Chương 22
Tìm được Klein trong một nhà dân phổ thông, chỗ đó cũng không bị canh gác nghiêm ngặt, chỉ có hai tên hộ vệ tôi tớ,trên cửa có một ổ khóa lớn. Không thể ngờ hắn bị giam giữ lỏng lẻo như vậy.“Cái vòng cổ trên cổ hắn là cái gì vậy? ”, thiết bị theo dõi hình con muỗi quay chụp hình ảnh hắn ở nhiều góc độ. Thân thể hắn nhìn qua hoàn hảo, chỉ là vẻ mặt lo âu, cảm xúc vẫn bị vây trong nôn nóng bất an.
[ theo hoa văn trên mặt, hẳn là dụng cụ cấm ma pháp. ]
Cấm ma pháp? Nghĩa là hiện tại Klein không thể sử dụng ma pháp? Vậy có thể hiểu được tại sao nơi giam giữ hắn sơ sài như vậy.
[ ngươi định làm như thế nào? Có thể dùng thiết bị theo dõi liên hệ với hắn, hoặc là đem hắn cứu ra, có vẻ rất dễ dàng làm được. ]
Ta suy nghĩ, “Trước quan sát đã”, trầm ngâm một lát lại nói, “Trước chuyển đến nơi gần hắn đi, nếu lỡ có biến cố gì ta cũng tới kịp.”
[ được rồi. ]
Ta theo dõi ngôi nhà đó liên tục mấy ngày, bất quá lão sư hắn hoặc là những người khác đều không xuất hiện.
Mỗi ngày Klein đều nôn nóng bất an đi tới đi lui, hoặc là mặt không chút thay đổi nhìn bầu trời,ngẫu nhiên trong giấc mộng kêu tên của ta, sau đó bị ác mộng làm tỉnh giấc.
Ta vẫn nhìn.
[ ngươi rất nhẫn tâm biết không ? Rõ ràng có thể trực tiếp cứu hắn ra mà? ]
“Ta không hy vọng hắn bởi vì ta mà quyết định sai lầm, tương lai phải hối hận.”
[ có đôi ngươi suy nghĩ nhiều lắm biết không? ]
“Có lẽ vậy. Nhưng đây có thể là lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, ta thà rằng cẩn thận một chút.”
[ nói là lựa chọn, ít nhất ngươi phải đem chính mình làm một mục cho hắn lựa chọn chứ? ]
“Ta sẽ.”
Sau đó ta nhìn thấy lão sư của hắn. Ta muốn cẩn thận quan sát bọn họ, sau đó phán đoán, cuối cùng mới quyết định làm như thế nào. Dẫn hắn rời đi, hoặc là bản thân im lặng rời đi, từ nay về sau diện mạo và cái tên Carl này biến mất khỏi thế gian.
Thiết bị theo dõi quay chụp bọn họ ở mọi góc độ, từng biểu tình rất nhỏ đều không bị bỏ qua.
Klein thấy lão sư, lập tức đứng dậy, sắc mặt nôn nóng nhìn biểu tình lão sư của hắn, môi có chút run rẩy, “Carl hắn......”
Lão sư hắn cười lạnh một tiếng, “Vận khí hắn không tệ, trước mắt còn chưa có ai phát hiện hành tung của hắn.”
Klein nhẹ nhàng thở ra, giống như mệt mỏi cúi đầu ngồi xuống,thiết bị theo dõi quay được, chỉ trong chốc lát như vậy, sau lưng hắn ướt mồ hôi.
Ta sờ ngực, có chút chua xót đau đớn. Hắn luôn thật dễ dàng làm ta đau lòng.
“Vì hắn, ngươi muốn đối địch với ta sao?”, lão sư hắn trầm giọng hỏi.
Klein ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, “Nếu lão sư đồng ý bỏ qua hắn,ta vĩnh viễn cũng sẽ không đối địch với ngài. Nhưng nếu lão sư gϊếŧ hắn, từ giây phút đó, ngài chính vĩnh viễn là tử địch của ta. Cho nên, nếu lão sư ngài gϊếŧ hắn, tốt nhất cũng lập tức gϊếŧ ta. Bằng không, chỉ cần ta sống, liền sẽ báo thù cho hắn.”
Ta lại sờ ngực, có chút cảm giác ấm áp.
Hades cười lạnh, “Ngươi đây là đang uy hϊếp ta?”
“Học trò không dám, cũng sẽ không. Ta chỉ là trần thuật sự thật.”
“Cho dù gϊếŧ hết cả hai ngươi, thì thế nào? Lấy tuổi của ta còn kịp bồi dưỡng một ám hệ Đại Sư khác. Klein, ngươi khiến ta rất thất vọng. Ngươi cho rằng bởi vì ta vất vả bồi dưỡng ngươi nên sẽ không dám gϊếŧ ngươi sao? Như vậy, ngươi ở nơi này chờ tin hắn chết đi ”, Hades phất tay áo rời đi.
Từ đầu tới đuôi, biểu tình Klein đạm mạc không hề dao động. Sau khi Hades rời khỏi, hắn mới cau mày đi đến cửa sổ, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ta nên làm như thế nào mới lưu lại tính mạng của ngươi? Ngươi thậm chí còn không biết bản thân đang gặp nguy hiểm......”
Ta lại sờ sờ ngực.
[ còn không liên hệ với hắn sao? ]
“Đợi đến buổi tối. Không biết chỗ đó có ma pháp giám thị không. Nếu vẻ mặt của hắn thay đổi rõ ràng, sẽ gợi ra chú ý không cần thiết.”
[ ha ha, ta biết ngươi nhịn không được. ]
“Cám ơn xỉa xói của ngươi”, mặt ta không chút thay đổi nói.
Buổi chiều, chỗ Klein lại có một vị khách nữ.
“Công chúa?”, biểu tình Klein đạm mạc, ngữ khí đạm mạc, chỉ dùng một âm cuối nho nhỏ tỏ vẻ nghi hoặc.
[ Hoàng đế chỉ có một con gái duy nhất, đây là vị công chúa Catherine luôn ru rú trong nhà. ]
“Hiểu rồi ”, nàng xuất hiện ở nơi này, có mục đích gì?
“Klein, ta tới nơi này, là muốn làm một giao dịch với ngươi ”, công chúa mặc một bộ trang phục đen ưu nhã ngồi xuống.
Klein không mở miệng, mắt nhìn bầu trời buông xuống ngoài cửa sổ, như là hoàn toàn không hứng thú với cái gọi là giao dịch của công chúa.
Công chúa không để ý hắn vô lễ, tiếp tục mở miệng nói: “Nếu ngươi đồng ý kết hôn với ta,ta sẽ thỉnh cầu phụ thân, thu hồi lệnh truy sát bằng hữu của ngươi.”
Klein đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Catherine.
Catherine thấy hắn phản ứng,vừa lòng cười, tiếp tục nói: “Nếu chúng ta kết hôn, thì không còn tồn tại vấn đề ngươi trung thành với hoàng thất hay không. Như vậy gϊếŧ vị bằng hữu của ngươi hay không, cũng không còn quan trọng.”
“Vậy đối với ngươi có ích lợi gì? “
“Tự nhiên có”, nàng cười duyên nói, “Ta có một phò mã là ám hệ Đại Sư, vĩnh viễn sẽ không mất đi lực ảnh hưởng.”
Klein nghĩ nghĩ, “Ngươi muốn làm nữ vương.”
[ trong lịch sử không phải không có nữ vương xuất hiện, bất quá đó là khi hoàng thất không có hoàng tử thừa kế mới có thể phát sinh ], Bảo Bảo nhẹ giọng nói.
Ta gật đầu.
Catherine thu hồi tươi cười, “Klein, ngươi thật thông minh. Ta hy vọng ngươi có thể nhận đề nghị của ta.”
“Hoàng đế muốn Allan điện hạ kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhận đề nghị của ngươi, tương đương đối địch với lão sư ta.”
“Nếu chúng ta kết hôn, ngươi đứng bên phe ta, ta sẽ thuyết phục phụ thân thay đổi ý tưởng người thừa kế, như vậy giữa sư đồ các ngươi sẽ không có xung đột. Nghĩ kĩ xem, nếu hiện tại hắn gϊếŧ bằng hữu ngươi,còn không phải giống nhau cùng hắn là địch? Nếu yên ổn đứng về phía ta, có thể cứu bằng hữu của ngươi, cùng lão sư ngươi đối địch thì sao chứ?”
Klein đứng lên, đi đến bên cửa sổ, im lặng thật lâu, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ngươi có thể thuyết phục Hoàng đế bệ hạ huỷ bỏ lệnh truy sát?”
“Đương nhiên”, một lần nữa Catherine lộ ra tươi cười, “Nếu ngươi đồng ý, sau hôn lễ của chúng ta, liền sẽ có hiệu lực.”
“Như vậy ta......”, Klein nhẹ nhàng mở miệng.
“Đừng đáp ứng, Klein”, ta thông qua thiết bị theo dõi ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện.
Hắn hoảng sợ, ánh mắt tìm khắp trong phòng và xung quanh cửa sổ.
“Ngươi làm sao vậy?”, Catherine bị động tác của hắn dọa hoảng sợ, cũng nhìn chung quanh.
“Đừng lộ ra sơ hở, đuổi nàng đi, sau đó chúng ta lại nói chuyện ”, ta nhẹ giọng dặn dò hắn.
Klein trấn định, hỏi Catherine: “Ngươi xác định nơi này không có trận pháp nghe lén?”
Catherine nhẹ nhàng thở ra, “Thì ra ngươi lo lắng chuyện này. Yên tâm, ta mang theo dụng cụ phòng ngự, xác định phụ cận không có trận pháp nghe lén hoặc là giám thị. Như vậy câi trả lời của ngươi là?”
“Ta muốn suy nghĩ một đêm”, mặt Klein không chút thay đổi nhìn Catherine, “Nhưng nếu ta đồng ý giao dịch, lại phát hiện Carl đã chết, ta sẽ gϊếŧ ngươi trước.”
“Được rồi”, Catherine mỉm cười đứng dậy, “Ngày mai ta tới nghe câu trả lời của ngươi.”
Sau khi Catherine rời đi, Klein mở to đôi mắt, đánh giá khắp căn phòng, như là muốn tìm nơi ta ẩn thân. Trên mặt không còn biểu tình hờ hững hoặc là bất an nôn nóng như mấy ngày trước, ngược lại giống động vật nhỏ vô cùng quan tâm cường. Khiến ta cười khẽ hai tiếng.
“Ngươi ở nơi nào?”, nghe được tiếng cười của ta, trên mặt Klein cũng lộ ra tươi cười, nhỏ giọng nói.
“Một lữ quán cách chỗ ngươi không xa, dùng để nói chuyện với ngươi là chế phẩm luyện kim của ngươi, không có ai phát hiện ta, ngươi yên tâm.”
“Ở nơi đó ngươi có nguy hiểm không?”
“Sẽ không.”
“Tình huống nơi này ngươi đều biết đúng không? Sư phụ của ta muốn gϊếŧ ngươi.”
“Đúng vậy, Paul báo tin cho ta.Bằng không ta còn không biết ngốc ở nơi nào chờ ngươi liên lạc.”
Hắn nhẹ nhàng thở ra, “Vậy ngươi quay về Vương Thành...... Là tới cứu ta?”
“Ừ.”
“Biết rõ có nguy hiểm, còn muốn tới nơi này cứu ta?”, ngữ khí hắn nhẹ nhàng, rõ ràng thật cao hứng.
“Ê ê, ngươi không lo lắng an nguy của ta sao?”, ta dùng ngữ khí bất mãn hỏi hắn.
“Ta lo lắng ngươi trong tình huống không biết gì mới gặp nguy hiểm. Nếu ngươi đã biết rõ, nhất định không thành vấn đề. Carl ngươi là thiên tài a.”
Ta có chút vô lực thở dài, người này lúc ở cùng ta, sùng bái mù quáng giống tiểu bạch.
Ta đình chỉ tâm tính vui đùa, hỏi hắn, “Chỉ cần ta muốn, sư phụ của ngươi một đời cũng không tìm ra ta, cho nên không cần lo lắng an nguy của ta. Như vậy,ngươi muốn đi theo ta không?”
“Đương nhiên, ta muốn cùng một chỗ với ngươi.”
“Mặc kệ sư phụ của ngươi? Cũng không quản Hoàng đế và vương tử Allan?”
“Mặc kệ ”, hắn sảng khoái nói, “Hôm nay lão sư tới tìm ta, nói hắn còn kịp bồi dưỡng một đệ tử khác. Không có ta cũng không sao.”
Lão sư hắn nói vậy là vì tức giận. Thật bi ai thay cho hắn. Tên ngốc này bởi vì câu nói đó vô cùng cao hứng chuẩn bị đi theo ta.
[ là bỏ trốn ], Bảo Bảo nghiêm trang nói.
Ta không để ý tới hắn.
“Được rồi, buổi tối ta đến tìm ngươi.”
“Ta chờ ngươi”, Klein trên mặt cười rạng rỡ, trong giọng nói có vui sướиɠ nồng đậm.
Ta nhìn hắn, dường như có thể bị cổ vui sướиɠ đó tổn thương. Ta sờ ngực, chỗ đó nóng bỏng.
End 22