Chương 24
[ vì sao trong lòng còn kháng cự? Rõ ràng hắn đối với ngươi rất tốt, cũng thật lòng. Tại thế giới này, ngươi cũng chỉ quan tâm một mình hắn. Thậm chí nếu hắn biến mất, sẽ khiến ngươi cảm giác rất thống khổ. ]Ta hơi hơi cười khổ, “Ngươi không hiểu rõ, yêu thích, đau lòng, sủng ái, không liên quan đến đồng tính. Ta xem hắn là bằng hữu, là em trai mà ta trân trọng.Nhưng nếu bảo ta xem hắn như người yêu, trong lòng ta vẫn có cảm giác khó chịu không được tự nhiên. Nghĩ đến cùng một nam nhân khác thân thiết,toàn thân đều cảm thấy không thích hợp.Tính hướng, còn có quan niệm,sao lại dễ dàng thay đổi? Người này với ta mà nói dĩ nhiên quan trọng, nhưng ta còn chưa tiếp nhận hắn như một người yêu được.”
[ trở ngại trên quan niệm? Hay là sinh lý bài xích? ]
“...... Đều có.”
[ xem ra tình cảm của Klein đối với ngươi đã đậm sâu , ngươi tính toán làm sao đây? ],
“...... Đi một bước xem một bước đi.”
[ ta có rất nhiều phim đề tài đồng tính luyến ái, còn có không ít GV, ngươi có thể xem trước, có lẽ có thể tiếp nhận? Xem nhiều sẽ tẩy não. ]
Ta đen mặt, “Cám ơn nhiệt tình của ngươi.”
Không hề phản ứng Bảo Bảo càng ngày càng không đứng đắn, ta vỗ vỗ Klein đang trong lòng ta, ” Vào lều trước đi, không lạnh sao?”
“Ừ”, hắn đứng thẳng, cười với ta, “Ta đói bụng, muốn ăn bánh ngọt chocolate.”
Dọn cho hắn một bàn đồ ăn vặt hắn thích, áp lực tinh thần lâu như vậy, quả thật cần bồi thường an ủi một chút. Ta mỉm cười nhìn hắn say mê ăn.
Ngâm mình trong suối nước nóng, ta cũng bớt mệt nhọc. Mấy ngày này quan sát theo dõi,cũng không phải không vất vả.
“Có thể ngủ cùng ngươi không?”, Klein ôm gối của hắn đứng bên giường ta.
“Nếu ngươi không sờ loạn người ta......”
“Ừ”, hắn vội vàng gật đầu, ánh mắt lóe sáng.
Ta xốc chăn, chừa ra một chút chỗ, “Mau vào đi.”
Hắn vô cùng thuần thục chui vào trong lòng ta, ta ôm người này nhiệt độ cơ thể thấp, trong lòng lại cảm giác ấm áp.
Mấy ngày nay lo lắng cuối cùng buông xuống. Hắn hiện tại an toàn ở bên cạnh ta, so cái gì cũng tốt hơn.
Ta ôm hắn, thực tự nhiên hôn một cái trên trán hắn, “Ngủ đi.”
Hắn cũng rất mệt mỏi, tinh thần mỏi mệt trong thời gian dài, vừa rồi còn bởi vì nhìn thấy ta vui sướиɠ mà cố gắng chống đỡ, vừa chui vào ổ chăn ấm áp, ánh mắt liền dính chặt không mở ra được.
Giữa hai người cũng không có *** ái muội, cảm giác như vậy đối với ta mới là thoải mái nhất. Rất nhanh ta chìm vào trong giấc ngủ ngọt ngào.
Bởi vì bên ngoài lều trại gió lạnh thấu xương, gió tuyết thổi ào ào.Cho nên buổi sáng chúng ta đều đã tỉnh vẫn miễn cưỡng nằm trong ổ chăn ấm áp, không muốn rời giường.
Câu được câu không trò chuyện, Klein không nói bất cứ đề tài nào khiến ta khó xử, ta tự nhiên lại càng không đề cập đến.
“Không thể trở về, có cảm thấy không vui không?”
“Sẽ không. Ta không thích làm việc, không vui. Ta thích ở cùng một chỗ với ngươi, làm gì cũng cao hứng.”
“Vậy cùng ta du lịch đi.”
“Ừ”, hắn gật đầu, “Về sau vẫn cùng Carl.”
Ta cười, “Chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đi ra ngoài tìm địa phương thú vị, có ý tứ gì đó. Nếu ngươi cảm thấy hứng thú gì đó, cũng nói cho ta biết, ta sẽ cùng ngươi đi tìm.”
“Được”, trên gương mặt tái nhợt của hắn thoáng ửng hồng.
Tuy rằng đắc tội Hoàng đế và ma pháp sư khó chơi nhất trên đại lục, nhưng ta một chút cũng không lo lắng.
Kết giới Bảo Bảo lấy được từ di tích Malar có thể đảm bảo chúng ta tuyệt đối an toàn,huống chi còn có Klein là ám hệ Đại Sư lực sát thương cực mạnh. Bởi vậy mặc dù thành tội phạm bị truy nã trên đại lục, chúng ta vẫn có thể tự do qua lại bất cứ địa phương nào. Duy nhất bởi vì cảm tình không muốn chống đối Hades Đại Sư, cũng có thể dùng quyển trục ma pháp rời đi.
Klein ôm lấy cổ ta, đem thân mình mảnh khảnh toàn bộ cuộn vào trong lòng ta. Ngôn ngữ tứ chi tràn ngập cảm giác ỷ lại và tưởng niệm.
Không phải loại cảm giác có chứa dục niệm.. Mà là cái loại cảm giác do sợ hãi mất đi mà sinh ra bất an, nhu cầu cấp bách xác nhận an toàn và tồn tại của đối phương. Ta hiểu được mấy tháng này đã dọa đến hắn.
Klein, kẻ không để ý mạng người,bởi vì lo lắng an nguy của ta, lại sinh ra sợ hãi.
Ta ôm hắn, buộc chặt cánh tay,gắt gao ôm hắn. Khiến hắn nằm trong ngực ta, xác định tồn tại và an toàn của ta.
Khác với quá khứ của ta, khác với nỗi đau xót khi có được lại mất đi mà ta từng trải qua.
Trong tình cảm, hắn vẫn là thiếu niên đơn thuần. Có được không nhiều, còn gần như đã mất đi.Làm sao hắn không sợ hãi cho được?
Hắn ôm ta rất lâu, thẳng đến khi ta phát hiện hắn lại ngủ tiếp.
Có chút dở khóc dở cười định buông hắn ra để rời giường, lại phát hiện cho dù ngủ, cánh tay hắn vẫn chặt chẽ ôm cổ của ta.
Người này, ta chỉ sợ rốt cuộc không bỏ được.
[ thừa nhận? ]
“Thừa nhận cái gì?”
[ tình cảm của ngươi đối với hắn. ]
“Cần thừa nhận sao? Về sau hắn đều sẽ cùng ta du lịch khắp nơi, ta cũng sẽ bảo hộ hắn không bị thương tổn. Tự nhiên khôn cần buông hắn ra.”
[...... Giảo hoạt. ]
“Không dám nhận.”
Những chuyện không thể tiếp nhận, ta cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình. Trọng điểm là Klein sẽ vẫn đi theo ta. Tình cảm của hắn...... Đại khái cũng sẽ luôn luôn đặt trên người ta. Mà ta, cũng không phải không cảm động.
Hết thảy chỉ cần thuận theo tự nhiên, không cần suy nghĩ phức tạp.
[ cáo già. ]
“Quá khen.”
Tuyết nguyên phương bắc đã là nơi xa nhất phía bắc mà con người trên đại lục tới được, đi tiếp tới hướng bắc, đại khái bởi vì khoa học kỹ thuật và giao thông nơi này, còn chưa có người đi tới. Ta phỏng chừng chính là địa phương giống Bắc Cực Nam Cực. Dĩ nhiên là ta cần tra xét, mang theo Klein tiếp tục đi về hướng bắc.
Hắn thật sợ lạnh, lúc này đã ăn mặc giống như người Eskimo tròn vo mập mạp.
Ta thấy Klein hành động chậm chạp mà thở dài, “Bảo Bảo,lúc trước ngươi nói không thể đem những người khác vào không gian à?”
[ Ừ. Trừ phi ngươi đáp ứng sống lâu để hợp tác với ta, ta liền cho ngươi đặc quyền dẫn người đi vào ], Bảo Bảo cười nói.
“Hiện tại ta nói đồng ý, ngươi có thể tin tưởng sao? Nếu đến lúc ta không còn muốn sống, ngươi có thể làm gì ta sao?”
[ ta tin tưởng. Bởi vì Klein,trong mấy ngày ngắn ngủi này tâm tình của ngươi đã cải biến, ngươi không phát hiện sao? ]
Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm giác bản thân trừ bỏ tâm tình càng thoải mái một ít, giống như cũng không có gì thay đổi.
[ ta hiểu rõ ngươi hơn bản thân ngươi. Lúc trước ngươi thật khắc chế, cho dù là yêu cầu ta cung cấp cho ngươi dược phẩm hay là công cụ đều giữ một thái độ thận trọng. Phảng phất là không muốn nợ ta quá nhiều. Bất kể lấy thứ gì từ ta, ngươi đều sẽ mau chóng thu thập tin tức, như là muốn trả nợ cho ta. Hiện tại ngươi mới đem ta trở thành người của mình, muốn dùng cái gì, muốn cái gì cũng sẽ không khách khí. Đối với thu thập tin tức cũng không còn suy nghĩ làm theo nghĩa vụ. Ngược lại là hưng trí bừng bừng đi thăm dò, cho dù là trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, tâm tình đều sung sướиɠ. Dùng so sánh mà nói,lúc trước ngươi xem ta là chủ nợ,hiện tại mới tính là người trong nhà. ]
“Ngươi rất thích?”
[ đương nhiên. ]
“Vậy rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?”
[ ngươi đáp ứng trước. ]
Ta mỉm cười nói: “Ngươi cũng nói ta xem ngươi như người trong nhà, chẳng lẽ tương lai ta nhẫn tâm chết đi, để ngươi lại đi tìm người xa lạ hợp tác? Ta sẽ làm hết sức.”
[ tốt ], thanh âm Bảo Bảo có chút nhảy nhót, [ bất quá không thể bại lộ tồn tại của ta, không thể bại lộ khoa học kỹ thuật và vật phẩm không thuộc về đại lục này, ta chỉ mở ra phòng khách phòng ngủ cho hắn, hơn nữa sản phẩm điện tử đều sẽ bị thu hồi. Hắn ở trong những phòng đó, tỉ lệ thời gian bên trong bên ngoài là 1: 1. Hắn rào tùy thuộc vào ngươi. Không thành vấn đề chứ? ]
“Đồng ý.”
[ đối với phòng ốc còn có yêu cầu gì không? ]
“Chuẩn bị cho hắn một ít sách báo, hắn thích xem.”
[ có thể. ]
Giữ chặt Klein hành động càng ngày càng chậm chạp, càng ngày càng không có tinh thần, “Mệt mỏi?”
“Không có”, hắn trì độn lắc đầu.
“Mệt nhọc?”
“Ừ”, hắn gật đầu.
“Còn nhớ rõ ta từng nói với ngươi không, lần đầu tiên gặp được ngươi, là lần đầu tiên ta rời khỏi nhà.”
“Nhớ rõ.”
“Vậy ngươi có muốn đi nhà ta nhìn thử không?”
“Muốn. Hiện tại đi như thế nào?”
“Không gian của ta chính là nhà của ta. Lúc trước ta đều ở nơi đó. Ngươi không phải vẫn muốn vào xem sao?”
Klein mở to hai mắt, mặt đỏ bừng, “Thật sự? Ta muốn đi.”
“Được, ta mang ngươi đi vào.”
Mang theo hắn vào không gian, chỗ đó vẫn là bộ dáng bốn mùa như xuân, cỏ xanh, ao hồ xanh biếc, phòng ở mĩ lệ, trước cửa còn có xe ngựa lần trước bỏ vào.
Trong nháy mắt Klein khôi phục tinh thần, ngạc nhiên nhìn chung quanh, sau đó ôm lấy ta, nói: “Carl, có phải ngươi đem bí mật lớn nhất nói cho ta biết?”
Ta nhìn người đang mặc mấy lớp mập mạp trước mặt, mỉm cười gật đầu.
“Ta thích nơi này.”
“Thích là tốt. Về phòng thay quần áo trước đi, ngươi không nóng sao?”
“Nóng”, hắn nắm tay ta, chủ động đẩy cửa vào nhà.
Vội vàng đổi quần áo, lại lôi kéo ta đi tham quan chung quanh.Giống như trẻ con ôm cổ ta nhảy nhót, hưng phấn không yên. Ta nằm trên bãi cõ, nhìn hắn chạy chung quanh.
Chờ hắn mệt mỏi, cũng nằm xuống bên cạnh ta, lại hỏi ta: “Carl, nơi này không có người khác đúng không? Chỉ có ngươi và ta.”
Ta gật đầu, “Đây là nơi hoàn toàn thuộc về ta, người khác không vào được.”
Hắn ôm cổ ta, lăn đến trên người ta, “Nhưng ngươi lại dẫn ta vào đây.”
“Đúng vậy.”
Hắn đem mặt chôn trong cổ ta cười trộm, giống như khi đó hắn hôn ta rồi cười trộm. Ta xoa tóc của hắn, giờ phút này nội tâm vô cùng an bình.
Hắn không hỏi ta vì sao lúc trước không mang hắn vào. Hắn chỉ đơn thuần cao hứng, cao hứng ta chia sẻ bí mật lớn nhất với hắn.Giống đứa trẻ nhỏ, vui sướng không chút nào che lấp.
End 24.