Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 82: Sự tàn bạo

Phó Nhậm Hiên bước đến chỗ của thư ký Đỗ, người đang đứng cùng với một nhóm người mặc vest đen. Khi thấy hắn đến, tất cả lập tức cúi chào, ánh mắt họ tràn đầy sự tôn trọng và sợ hãi. Hắn là một người không chỉ mạnh mẽ mà còn đầy quyền lực trong thế giới ngầm.

"Báo cáo tình hình." Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nói, giọng điệu không cho phép có sự chậm trễ.

Thư ký Đỗ gật đầu, gương mặt không dấu nổi sự căng thẳng: "Chúng tôi đã bắt được đám nội gián, Phó tổng. Họ đang bị giam ở nhà kho phía nam. Chúng tôi đã lấy lời khai ban đầu, nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Phó Nhậm Hiên cắt ngang, ánh mắt như lửa đang cháy rực, chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng.

"Nhưng chúng không nói ra ai là kẻ đứng sau." Thư ký Đỗ đáp, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói: "Họ chỉ nói rằng nhận lệnh từ một người bí ẩn."

Phó Nhậm Hiên nhếch mép, một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên gương mặt hắn.

"Thú vị. Chúng ta sẽ khiến họ nói ra. Tôi không có thời gian cho những kẻ phản bội." Phó Nhậm Hiên quay sang nhóm người mặc vest đen, ra lệnh: "Đưa họ đến đây. Tôi muốn trực tiếp hỏi."

Những người kia gật đầu và lập tức đi ngay. Phó Nhậm Hiên đứng lại, ánh mắt nhìn ra khoảng không như đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Hắn biết rằng đằng sau những hành động này là một âm mưu lớn hơn, một mối đe dọa tiềm tàng cần phải được loại bỏ trước khi nó kịp phát triển.

Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề, như thể bóng tối đang lờ mờ ập đến. Phó Nhậm Hiên có thể cảm nhận được sự hồi hộp của những người xung quanh, và không ai dám lên tiếng.

Tâm trí Phó Nhậm Hiên đang quay cuồng với những suy đoán và kế hoạch, một lần nữa, một cuộc chiến mới sắp sửa diễn ra, hắn sẽ không để bất kỳ ai cản đường mình.

Đám nội gián được áp giải vào một căn phòng tối tăm, nơi mà chỉ ánh sáng từ chiếc đèn lờ mờ bên góc chiếu sáng. Họ bị ép quỳ dưới chân Phó Nhậm Hiên, người đứng ở giữa như một vị vua lạnh lùng, quyền lực.

Phó Nhậm Hiên quan sát từng gương mặt, những nét hoảng loạn hiện rõ.

"Nói cho tao biết ai đứng sau." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu không chút thương xót: "Tao sẽ cho bọn mày một cơ hội. Hãy thành thật, và có thể tao sẽ để bọn mày sống."

Một trong số họ, một gã đàn ông có gương mặt nhợt nhạt, run rẩy đáp: "Chúng tôi... chỉ là những người làm thuê. Chúng tôi không biết ai đứng sau, chúng tôi chỉ được lệnh..."

Phó Nhậm Hiên không để cho hắn ta nói tiếp, ánh mắt như một lưỡi dao sắc lạnh: "Không biết? Đừng thử thách sự kiên nhẫn của tao."

Người đàn ông kia nuốt nước bọt, đôi mắt lóe lên sự sợ hãi: "Chúng tôi nghe thấy.. nghe thấy tên của một người.. nhưng không chắc lắm. Hắn nói rằng sẽ làm cho các ngươi phải trả giá.."

Một người khác, vẻ mặt như muốn khóc, cầu xin: "Xin hãy tin tôi! Chúng tôi không có lựa chọn nào khác! Chúng tôi chỉ làm theo lệnh!"

Phó Nhậm Hiên bước lại gần, sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn làm cho bầu không khí càng thêm căng thẳng: "Lệnh của ai?"

Mỗi người trong nhóm nội gián đều cảm thấy cái giá của sự im lặng đang dần trở nên đắt đỏ. Họ nhìn nhau, ý thức được rằng thời gian không còn nhiều.

Phó Nhậm Hiên là một người không bao giờ chần chừ trong việc xử lý kẻ thù, sự tàn nhẫn của hắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của họ.

"Một trong số bọn mày sẽ phải nói ra." Phó Nhậm Hiên khẳng định: "Bởi vì nếu không, tất cả sẽ cùng nhau xuống địa ngục."

Phó Nhậm Hiên rút cây súng từ tay đàn em đứng bên cạnh, hành động diễn ra một cách bình thản như thể đây chỉ là một phần của công việc thường ngày. Hắn ngắm nghía cây súng đen bóng, một dấu hiệu rõ ràng cho sự nghiêm túc trong tình huống hiện tại.

Âm thanh của viên đạn lên nòng vang lên, tạo ra một bầu không khí lạnh lẽo, khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy rùng mình.

Bọn nội gián quỳ dưới chân hắn, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn. Chúng bắt đầu khóc lóc, van xin sự tha thứ.

"Xin anh, đừng gϊếŧ chúng tôi! Chúng tôi chỉ làm theo lệnh! Chúng tôi không muốn bị hại!" Một trong số họ, giọng nói nức nở, cố gắng lùi lại, nhưng bị chặn lại bởi những người khác.

Phó Nhậm Hiên vẫn không nói gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng, chỉ chăm chăm vào cây súng trong tay. Sự im lặng kéo dài, khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Hắn không cần phải nói; sự hiện diện của hắn đã đủ để tạo ra nỗi sợ hãi.

"Chúng tôi sẽ nói! Chúng tôi sẽ nói tất cả!" Một người trong bọn hốt hoảng gào lên, nước mắt lưng tròng: "Chỉ cần đừng gϊếŧ chúng tôi!"

Phó Nhậm Hiên vẫn giữ im lặng, nhưng những từ ngữ lắp bắp, những lời cầu xin của bọn chúng càng khiến không khí thêm nặng nề.

Cơn hoảng loạn bùng lên, những người nội gián nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Phó Nhậm Hiên.

"Chúng tôi.. chúng tôi được sai bởi Sói Đen" một gã trong số chúng lắp bắp, giọng nói run rẩy: "Hắn là kẻ chủ mưu, hắn đã trả tiền cho chúng tôi để thâm nhập vào tổ chức của anh!"

Phó Nhậm Hiên nhếch mép, ánh mắt không rời khỏi bọn chúng, sự kiên nhẫn của hắn dần cạn kiệt.

"Sói Đen ở đâu?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu tràn đầy sức mạnh.

"Chúng tôi không biết! Hắn rất bí ẩn!" Một người khác khóc lóc, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi: "Xin hãy tha cho chúng tôi!"

Phó Nhậm Hiên vẫn im lặng, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt hắn đã nói lên tất cả. Hắn không cần phải thể hiện sự tức giận hay bạo lực; chỉ cần một cái nhìn, bọn chúng đã hiểu rằng cái giá phải trả cho sự phản bội sẽ rất đắt.

Cuối cùng, khi một gã trong bọn không chịu nổi sự áp lực, hắn thốt lên: "Chúng tôi nghe nói hắn sẽ gặp ai đó ở bến cảng tối nay! Đó là tất cả những gì chúng tôi biết!"

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Phó Nhậm Hiên không ngần ngại bắn tên đó, mỗi phát súng đều mang theo tiếng thét chói tai của những kẻ quỳ dưới chân hắn.

"Aaaaa! Xin đừng!"

Một tiếng thét khác vang lên, xen lẫn vào không khí u ám, khiến cho không gian như ngưng đọng lại trong sự kinh hoàng.

Phó Nhậm Hiên thưởng thức những âm thanh này, như một nhạc trưởng điều khiển dàn nhạc của sự sợ hãi và đau đớn. Khi súng hết đạn, Phó Nhậm Hiên liếc nhìn đàn em bên cạnh. Tên đàn em lập tức đưa cho hắn cây súng mới, trong khi tiếng cầu xin, tiếng la hét tiếp tục vang lên, như những tiếng nhạc nền cho buổi biểu diễn tàn bạo mà hắn đã tạo ra.

"Chúng mày có muốn sống không?"

Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu bình thản nhưng sắc bén, không cần một câu trả lời. Ánh mắt hắn như một tử thần đang dõi theo những linh hồn khao khát sự sống, trong khi không ai có thể cứu vớt được chúng.

Họ la hét, máu chảy ra xối xả, hòa quyện thành những vệt đỏ thẫm trên sàn nhà.

Phó Nhậm Hiên ngồi vững vàng trên ghế, ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ xung quanh như một kẻ thống trị không hề bị dao động. Máu bắn vào người hắn, nhưng hắn chỉ nhún vai, hoàn toàn thờ ơ như thể điều đó không có ý nghĩa gì.

Tiếng la hét, cầu xin không ngừng vang lên, nhưng đối với hắn, đó chỉ là những âm thanh vụn vặt trong một buổi biểu diễn tàn bạo.

Phó Nhậm Hiên bắn từng viên đạn với vẻ mặt bình thản, mỗi phát súng đều mang theo một kiệt tác của sự đau khổ. Khi cây súng hết đạn, hắn ném nó sang một bên như vứt bỏ một món đồ vô giá trị, không chút thương tiếc.

"Đưa cây súng mới!"

Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng điệu cứng rắn không cho phép ai phản đối.

Những tên đàn em nhanh chóng thi hành mệnh lệnh, cung cấp cho Phó Nhậm Hiên một cây súng khác.

Xác chết nằm ngổn ngang dưới chân Phó Nhậm Hiên, máu vẫn không ngừng chảy ra, tạo thành những vũng đỏ đặc quánh, như một bức tranh bi thảm của sự tàn bạo.

Phó Nhậm Hiên ngắm nghía cây súng trong tay, ánh mắt lóe lên sự thích thú tàn bạo, như một nghệ sĩ đang chuẩn bị cho màn trình diễn cuối cùng. Hắn đứng dậy, bước tới gần những kẻ quỳ gục, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng hiện rõ trên từng gương mặt.

"Chơi trò chơi này thật thú vị." Phó Nhậm Hiên thì thầm, nụ cười trên môi mang theo sự ác độc khiến không khí càng trở nên ngột ngạt.

Máu, những tiếng la hét, và sự sợ hãi tất cả tạo nên một bức tranh hỗn độn mà Phó Nhậm Hiên đã chọn làm cuộc sống của mình.

Thư ký Đỗ lái xe hơi đến, chậm rãi bước ra khỏi xe với vẻ mặt nghiêm túc.

Phó Nhậm Hiên nhìn vào đống "rác rưởi" mà hắn vừa để lại, những xác chết nằm la liệt, những vệt máu đỏ thẫm vẫn còn loang lổ trên sàn.

Phó Nhậm Hiên dặn dò với giọng lạnh lùng: "Cậu phải xử lý sạch sẽ đống này. Đừng để lại dấu vết nào."

Thư ký Đỗ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu ta biết rằng Phó Nhậm Hiên không bao giờ khoan nhượng với những kẻ yếu đuối, việc xử lý này chỉ là một phần trong công việc của hắn. Cậu lái xe rời khỏi đó, để lại một không gian tĩnh lặng đầy mùi máu và sự chết chóc.

Phó Nhậm Hiên bước vào căn biệt thự gần đó, nơi không khí trong lành tương phản rõ rệt với những gì vừa xảy ra. Hắn đi thẳng vào phòng tắm, xả nước thật mạnh để xóa đi mọi dấu vết của cuộc "săn" vừa qua.

Phó Nhậm Hiên nhìn mình trong gương, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh phản chiếu lại.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phó Nhậm Hiên thay áo sơ mi đen mới tinh, cảm nhận sự thoải mái.

Phó Nhậm Hiên cảm thấy như thể mình vừa bước ra khỏi một thế giới tăm tối để trở về với một cuộc sống bình thường. Nhưng sự thật thì hắn biết, cuộc sống bình thường chưa bao giờ dành cho hắn.

Phó Nhậm Hiên khẽ cười, trong khi gương mặt hắn lại hiện lên một vẻ nghiêm túc. Mọi thứ xung quanh hắn vẫn chỉ là một trò chơi, hắn luôn là người điều khiển.

Phó Nhậm Hiên ra khỏi phòng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào người hắn, làm nổi bật lên bộ trang phục đen huyền bí. Hắn chuẩn bị cho những bước tiếp theo trong cuộc sống đầy những mưu mô và nguy hiểm mà hắn đã chọn, nơi mà sự sống và cái chết chỉ cách nhau một bước chân.

Phó Nhậm Hiên tự lái xe về biệt thự Phó gia, tâm trí hắn xoay quanh hình ảnh của Tôn Yên.

Sau những gì vừa trải qua, Phó Nhậm Hiên cần trở về bên Tôn Yên, nơi mà sự an bình và ngọt ngào chờ đợi. Hắn nhớ lại vẻ mặt của cô, sự ngây thơ và nụ cười tươi sáng đã làm dịu đi những cơn khát máu trong hắn.

Phó Nhậm Hiên điều khiển xe với tốc độ nhanh, nhưng không phải vì vội vàng. Hắn chỉ muốn cảm nhận cảm giác gần gũi với Tôn Yên hơn, cảm giác được trở về một nơi mà hắn có thể thoải mái là chính mình.

Trong đầu Phó Nhậm Hiên, hình ảnh cô gái nhỏ nhắn với ánh mắt ngập nước, luôn khiến trái tim hắn chao đảo. Giờ đây, chắc chắn cô ấy đã ngủ say.

Khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, ánh sáng từ những ngọn đèn rọi xuống, tạo ra một không khí yên bình đến lạ.

Phó Nhậm Hiên bước ra khỏi xe, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, rồi tiến vào bên trong. Không gian bên trong biệt thự vẫn tĩnh lặng, nhưng trái tim hắn lại đập rộn ràng.

Phó Nhậm Hiên bước lên cầu thang, lòng đầy mong đợi. Mở cửa phòng ngủ, hắn thấy Tôn Yên đang nằm yên tĩnh trên giường, mái tóc dài xõa ra, gương mặt bình yên như một thiên thần. Hắn không thể kìm lòng, nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn cô trong ánh đèn mờ ảo.

Phó Nhậm Hiên vươn tay chạm nhẹ vào má Tôn Yên, cảm nhận được hơi ấm từ làn da mềm mại.

Tôn Yên khẽ động đậy, mơ màng trong giấc ngủ, khiến trái tim Phó Nhậm Hiên dịu lại. Hắn cảm thấy bình yên khi ở bên cô, như thể tất cả những tội ác và những quyết định đen tối trước đó đã không còn tồn tại trong khoảnh khắc này.

"Yên Yên..."

Phó Nhậm Hiên thì thầm, lòng tràn đầy sự yêu thương và chiếm hữu. Hắn quyết tâm bảo vệ cô, bất chấp mọi thứ xảy ra, vì Tôn Yên chính là lý do hắn vẫn còn tồn tại trong thế giới tăm tối này.