồi phải không?” Tô Trạch vừa an ủi Thẩm Nguyệt, vừa tự trấn an bản thân.
Những ngày sau đó, Thẩm Mặc nhận thấy người chị tiện nghi của mình đối xử với cậu hình như còn tốt hơn trước. Dù cậu rất thích sự gần gũi này, nhưng sự tốt bụng ấy lại kèm theo chút dè dặt, giống như sợ cậu sẽ vỡ tan, khiến Thẩm Mặc có chút không quen. Hơn nữa, lòng tốt này vốn cũng chẳng dành cho cậu.
Thẩm Mặc cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, pha lẫn chút ngột ngạt. Vốn không giỏi xử lý những cảm xúc này, cậu đành ngượng ngùng nhắc khéo: “Chị à, thật sự em đã ổn rồi, chị không cần phải ở đây chăm sóc em mãi đâu.”