Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 74: Đêm tân hôn (phần 1)

Khi hai người bước vào biệt thự Phó gia vào buổi tối, không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Phó Nhậm Hiên kéo tay Tôn Yên mạnh bạo, khiến cô đi loạng choạng theo sau hắn.

"Đợi đã.." Tôn Yên ấp úng, cảm nhận được sự bất thường trong hành động của Phó Nhậm Hiên.

Nhưng Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ tiếp tục tiến thẳng vào trong.

Những người hầu nghe thấy tiếng đóng cửa và ngay lập tức biết rằng không nên quấy rầy, họ lặng lẽ đi chỗ khác, tránh làm phiền sự tức giận đang lan tỏa từ Phó Nhậm Hiên.

Đột nhiên, Phó Nhậm Hiên quay lại, ném Tôn Yên ngã lên ghế sofa.

Tôn Yên không kịp phản ứng thì Phó Nhậm Hiên đã mạnh bạo hôn xuống, khiến cô không thể thở nổi.

Cảm giác choáng váng từ nụ hôn cuồng nhiệt ấy khiến tim Tôn Yên đập nhanh, nhưng cũng tràn đầy sự bối rối. Hơi thở của Phó Nhậm Hiên nóng bỏng, dồn dập, như thể đang muốn nuốt chửng cô.

Tôn Yên cố gắng đẩy Phó Nhậm Hiên ra, nhưng sức mạnh của hắn quá áp đảo.

"Phó Nhậm Hiên!"

Tôn Yên thốt lên trong hơi thở hổn hển, nhưng giọng nói của cô chìm lẫn trong sự cuồng nhiệt của Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên vẫn không dừng lại, chỉ đẩy Tôn Yên sâu hơn vào sự say mê đó. Những suy nghĩ trong đầu cô trở nên rối bời, như thể cô đang lạc vào một giấc mơ mà bản thân không thể kiểm soát. Cô cảm thấy cả cơ thể mình đang phản ứng trước sự chiếm hữu của hắn, nhưng phần lý trí lại gào thét yêu cầu dừng lại.

"Yên Yên, em biết không?"

Phó Nhậm Hiên thì thầm, cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi Tôn Yên để hít thở, ánh mắt đầy khao khát và quyết đoán: "Anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy em bên cạnh Tôn Nghiên."

Lời nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên chấn động. Tôn Yên nhận ra rằng sự ghen tuông đang thúc đẩy những hành động mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên, điều này càng làm cô cảm thấy lo lắng hơn. "Phó Nhậm Hiên, em không có ý định.." Tôn Yên muốn giải thích, nhưng bị Phó Nhậm Hiên ngắt lời.

"Đừng nói gì cả." Phó Nhậm Hiên tiếp tục, sự tức giận lẫn khao khát khiến giọng nói của hắn trầm xuống: "Chỉ cần để anh cảm nhận em, để anh biết rằng em thuộc về anh."

Tôn Yên cảm thấy như một trận bão đang cuốn lấy mình. Phó Nhậm Hiên là người mà cô yêu, nhưng sự cuồng nhiệt này có phải là tình yêu thật sự hay chỉ là một cơn sóng dữ của du͙© vọиɠ?

Tôn Yên không thể hoàn toàn đồng ý với cách Phó Nhậm Hiên hành động, nhưng lại không thể phủ nhận cảm xúc mạnh mẽ đang tràn ngập trong l*иg ngực mình.

Phó Nhậm Hiên tiếp tục hôn Tôn Yên, đôi môi hắn như đang say đắm trong cảm xúc, trong khi Tôn Yên dần dần bị cuốn theo. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô cảm nhận được sự hòa quyện của những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng. Có điều gì đó trong sự mạnh mẽ của hắn khiến cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa quyến rũ.

"Em là của anh." Phó Nhậm Hiên khẳng định, ánh mắt đầy sự chiếm hữu: "Không ai có thể thay thế em."

Tôn Yên trong khoảnh khắc ấy, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong làn sóng của sự chiếm hữu quá mức.

"Phó Nhậm Hiên, chúng ta cần phải nói chuyện." Tôn Yên nói, cố gắng lấy lại một chút lý trí trong tình huống này.

Phó Nhậm Hiên dừng lại, nhìn sâu vào mắt Tôn Yên. Dù hắn có vẻ đang tức giận, nhưng ánh mắt hắn cũng đầy sự quan tâm. Cô biết rằng họ cần phải thảo luận về những rào cản đang khiến mối quan hệ của họ trở nên căng thẳng. Cô cần phải chỉ ra rằng không phải mọi thứ đều có thể giải quyết bằng cảm xúc mãnh liệt.

"Được rồi." Phó Nhậm Hiên thở dài, buông lỏng chút sức mạnh, nhưng vẫn không rời khỏi Tôn Yên: "Nói đi, anh đang lắng nghe."

Tôn Yên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị để nói lên những gì đang chờ đợi trong lòng mình, trong khi những cảm xúc hỗn độn bên trong vẫn đang sôi sục. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc quyết định cho cả hai, cô không thể để cho cơn bão trong lòng chôn vùi mối quan hệ này.

Phó Nhậm Hiên đột nhiên giơ ngón cái lên, vân vê đôi môi chứa đầy son đỏ của Tôn Yên, làm cho không khí trở nên càng thêm căng thẳng. Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng lau đi vết son trên môi cô, nhưng cách làm ấy lại mang đến một cảm giác kinh dị và đáng sợ.

"Yên Yên..." Giọng nói của Phó Nhậm Hiên trở nên trầm thấp và uy lực: "Đừng nói những lời khiến anh khó chịu và không muốn nghe thấy. Anh không bảo toàn được giọng nói của em khi anh tức giận đâu."

Tôn Yên cảm thấy lạnh sống lưng, ánh mắt Phó Nhậm Hiên như một con thú dữ đang canh chừng con mồi. Sự chiếm hữu của hắn khiến cô cảm thấy ngột ngạt, nhưng đồng thời cũng dấy lên trong lòng cô một cảm giác khó hiểu. Cô không thể hiểu nổi cảm xúc đang trỗi dậy trong mình - là sợ hãi, hay là sự quyến rũ từ sức mạnh của hắn?

"Phó Nhậm Hiên, em chỉ muốn nói rằng..."

Tôn Yên cố gắng tìm kiếm từ ngữ để giải thích, nhưng sự căng thẳng trong không khí khiến câu nói của cô trở nên khó khăn: "Em không muốn phải sống trong sự sợ hãi. Anh biết mà, em cũng muốn được yêu thương và tôn trọng."

Phó Nhậm Hiên khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Yên, như thể hắn đang cân nhắc từng lời nói của cô:

"Yên Yên, anh yêu em. Đó là lý do vì sao anh không muốn mất em. Nhưng nếu em muốn khiến anh tức giận, nếu em định để người khác lại gần, anh sẽ không thể đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra."

Cảm giác bất an dâng trào trong lòng Tôn Yên. Phó Nhậm Hiên không chỉ yêu cô mà còn sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ mối quan hệ này, ngay cả khi điều đó có nghĩa là sẽ có những hành động cực đoan.

"Phó Nhậm Hiên, em hiểu anh lo lắng, nhưng em cũng cần có không gian riêng của mình. Không thể nào sống trong sợ hãi được."

Phó Nhậm Hiên thở dài, ánh mắt dần dịu lại:

"Anh không muốn em phải sợ hãi, nhưng anh cũng không thể để em rơi vào vòng tay của người khác." Phó Nhậm Hiên siết chặt tay lại, nhưng rồi từ từ buông lỏng, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Em chỉ muốn em và anh có thể nói chuyện một cách bình tĩnh." Tôn Yên nói, nỗ lực giữ giọng nói của mình ổn định: "Hãy cho em biết những gì anh đang cảm thấy và em sẽ làm như vậy."

Phó Nhậm Hiên im lặng một hồi, hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt lạnh lùng cực điểm.

Tôn Yên từ từ ngồi dậy, cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Cô thấy Phó Nhậm Hiên nhìn vào không trung, rồi một cách điềm tĩnh ra lệnh: "Đưa rượu vang đến đây."

Một cô hầu gái bước đến, cung kính đưa cho Phó Nhậm Hiên chai rượu vang: "Thưa thiếu gia."

Sau khi giao rượu, cô ta lặng lẽ quay đi, để lại không khí dồn nén giữa hai người.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi: "Chúng ta nên uống một chút rượu nhé?" Giọng nói của hắn có phần mỉa mai, như thể đang thách thức cô.

Tôn Yên nhìn trên bàn và nhận ra: "Cô ấy chưa đem ly đến mà."

Tôn Yên cố gắng tìm lý do để ngăn cản hành động của Phó Nhậm Hiên, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Phó Nhậm Hiên lạnh lùng đáp: "Không cần uống bằng ly."

Phó Nhậm Hiên tự tay mở nắp chai rượu, để hương vị nồng nàn lan tỏa trong không khí. Hắn uống từng ngụm, đôi mắt không rời khỏi Tôn Yên, như thể muốn thu hút sự chú ý của cô.

Sau đó, Phó Nhậm Hiên nắm lấy tay Tôn Yên, kéo cô đứng dậy. Tôn Yên cảm nhận được sự mạnh mẽ trong bàn tay hắn, khiến cô cảm thấy cả hồi hộp lẫn sợ hãi.

Trước khi Tôn Yên kịp phản ứng, Phó Nhậm Hiên hôn xuống, truyền rượu qua miệng cô. Cảm giác mát lạnh từ rượu vang và hơi thở của hắn hòa quyện vào nhau, tạo nên một sự say mê không thể chối từ.

Tôn Yên bị choáng ngợp, không biết nên phản ứng ra sao. Cô muốn đẩy Phó Nhậm Hiên ra, nhưng sự cuốn hút từ nụ hôn ấy lại khiến cô cảm thấy như bị mê hoặc.

"Hương vị của em thật ngọt ngào." Phó Nhậm Hiên nói, ngắt quãng giữa những nụ hôn, ánh mắt đầy sự thỏa mãn: "Anh muốn em luôn bên cạnh mình như thế này."

Cảm giác bối rối tràn ngập trong Tôn Yên. Cô không thể phủ nhận sự hấp dẫn từ hắn, nhưng cũng cảm thấy một phần trong mình muốn bảo vệ bản thân.

"Phó Nhậm Hiên, em..." Tôn Yên cố gắng nói, nhưng câu nói bị ngắt quãng bởi nụ hôn lại tiếp tục.

"Im lặng nào." Phó Nhậm Hiên lặp lại, giọng nói trở nên mạnh mẽ hơn: "Chỉ cần để anh thưởng thức em."

Tôn Yên cảm thấy như bị nhấn chìm trong sự đam mê của Phó Nhậm Hiên, nhưng bên trong vẫn không ngừng gào thét về sự cần thiết của việc giữ gìn ranh giới.

Mọi thứ dường như hòa quyện vào nhau, giữa nỗi sợ hãi và sự quyến rũ, giữa tình yêu và sự chiếm hữu.