Phó Nhậm Hiên bước vào phòng ngủ, cánh cửa đóng lại sau lưng hắn, không gian lại trở nên yên ắng. Ánh mắt hắn hướng về Tôn Yên đang nằm bất động trên giường, sắc mặt cô nhợt nhạt, hơi thở nhẹ nhàng nhưng yếu ớt.
Phó Nhậm Hiên chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, bàn tay vươn ra vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tôn Yên. Trong ánh mắt ấy vừa có vẻ trầm lặng dịu dàng, vừa lẫn một sự cuồng loạn đáng sợ. Hắn cúi người, ánh mắt sắc bén của hắn như muốn xuyên thấu tâm can cô, muốn nhìn thấu mọi cảm xúc ẩn giấu trong lòng Tôn Yên.
Những ngón tay của Phó Nhậm Hiên miết nhẹ lên gò má Tôn Yên, rồi dừng lại trên đôi môi nhợt nhạt.
"Em nghĩ em có thể chạy trốn sao, Yên Yên?" Phó Nhậm Hiên lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp đầy mỉa mai: "Em thuộc về anh... chỉ mình anh mà thôi."
Phó Nhậm Hiên cúi sát xuống, hơi thở của hắn phả lên làn da mỏng manh của Tôn Yên, như một con thú săn mồi chực chờ. Ánh mắt Phó Nhậm Hiên ánh lên tia sắc lạnh, không ngừng quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt Tôn Yên, mong muốn cô sớm tỉnh lại để đối diện với cơn giận dữ âm thầm mà hắn đang kìm nén.
Phó Nhậm Hiên cúi đầu thì thầm vào tai Tôn Yên, giọng nói vừa dịu dàng vừa đầy đe dọa: "Tỉnh lại đi, Yên Yên. Anh không thể đợi lâu hơn để nghe em giải thích. Nếu em đã làm chuyện gì sau lưng anh, đừng mong sẽ dễ dàng trốn thoát."
Phó Nhậm Hiên ngồi đó, im lặng và kiên nhẫn, nhưng trong sự kiên nhẫn đó lại là cả một bầu trời u ám, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Tôn Yên mở mắt, đôi mắt cô trống rỗng và vô hồn, dường như mọi cảm xúc đều đã tan biến. Cô lặng lẽ nhìn Phó Nhậm Hiên, ánh mắt không chút phản ứng, như thể hắn chỉ là một cái bóng vô hình trước mặt.
Không một lời nào được thốt ra, Tôn Yên chỉ nghiêng đầu, đôi mắt vẫn dán chặt vào Phó Nhậm Hiên, lặng im đến mức rợn người.
Phó Nhậm Hiên khẽ nhíu mày trước sự im lặng kỳ lạ này. Sự lạnh lẽo từ Tôn Yên, thứ không phải là sự sợ hãi hay phản kháng, mà như một tấm màn ngăn cách hắn với tâm trí của cô. Hắn đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt cô, nhưng Tôn Yên vẫn im lìm, không một chút phản ứng.
"Yên Yên, em có nghe thấy anh nói không?" Giọng Phó Nhậm Hiên trầm thấp, nhưng lại lẫn chút khó chịu và bất an.
Tôn Yên chỉ nhìn Phó Nhậm Hiên, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại rơi vào im lặng. Sự thinh lặng của cô khiến không khí trong phòng như ngưng đọng lại.
Phó Nhậm Hiên cảm nhận được có điều gì đó không ổn, một cơn lạnh lan khắp cơ thể hắn khi nhìn vào đôi mắt vô hồn kia.
"Em nghĩ em có thể thoát khỏi anh theo cách này sao?" Phó Nhậm Hiên nghiến răng, siết chặt tay Tôn Yên như muốn xác nhận sự hiện diện của cô trong tay mình.
Nhưng Tôn Yên chỉ nhắm mắt lại, đôi môi nhợt nhạt khe khẽ thì thầm một cách yếu ớt: "Xin anh...để em yên."
Lời nói mong manh như hơi thở cuối cùng, khiến Phó Nhậm Hiên bất giác thả lỏng tay ra trong thoáng chốc. Một tia hoang mang thoáng qua, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn đã chuyển sang sắc lạnh.
Tôn Yên chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt vẫn mang nét trống rỗng nhưng lại thoáng chút u tối kỳ lạ.
Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên chăm chú, rồi bất ngờ tiến sát lại gần, đôi môi cô khẽ chạm vào hắn.
Đó không phải là nụ hôn dịu dàng hay nồng nàn, mà lạnh lẽo và đầy khoảng cách, tựa như chỉ là một chiếc mặt nạ che giấu cảm xúc thật sự bên trong.
Phó Nhậm Hiên hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức hắn đáp lại, vòng tay kéo Tôn Yên lại gần. Tuy nhiên, sự trống rỗng trong ánh mắt của Tôn Yên khiến hắn cảm thấy bất an. Hắn giữ chặt cô, như muốn khiến cô tan vào vòng tay mình và không bao giờ rời đi.
Trong khoảnh khắc đó, Tôn Yên rời môi, nhìn hắn với đôi mắt sâu thẳm. Cô khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ nhưng đượm vẻ mơ hồ: "Anh muốn giữ em lại, nhưng liệu anh có đủ sức giữ mãi không?"
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, ánh mắt lấp lánh sự chiếm hữu lẫn sự thách thức: "Yên Yên, dù em có muốn chạy trốn thế nào đi nữa, anh sẽ luôn là người tìm thấy em. Đừng quên, em là của anh."
Tôn Yên chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm. Cô quay mặt đi, nhưng nụ cười thoáng qua trên môi lại lạnh lùng đến rợn người, để lại trong lòng Phó Nhậm Hiên một sự bất an không thể xua tan.
Phó Nhậm Hiên siết chặt vòng tay, ôm Tôn Yên từ phía sau, cằm hắn tựa lên vai Tôn Yên, hơi thở hắn phả nhẹ vào cổ cô, nhưng đôi mắt hắn tối sầm lại.
Phó Nhậm Hiên không cảm thấy hối hận về bất cứ điều gì mình đã làm, nhưng sâu trong lòng lại xuất hiện một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.
"Tại sao em lại uống thuốc tránh thai?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng trầm lạnh, không phải là một câu hỏi đơn thuần, mà như một lời buộc tội đầy chiếm hữu.
Tôn Yên im lặng, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. Cô không trả lời, cũng không hề có ý định phản kháng hay giải thích. Ánh mắt cô trống rỗng, tựa như tất cả cảm xúc đã bị rút cạn.
Sự im lặng của Tôn Yên như dao cứa vào lòng Phó Nhậm Hiên. Hắn siết chặt vòng tay hơn, ép cô phải quay đầu đối diện với mình: "Anh đang hỏi em đấy, Yên Yên. Trả lời đi."
Tôn Yên khẽ mím môi, ánh mắt lóe lên chút đau đớn nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Em... em không muốn bị ràng buộc... với một người như anh. Em không muốn..."
Phó Nhậm Hiên cau mày, sự tức giận dần lấp đầy ánh mắt hắn: "Một người như anh?" Hắn nhấn mạnh từng chữ, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tôn Yên không đáp, ánh mắt cô lại nhìn về phía xa xăm.
Phó Nhậm Hiên cảm thấy như mình đang mất dần sự kiểm soát, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Hắn đưa tay nâng cằm Tôn Yên lên, buộc cô nhìn thẳng vào mình.
"Nếu em nghĩ em có thể thoát khỏi anh bằng cách này, em nhầm rồi, Yên Yên. Em không bao giờ có thể trốn chạy khỏi anh, dù em có cố thế nào đi nữa."
Tôn Yên mỉm cười yếu ớt, đôi mắt lấp lánh chút mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng nhìn Phó Nhậm Hiên. Cô quay mặt lại gần hắn, đặt một nụ hôn lên môi hắn, như một lời an ủi, một sự nhượng bộ.
"Thôi được rồi." Tôn Yên thì thầm, giọng nói trầm lắng nhưng kiên định: "Em chưa muốn làm mẹ, em chỉ mới 22 tuổi, em còn chưa tốt nghiệp đại học nữa... Sau khi tốt nghiệp, em sẽ sinh cho anh đứa con, một gia đình đúng nghĩa... được không?"
Phó Nhậm Hiên thoáng ngẩn ra, ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh nhưng có chút dao động, như thể những lời Tôn Yên vừa nói đã chạm vào một nơi sâu thẳm trong lòng hắn. Cô đang hứa hẹn một điều mà hắn khao khát, nhưng đồng thời cũng như cố giữ lại một phần tự do cho bản thân, điều mà hắn không thể hoàn toàn kiểm soát.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống, ánh mắt u ám và đầy chiếm hữu, ôm Tôn Yên chặt vào lòng như sợ rằng cô sẽ biến mất nếu lơi lỏng dù chỉ một giây.
"Em hứa đấy nhé, Yên Yên..." Giọng Phó Nhậm Hiên trầm thấp, pha chút đe dọa, nhưng cũng lộ ra sự yếu đuối ẩn giấu.
Tôn Yên khẽ gật đầu, nhìn vào đôi mắt chứa đựng muôn vàn nỗi niềm của Phó Nhậm Hiên. Cô biết rằng chừng nào cô còn ở bên, hắn sẽ không để cô có một con đường nào khác. Nhưng lúc này, để bảo vệ sự tự do ít ỏi còn lại, cô chấp nhận lời hứa này.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, trong mắt hiện rõ sự cố chấp không thể lay chuyển.
"Em không cần đi đâu cả, Yên Yên. Anh có thể nuôi em, chăm sóc em cả đời." Phó Nhậm Hiên nói, giọng đầy quyền lực và bá đạo, như thể đang ban phát cho Tôn Yên một đặc ân. Sự chiếm hữu trong lời nói của hắn khiến không gian như ngột ngạt.
Tôn Yên khẽ thở dài, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phó Nhậm Hiên. Cô biết rằng với tính cách của Phó Nhậm Hiên, cô sẽ không dễ dàng thay đổi được quyết định của hắn, nhưng cô cũng không thể từ bỏ mục tiêu và tự do của mình dễ dàng như vậy.
Tôn Yên mỉm cười nhợt nhạt, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, anh để cho em tốt nghiệp thuận lợi đã. Khi ấy, em sẽ nghe lời anh... tất cả, anh muốn gì cũng được."
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên thoáng lóe lên một tia thỏa mãn khi nghe lời cam kết từ Tôn Yên. Cảm giác chiếm hữu trong lòng hắn như được củng cố thêm, khiến hắn càng siết chặt cô vào vòng tay, như để khẳng định rằng cô mãi mãi sẽ chỉ thuộc về hắn, không có lối thoát nào cả.
Tôn Yên đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Phó Nhậm Hiên, đôi mắt cô dịu lại, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm, vừa bất lực vừa thương hại.
Đây là lần đầu tiên Tôn Yên gặp một người đàn ông cố chấp đến mức này, không chừa lại cho cô một chút tự do hay không gian nào. Đối với Phó Nhậm Hiên, cô không chỉ là người yêu, mà là một tài sản, một phần không thể tách rời khỏi cuộc sống của hắn.
Tôn Yên khẽ mỉm cười, dù nụ cười phảng phất nét chua chát. Có lẽ đây là cách Phó Nhậm Hiên yêu, mãnh liệt đến mức có thể đốt cháy cả hai người. Tôn Yên cất giọng dịu dàng: "Anh thật cố chấp, không để cho em một chút khoảng cách nào."
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, ánh mắt lấp lánh tia vui sướиɠ pha lẫn chút gì đó đáng sợ.
"Em là của anh, Yên Yên. Anh không cần khoảng cách, chỉ cần em ở bên cạnh anh thôi." Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng trầm ấm nhưng ẩn chứa sự chiếm hữu tuyệt đối.
Tôn Yên lại xoa đầu Phó Nhậm Hiên một lần nữa, như thể đang an ủi chính mình trong tình cảnh mơ hồ này. Bên ngoài, cô giữ vẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong lòng, cô cảm thấy mình như một chú chim nhỏ bị nhốt trong chiếc l*иg vàng rực rỡ.
Tôn Yên nhẹ nhàng cất giọng, đôi mắt hơi cụp xuống, biểu lộ sự mệt mỏi pha lẫn chút bất an.
"Anh không được dọa em sợ nữa nhé? Lúc nãy... em sợ lắm." Giọng Tôn Yên run rẩy như thể vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh, đôi tay vô thức siết chặt lại.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên chăm chú, một chút đăm chiêu hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm. Hắn vươn tay khẽ vuốt ve mái tóc cô, rồi ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua làn da cô, như muốn xóa đi những dấu vết của sự sợ hãi.
"Anh không cố ý dọa em đâu, Yên Yên. Chỉ là anh không chịu nổi việc em muốn rời xa anh." Phó Nhậm Hiên nói, giọng trầm thấp, từng từ như thấm sâu vào tâm trí cô.
Nhưng sự nhẹ nhàng trong giọng nói không xua tan hoàn toàn cảm giác bất an trong lòng Tôn Yên. Phó Nhậm Hiên ôm lấy cô, kéo cô vào trong vòng tay chặt chẽ, hứa hẹn như thể cô sẽ mãi mãi không thể thoát ra.
Tôn Yên chỉ có thể lặng lẽ dựa vào ngực Phó Nhậm Hiên, không nói thêm gì nữa, lòng ngổn ngang giữa cảm giác an toàn và nỗi sợ hãi mơ hồ.
Phó Nhậm Hiên nhìn xuống điện thoại khi màn hình nhấp nháy số của thư ký Đỗ, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc lạnh. Hắn khẽ nhíu mày, vươn tay với lấy chiếc áo khoác trên ghế, rồi đứng dậy, để lại Tôn Yên vẫn đang ngồi yên trên giường với đôi mắt ngơ ngác.
Phó Nhậm Hiên quay lại, chạm nhẹ vào khuôn mặt Tôn Yên, ánh mắt dịu lại đôi chút nhưng không hề giảm đi sự lạnh lùng quen thuộc.
"Anh có việc cần giải quyết, sẽ quay lại nhanh thôi." Giọng nói của Phó Nhậm Hiên mang một sắc thái khác hẳn, vừa êm dịu nhưng lại đầy sự thống trị.
Không đợi Tôn Yên trả lời, Phó Nhậm Hiên cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, như để trấn an, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Thư ký Đỗ từ đầu dây bên kia vẫn đang báo cáo tình hình trong hắc bang, giọng nói mang chút căng thẳng và khẩn cấp. Phó Nhậm Hiên lắng nghe với vẻ tập trung cao độ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, từng bước chân của hắn nặng nề và chắc chắn.
Trong lòng Phó Nhậm Hiên là hai thế giới khác biệt: Một nơi đầy hiểm nguy và quyền lực; nơi còn lại là Tôn Yên, sự bình yên hiếm hoi mà hắn không thể buông tay.
Tôn Yên trầm mặt, đôi mắt ngước lên nhìn ánh trăng xanh xinh đẹp trên cao. Trong tâm trí cô, một suy nghĩ thoáng qua.
"Bầu trời này là giả." Tôn Yên cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ, nơi mọi thứ đều được dệt nên từ những mảnh ghép của ký ức và nỗi sợ hãi.
Ánh mắt Tôn Yên chuyển xuống chiếc xe hơi màu đen đang chạy nhanh ra ngoài, trái tim như bị chẹn lại khi nghĩ về Phó Nhậm Hiên. Cô thở dài:
"Nhậm Hiên, anh cứ như vậy.. thảo nào những Tôn Yên trước đây đều không chịu nổi."
Mỗi câu chữ như gợi lên trong Tôn Yên nỗi lo lắng và cảm giác mệt mỏi.
Tôn Yên cảm thấy như mình đang ở giữa một ván cờ, nơi mọi nước đi đều có thể dẫn đến những kết quả không ngờ.
Tôn Yên cắn môi, đôi tay nắm chặt, cố gắng kiềm chế những cảm xúc hỗn độn trong lòng.