Chương 6
[ ngươi nên tự đặt cho mình một cái tên phương Tây, miễn cho lúc ngươi cùng hòa người khác trao đổi, ngay tại hiện trường luống cuống nghĩ tên ], Bảo Bảo nghiêm trang nhắc nhở ta.“Có đạo lý. Tom? Hoặc là jerry?”
[ mèo và chuột? ]
Ta quên, nó rất quen thuộc phim hoạt hình trên địa cầu.
“Carl?”
[ có thể ], nó gật đầu tỏ vẻ tán đồng, [ họ gì? ]
Ta sao biết rõ ràng họ của người phương Tây, tên thì còn biết được vài cái, “Bond?”
[007? ]
Ặc, nó cũng biết thật nhiều phim trên địa cầu. Ta gật gật đầu.
[ Carl. Bond, không tệ], nó tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế ta có tên mới.
Rốt cục là đến giai đoạn một đám dũng sĩ khiêu chiến Đại Ma Vương, hay là nói một đám đạo phỉ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Chỉ là góc độ bất đồng mà thôi.
Xem bộ dáng bọn hắn phía trước như lâm đại địch, rõ ràng lấy được tin tình báo xác thực,Đại Sư gì đó lúc này cũng không ở đây, bọn họ vẫn là bộ dáng thật cẩn thận. Ta cũng bởi vậy không dám tới gần, chỉ lấy kính viễn vọng nhìn từ rất xa.
Nhìn bọn họ cả người lẫn ngựa bị một thiếu niên dễ dàng tiêu diệt toàn bộ, thậm chí song phương chưa có đối thoại, thiếu niên kia liền động thủ. Sổ tay phù hộ ta, may mắn ta cách bọn họ rất xa.
Sau đó thiếu niên kia từ rất xa đối với ta quát: “Xuất hiện đi.”
Ta không rõ hắn thật phát hiện ra ta, hay là chỉ muốn lừa ta, dù sao ta với tiềm hành chi thuật của bản thân vẫn rất tin tưởng. Nhưng hắn tựa hồ thẳng tắp nhìn vào mắt ta, có lẽ hắn thật sự có phương pháp cao minh phát hiện ra ta.
Kỳ thật ta có thể trốn vào sổ tay, chỉ là không khỏi bại lộ bí mật. Vẫn là cùng hắn nói chuyện với nhau trước đi,thật sự không được thì trốn.
Vì thế ta cười khổ đứng dậy, thiếu niên này thực đáng sợ, một câu chưa nói liền gϊếŧ những người đó, khiến ta thật sự trong lòng không dễ chịu.
“Ngươi và bọn họ không phải một nhóm?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng ngữ khí biểu đạt ra ý khẳng định.
Ta gật gật đầu. Chỉ cần hắn nguyện ý cùng ta nói chuyện, có lẽ vốn không có ý đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
“Vậy ngươi tới làm gì?”
“Ta lạc đường trong rừng rậm, định cùng bọn họ đi ra ngoài.”
Hắn như có chút đăm chiêu đánh giá ta, “Ngươi tuy rằng không nói thật hoàn toàn, nhưng vài điểm hẳn là thật sự. Vậy sao ngươi không đi cùng bọn họ, lại vụиɠ ŧяộʍ theo dõi bọn họ?”
Ta sờ sờ đầu, lúng túng nói: “Bọn họ giống như không phải người tốt, vẫn nói muốn gì đó, cho nên ta không dám gia nhập bọn họ, đành phải vụиɠ ŧяộʍ đi theo.”
Hắn gật gật đầu, lại nhìn ta nói: “Ta không chán ghét ngươi. Bất quá sư phụ của ta muốn ta gϊếŧ hết những người tiếp cận nơi này. Ngươi nói ta nên làm sao bây giờ?”
Ta ở trong lòng phát điên, thầm nghĩ nói vậy ngươi đừng gϊếŧ ta. Nhưng cũng không dám lộ ra trên mặt, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vậy ngươi nghĩ biện pháp giúp ta đi?”
Hắn nghĩ nghĩ, “Sư phụ của ta không ở đây, ta không nói cho hắn là ngươi có tới nơi này là được. Bất quá ngươi phải ở lại chỗ này nói chuyện với ta, cho đến khi sư phụ của ta trở về.”
“Nếu hắn trở về phát hiện ta thì sao?”
“Sẽ không. Trước khi hắn trở về sẽ nói cho ta biết. Hơn nữa trận ma pháp giám thị lão sư bố trí chung quanh đây là do ta quản. Hắn không phát hiện ra ngươi được.”
Trận ma pháp giám thị? Ta rốt cuộc hiểu được làm sao hắn phát hiện ta. Ta cân nhắc, ở chỗ này cũng không có gì không được, có nguy hiểm thì trốn vào sổ tay, sau đó tìm cơ hội chạy.Thật sự không được ta cũng có thể dùng súng bắn chết bọn họ, đương nhiên tốt nhất không cần đến trường hợp đó. Nếu bảo ta gϊếŧ người, ta vẫn sẽ run tay.
Vì thế ta gật đầu đồng ý.
Hắn ngoắc ta đi qua, mang ta đi vào cái sân lót đá trắng. Bên trong phơi rất nhiều thực vật, đại bộ phận đều là ta chưa từng thấy qua trong rừng rậm, khiến ta nhịn không được có chút ngứa tay. Đây là thói quen sao? Nhìn thấy gì cũng muốn thu thập vào sổ tay? Ta thật sự là làm hết phận sự người sử dụng a.
“Ngươi không có ma pháp, cũng không có đấu khí?”, hắn lên tiếng hỏi ta.
Ta gật gật đầu, “Làm sao ngươi biết?”
“Đoán. Có đấu khí hay không rất dễ dàng nhìn ra. Về phần ma pháp, ma pháp sư bình thường thân thể gầy yếu, thân thể ngươi cường kiện, không giống ma pháp sư.”
“Ta dùng cung tiễn, tên pháp thì không có trở ngại.”
“Thật không? Vậy ngươi đi săn thú đi, ta đã lâu chưa ăn thịt.”
Đứa nhóc đáng thương......
“Ma pháp của ngươi rất lợi hại, vì sao không đi săn thú?”
“Ma pháp của ta là ám độc song hệ, hoặc là có độc, hoặc là liền đem con mồi ăn mòn cả xương cốt đều không còn, không có cách nào khác săn thú”, ngữ khí hắn đều đều.
Ám độc song hệ?
Nghe cũng rất lợi hại.
Hắn thấy ta không rõ,giải thích: “Ngươi chưa từng nghe qua các hệ ma pháp?”
Ta lắc đầu.
“Ma pháp chia làm quang hệ, thủy hệ, phong hệ, thổ hệ, hỏa hệ, còn có ám hệ. Bình thường ma pháp sư đều là một loại trong năm hệ đầu, còn ám hệ cực ít, bởi vì rất ít nhân loại có thể chất phù hợp loại ma pháp nguyên tố này. Sư phụ của ta chính là Đại sư ma pháp ám hệ duy nhất, hắn lại phát minh ra độc hệ ma pháp, đem độc hỗn hợp trong ám hệ ma pháp. Cho nên xưng là ám độc song hệ. Ta cũng là thể chất ám hệ, là đệ tử duy nhất của hắn.”
Ta gật đầu tỏ vẻ hiểu được, ” Rất lợi hại”, lại nhìn xem sắc trời, “Ta đi săn thú đây.”
Hắn gật đầu, vào một gian phòng, tựa hồ cũng không lo lắng ta sẽ chạy trốn. Ta cũng không định chạy trốn, thiếu niên này trí tuệ lại đơn giản, có chút lảm nhảm, lại thích lên mặt dạy đời. Nói chuyện ngắn ngủi đã cho ta ta vô số tin tức, giống như một người tốt để dẫn dắt ta tiến vào thế giới này.
Bắt hai con thỏ. Thật ra ta cũng chưa từng tự nấu cơm, đều là trực tiếp vào sổ tay ăn. Chỉ là lúc này cũng không thể lấy mấy thứ đó ra ăn. Tìm đến phòng bếp, bỏ thêm chút nguyên liệu qua sổ tay phân tích là có thể ăn nấu chung. Bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều mới mẻ nên cũng không khó ăn.
Ta thuận tiện góp nhặt các loại gia vị chưa từng thấy qua trên địa cầu.
Hắn ăn cái gì không quá chú ý bề ngoài, thoạt nhìn ăn ngon miệng, cũng khen ngợi ta một câu, ta thật cao hứng. Có người khác ngoài Bảo Bảo cùng ta ăn cơm, khiến ta cũng ăn rất ngon.
Sau khi ăn cơm chiều, hắn pha một loại thức uống giống như cà phê. Hắn lúc này mới nhớ tới hỏi ta, “Ta gọi là Klein, tên của ngươi là gì?”
“Carl”, mấy ngày này Bảo Bảo đều gọi ta như, ta cũng đã quen với tên này.
“Carl, ngươi làm đồ ăn ăn rất ngon.”
Ta mỉm cười không đáp.
“Ta muốn đi minh tưởng