Phó Nhậm Hiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thanh tú của Tôn Yên, ánh mắt dán chặt vào từng biểu cảm của cô. Làn da cô mềm mại dưới đầu ngón tay hắn, khi đôi mắt mơ màng của cô khẽ híp lại, trong một khoảnh khắc đầy mê hoặc, sự quyến rũ ấy càng khiến hắn không thể cưỡng lại.
Một cảm giác khát khao cháy bỏng như lửa lan tỏa trong l*иg ngực, làm Phó Nhậm Hiên không thể nào dời mắt khỏi Tôn Yên.
Phó Nhậm Hiên vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, trái cổ chuyển động lên xuống đầy rõ rệt, như thể sự kiềm chế đang dần bị đánh bại.
Trong khoảnh khắc đó, Phó Nhậm Hiên cảm thấy Tôn Yên không chỉ là người phụ nữ hắn yêu, mà còn là một sự mê hoặc ngọt ngào, là "món ăn" khiến hắn khao khát được chiếm trọn. Bản năng chiếm hữu trong hắn càng lúc càng mãnh liệt, không gì có thể cản lại.
Bàn tay Phó Nhậm Hiên trượt nhẹ từ gương mặt xuống bờ vai mảnh mai của Tôn Yên, vuốt ve theo đường cong cổ và dừng lại trên eo cô, ôm chặt lấy cô vào vòng tay mạnh mẽ của mình. Môi hắn từ từ tiến lại gần cô hơn, giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên như một lời tuyên bố đầy sự chiếm hữu:
"Em là của anh, Yên Yên. Mãi mãi là của anh.."
Nói rồi, Phó Nhậm Hiên cúi xuống, áp môi mình lên môi Tôn Yên, nụ hôn sâu nồng nàn và đầy ham muốn. Hắn chiếm lấy cô một cách mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng, như muốn nhấm nháp từng giọt ngọt ngào mà cô mang đến.
Trái tim Phó Nhậm Hiên đập mạnh trong l*иg ngực, cảm giác đê mê bao trùm lấy cả hai, khiến thời gian như ngừng lại chỉ còn lại sự tồn tại của họ.
Phó Nhậm Hiên cuối cùng cũng buông lỏng Tôn Yên ra, nhưng không để cô có thời gian thở.
Tôn Yên thì cảm thấy như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, cơ thể mệt mỏi và khó thở vì cơn du͙© vọиɠ điên cuồng mà Phó Nhậm Hiên vừa bùng nổ.
Tôn Yên muốn trượt xuống theo bức tường phía sau lưng, tìm kiếm một chút chỗ dựa vững chắc, nhưng Phó Nhậm Hiên lại không để cô làm như vậy.
Phó Nhậm Hiên nhanh chóng bế Tôn Yên lên, đôi tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt lấy eo cô, khiến cô không thể phản kháng. Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống một chiếc ghế gỗ, đôi mắt đen láy dán chặt vào cô như thể muốn đọc thấu lòng cô.
Hơi thở của Tôn Yên vẫn còn gấp gáp, tim đập loạn nhịp trong l*иg ngực, nhưng ánh nhìn của Phó Nhậm Hiên lại mang một vẻ dịu dàng kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với sự bạo lực trước đó.
Phó Nhậm Hiên bắt đầu vỗ nhẹ lưng Tôn Yên, như để trấn an những cơn sóng trong lòng cô.
Phó Nhậm Hiên không ngừng trêu chọc, với những câu nói khêu gợi và đầy ý nhị, khiến Tôn Yên không khỏi đỏ mặt, cảm giác hồi hộp và e thẹn cứ dâng lên.
Phó Nhậm Hiên đưa tay lên khoé môi, liếʍ láp như thể đang thưởng thức vị ngọt của chính mình, ánh mắt lấp lánh sự thỏa mãn.
"Em không biết mình quyến rũ đến mức nào đâu, Yên Yên." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu đầy vẻ tinh quái: "Hôm nay em thật sự rất đẹp, anh không thể ngừng nghĩ đến em."
Tôn Yên cúi gằm mặt, xấu hổ trước những lời Phó Nhậm Hiên nói. Tuy nhiên, sâu trong lòng, một phần của cô lại bị cuốn hút bởi sự chú ý và tình cảm mãnh liệt từ hắn.
Phó Nhậm Hiên chợt cúi xuống gần hơn, khuôn mặt hắn gần như chạm vào gương mặt Tôn Yên, mang theo hơi thở ấm nóng. Phó Nhậm Hiên tiếp tục thì thầm: "Cảm giác của em lúc này thế nào? Có phải.. rất khó chịu không?"
Giọng Phó Nhậm Hiên đầy sự cám dỗ, ngay cả khi Tôn Yên muốn chống lại, một phần trong cô lại muốn hòa mình vào cái cảm giác kỳ lạ này.
Phó Nhậm Hiên là người đàn ông có sự chiếm hữu đầy mạnh mẽ, nhưng cũng có những khoảnh khắc dịu dàng khiến trái tim Tôn Yên rung động.
Tôn Yên cảm thấy lòng mình chao đảo, một mớ cảm xúc hỗn độn giữa sợ hãi và hấp dẫn. Cô muốn thoát ra, nhưng lại không thể cưỡng lại được sự thu hút mãnh liệt từ Phó Nhậm Hiên.
Cảm giác như đang bị kẹt giữa hai thế giới: Một bên là sự phản kháng và nỗi sợ hãi, bên còn lại là tình yêu và sự khao khát mà Tôn Yên không thể phủ nhận.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên với một nụ cười bí ẩn, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên sự lạnh lẽo và đáng sợ.
Phó Nhậm Hiên dịu dàng dìu Tôn Yên đứng dậy, nhưng cái cách hắn cầm lấy tay cô lại mang theo một sức mạnh đầy áp đảo. Hắn không chỉ muốn dẫn dắt cô, mà còn muốn khẳng định quyền sở hữu của mình.
"Yên Yên, chúng ta đến lễ đường nhé."
Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu vẫn ngọt ngào nhưng mang theo sự sắc bén, như một lời hứa hẹn và cũng là một lời đe dọa. Hắn không cho phép Tôn Yên có sự lựa chọn, như thể mọi thứ đã được định sẵn từ trước.
Tôn Yên cảm thấy cơ thể mình như bị đóng đinh vào chỗ, mặc dù Phó Nhậm Hiên đối xử với cô một cách dịu dàng nhưng cô vẫn không thể xóa đi cảm giác sợ hãi trong lòng. Ánh mắt của hắn thăm dò từng biểu cảm của cô, như thể đang tìm kiếm dấu hiệu phản kháng.
Khi bước ra khỏi phòng, Tôn Yên cảm nhận được không khí bên ngoài thay đổi, sự nặng nề và áp lực càng gia tăng. Cô biết lễ đường là nơi sẽ diễn ra những điều không thể quay đầu lại, mỗi bước đi của cô đều như đang tiến đến một cái kết không thể thay đổi.
Phó Nhậm Hiên vẫn nắm chặt tay Tôn Yên, ánh mắt không rời khỏi cô, khiến cô cảm thấy như thể không có lối thoát.
Dù trong lòng đang dâng trào cảm xúc, Tôn Yên vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng một phần trong cô lại không thể không lo lắng cho những gì sắp xảy ra.
"Yên Yên, em có biết không?" Phó Nhậm Hiên bắt đầu nói, giọng điệu chuyển sang nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng: "Đây sẽ là ngày trọng đại của chúng ta. Anh sẽ làm cho em hạnh phúc, cho dù em có muốn hay không."
Lời nói của Phó Nhậm Hiên như một lời hứa hẹn mà cũng như một sự ràng buộc, mang đến một cảm giác khó chịu nhưng lại khiến trái tim Tôn Yên đập nhanh hơn.
Tôn Yên không biết phải phản ứng ra sao, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn Phó Nhậm Hiên, với tâm trạng vừa hồi hộp vừa lo lắng, không biết liệu tương lai của mình sẽ đi về đâu trong tay người đàn ông này.
Phó Nhậm Hiên lái xe với một sự điềm tĩnh lạnh lùng, nhưng bên trong hắn lại tràn ngập sự khao khát chiếm hữu và quyết tâm.
Khi chiếc xe tiến vào khuôn viên lễ đường, không khí sôi động của buổi lễ đón chào những người khách quý, những tiếng cười nói rộn ràng vang lên khiến tâm trạng Tôn Yên càng trở nên nặng nề.
Nhìn thấy tất cả những người quen thuộc: Ông nội Tôn, ông ngoại Tư và đặc biệt là Tôn Nghiên – tâm trạng của Tôn Yên bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Tôn Nghiên đứng giữa đám đông, với nụ cười tươi tắn và vẻ mặt rạng rỡ, tựa như một thiên thần vô tội, nhưng chính khoảnh khắc ấy lại khiến Tôn Yên cảm thấy như có một thứ gì đó đen tối trỗi dậy trong lòng.
Ánh mắt Tôn Yên chạm phải ánh mắt của Tôn Nghiên, cảm xúc của cô bùng nổ. Sắc mặt cô trầm lại, đôi mắt bừng bừng lửa giận và oán hận. Cô không thể nào chịu đựng nổi hình ảnh của cô ta – kẻ mà cô đã từng xem như em gái, giờ lại đứng ở đây, như một sự phản bội đối với cô. Cô cảm thấy nỗi đau đớn như một mũi dao đâm vào trái tim, một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế trào dâng.
Nếu có trong tay một con dao, Tôn Yên thậm chí không ngần ngại mà lao tới, đâm vào trái tim của Tôn Nghiên. Cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, chỉ cảm thấy một khát khao mãnh liệt muốn trả thù, muốn đòi lại những gì đã mất.
"Yên Yên?"
Phó Nhậm Hiên lên tiếng, phá vỡ dòng suy nghĩ hỗn loạn của Tôn Yên. Hắn đã nhận ra sự thay đổi trong cô, nhưng hắn không hiểu rõ nguyên nhân.
"Em không sao chứ?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôn Yên không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng cô lại đang nổi sóng. Cô muốn chạy đến chỗ Tôn Nghiên, muốn hỏi tại sao cô ta lại có thể đứng ở đây, muốn biết lý do tại sao tất cả lại trở thành như thế này. Sự phẫn nộ và cảm giác bị phản bội khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Phó Nhậm Hiên không biết rằng ánh mắt của Tôn Yên giờ đây như một con dao sắc bén, sẵn sàng đâm sâu vào những thứ khiến cô tổn thương.
Tôn Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình trước khi đối mặt với tất cả mọi người. Cô biết mình cần phải kiểm soát bản thân, không thể để cho những cơn sóng ngầm trong lòng đẩy cô vào vực thẳm.
Nhưng trong tâm trí Tôn Yên, hình ảnh của Tôn Nghiên luôn là một bóng ma không thể xóa nhòa, như một sự châm chọc đâm sâu vào vết thương chưa lành.
Tôn Yên biết rằng cô phải chuẩn bị cho những gì sắp tới, nhưng không biết liệu cô có đủ sức mạnh để đối mặt với tất cả hay không.