Khi vấn đề quan trọng nhất được đưa ra rõ ràng, dường như họ cũng không còn đường thoát. Cuối cùng, Tô Trạch, người bạn thanh mai trúc mã của Thẩm Nguyệt, mở lời: “Nguyệt Nguyệt xưa nay luôn giấu tâm sự, nên tôi cũng không chắc cô ấy có nghe được không. Nhưng các cậu cũng biết đấy, cô ấy luôn bao dung với em trai mình vô điều kiện.”
Mặc dù trước đây anh cũng như vậy, thậm chí còn hơn cả Thẩm Nguyệt. Nghĩ lại chuyện cũ, ánh mắt Tô Trạch dưới lớp kính trầm đi một chút. Anh tiếp tục: “Dù không rõ tại sao bỗng nhiên chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của cậu ta, nhưng hôm nay thời gian quá ngắn, thông tin cũng chưa nhiều. Hiện tại chẳng ai biết rõ cậu ta thực sự ra sao, liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của chúng ta không. Vì vậy, trước mắt chúng ta chỉ có thể án binh bất động, cố gắng dò la thêm từ cậu ta rồi tùy cơ ứng biến.”
Nghe vậy, Lãnh Thời Nhất cũng gật đầu đồng tình: “Giờ chỉ còn cách này. Chỉ cần cậu ta không làm thêm chuyện dại dột, mọi thứ sẽ ổn. Chuyện sau đó, tôi sẽ tự sắp xếp…” Dù sao thì tốt nhất là cậu ta đừng bám lấy anh nữa, kể cả bên trong có đổi sang một linh hồn khác, anh cũng không quan tâm.
Mặc dù hiện tại họ chỉ là một đội nhỏ tạm thời, nhưng với vai trò đội trưởng, Lãnh Thời Nhất vẫn có tiếng nói nhất định.
“Rõ, đội trưởng ~” Tô Trạch khẽ cười, không biết phỏng đoán của anh có đúng không, nhưng chắc chắn sắp tới sẽ có nhiều chuyện thú vị.
Thôi Dương không mấy hứng thú với kết quả cuộc bàn bạc. Anh chỉ vì món nợ ân tình với cha mẹ Thẩm mà đến đây, mục tiêu duy nhất là đảm bảo an toàn cho Thẩm Nguyệt đến được căn cứ an toàn. Nghĩ đến đó, anh nói thẳng.
“Tôi chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ Thẩm tiểu thư, những chuyện khác các cậu tự quyết là được.”
“Cậu đúng là người không có chút hài hước nào. Tôi không biết những chuyện khác trong đám tiếng lòng đó thật hay giả, nhưng miêu tả về cậu thì đúng quá rồi.” Tô Trạch bật cười trêu chọc.
Thôi Dương không biểu cảm nhìn lại anh ta, khóe miệng hơi giật nhẹ: “Cũng giống nhau cả thôi.”
Thấy anh ta còn biết phản ứng lại, Tô Trạch khẽ chậc lưỡi vì ngạc nhiên, không đùa nữa mà quay sang Lãnh Thời Nhất, nói với vẻ bí hiểm: “Thẩm Mặc chẳng phải thích cậu sao? Để cậu hỏi chuyện cậu ta đi, nhớ là phải giấu nhẹm với em họ cậu, không thể để cậu ta biết kế hoạch của chúng ta nữa.”
Lãnh Thời Nhất nghe giọng điệu muốn đùa của anh ta, mạch máu trên trán không khỏi giật giật, suýt nữa thì mất luôn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày: “Cậu gọi đó là thích tôi? Có ai trong các cậu chưa từng bị cậu ta bám lấy không?”
Nhớ lại chuyện suýt chút nữa kế hoạch bị lộ trước mặt Thẩm Nguyệt, cuối cùng Lãnh Thời Nhất cũng đen mặt gật đầu, chỉ đồng ý đề xuất cuối cùng: “Tôi sẽ cảnh cáo Dương Hiên, không để cậu ta phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Còn chuyện dò hỏi, tôi sẽ không làm, chẳng phải Thẩm Mặc cũng để ý đến cậu sao? Việc đó để cậu, con cáo già này, tự làm đi.”
Nào ngờ Tô Trạch chỉ mỉm cười, nhún vai và nói giọng lười biếng: “Được thôi, để tôi làm cũng được. Hôm nay tôi thấy cậu nhóc đó cũng thú vị lắm. Cơ hội tôi đã nhường rồi, sau này đừng hối hận nhé.”
Lãnh Thời Nhất cảm thấy câu cuối của anh ta hoàn toàn chỉ để gây khó chịu.
Nhưng Tô Trạch không phải chỉ để chọc tức, anh còn nhớ lần trước, anh và Lãnh Thời Nhất thật sự từng tranh giành Thẩm Mặc. Bây giờ nói như vậy, có lẽ là do đã quên hoặc không còn thích nữa. Dù thế nào, anh cũng đã đạt được mục đích của mình.
Sau khi họ bàn bạc xong, ai về phòng nấy. Trở lại phòng mình, nét mặt Tô Trạch lập tức trở nên lạnh lùng, như thể vừa tháo bỏ mặt nạ, lộ ra sự mệt mỏi. Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay từng khiến Thẩm Mặc bị thương, cả bàn tay khẽ run nhẹ. Trong mắt anh lóe lên chút cảm xúc phức tạp, và giọng nói trầm trầm đầy mong đợi vang lên trong căn phòng trống:
“Thẩm Mặc… Có phải em đã quay về không…?”