Giọng nói của cô gái tiếp tục vang lên trong tâm trí Tôn Yên, như một ám ảnh không thể gạt bỏ:
"Trái tim hắn... chính là chìa khóa để chị trở về. Nếu hắn chết, thế giới này sẽ sụp đổ và chị sẽ được thoát khỏi nơi này, trở lại cuộc sống của chị."
Mỗi từ ngữ của cô ta như một lưỡi dao sắc nhọn, cắt sâu vào tâm trí Tôn Yên.
Tôn Yên cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, nỗi sợ hãi và sự hoang mang lẫn lộn trong lòng. Hình ảnh của Phó Nhậm Hiên, với ánh mắt lạnh lẽo và sức mạnh áp đảo, hiện lên như một bóng ma, khiến cô cảm thấy không thể thở nổi.
"Gϊếŧ hắn... hay ở bên hắn mãi mãi?"
Tôn Yên lẩm bẩm, lòng quặn thắt. Cô không thể nào tưởng tượng nổi việc phải làm hại một người, nhưng nỗi sợ về việc bị trói buộc bên hắn suốt đời cũng khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.
Cô gái ấy cười khúc khích, như thể đang chứng kiến cuộc đấu tranh nội tâm của Tôn Yên:
"Chị hãy tự hỏi bản thân, chị có muốn sống như vậy không? Đau đớn, bất lực, mãi mãi không thể thoát ra? Hay chị sẽ chọn giải thoát cho chính mình, mặc dù cái giá phải trả thật đắt?"
Tôn Yên cảm thấy trái tim mình như đang bị bóp nghẹt. Cô biết mình phải đưa ra một quyết định, nhưng trong lúc này, cô chỉ cảm thấy mình đang rơi vào một cái hố sâu, không biết sẽ rơi đến đâu.
Tôn Yên cảm thấy đầu mình như bị nghiền nát, những cơn đau nhức khiến cô không thể suy nghĩ rõ ràng. Cô la hét, tiếng kêu như một tiếng vọng trong bóng tối:
"Cô là ai? Cô là ai? Tôi phải gϊếŧ ai? Hắn là ai? Đừng... dừng lại đi... tôi muốn về nhà... tôi muốn về nhà..."
Nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong từng lời nói, âm thanh của Tôn Yên vang lên như tiếng kêu cứu, nhưng không ai nghe thấy.
Tâm trí Tôn Yên như bị xé toạc, giữa những hình ảnh mờ ảo và cảm xúc dồn dập, cô không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo.
Hình ảnh cô gái cười khúc khích lại hiện lên, đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm vào Tôn Yên, như thể đang thưởng thức từng giây phút đau khổ của Tôn Yên.
"Chị không thể trốn tránh số phận của mình. Dù chị có la hét hay cầu xin, mọi thứ vẫn sẽ diễn ra như chúng đã định."
Tôn Yên cảm thấy như trái tim mình đang vỡ vụn, không còn cách nào để thoát khỏi cái vòng lặp tăm tối này. Cô thầm thì trong nỗi đau đớn: "Tôi chỉ muốn được tự do... Tôi không muốn làm tổn thương ai... Tôi chỉ muốn trở về nhà."
Nhưng trong thế giới mà Tôn Yên đang sống, "về nhà" có lẽ đã trở thành một điều viển vông, một giấc mơ xa vời mà cô không biết bao giờ mới có thể chạm tới.
Tôn Yên quấn mình trong chiếc mềm trắng, như một con ốc sên chui vào chiếc vỏ ấm áp, cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong những lớp vải mềm mại đó. Nhưng không gì có thể xoa dịu nỗi đau đang chực chờ trong tâm hồn cô. Hình ảnh của Phó Nhậm Hiên, kẻ đã chà đạp lên cuộc sống của cô, vẫn như một bóng ma ám ảnh.
Tôn Yên ôm chặt lấy bản thân, nước mắt rơi xuống ướt đẫm chiếc mềm.
"Tôi muốn về nhà... tôi muốn trở về nhà..."
Giọng nói của Tôn Yên vang lên trong không gian tĩnh lặng, chứa đựng nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra, từng tiếng một như những mảnh vỡ của một giấc mơ bị đánh cắp.
Mọi nỗi đau, mọi sự tổn thương đều trào dâng trong Tôn Yên, khiến trái tim cô như thắt lại. Cô không biết phải làm gì để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này, nơi mà niềm hy vọng và sự tự do đã bị vùi lấp dưới những áp lực khắc nghiệt.
Mỗi giọt nước mắt như một lời cầu xin, một mong mỏi trở về với những ngày tháng bình yên.
"Xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi không muốn tiếp tục sống như thế này..."
Nhưng những lời thì thầm của Tôn Yên dường như không thể chạm tới ai, trong thế giới tăm tối mà cô đang bị giam cầm.
"Giờ chị mới phát hiện ra sao? Tôn Yên trong nguyên tác đã chết lâu rồi! Tôi đã gϊếŧ cô ta để triệu hồi linh hồn khác xuyên vào đây. Còn tác giả? Tôi cũng đã gϊếŧ cô ta luôn rồi!" Giọng nói vang lên như một âm thanh từ địa ngục, lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Tôn Yên lắp bắp, không thể nào tin nổi vào những gì mình vừa nghe.
"Tác giả đã chết? Tôn Yên nguyên tác cũng đã chết?"
Tôn Yên cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, và trong tâm trí, một hình ảnh đáng sợ hiện ra: Chính giọng nói ấy, chủ nhân của nó, là người đã kéo cô vào thế giới này.
"Chính cô ta... kéo mình về phía Phó Nhậm Hiên." Tôn Yên thì thầm, nỗi sợ hãi và sự ghê tởm trào dâng.
"Đúng vậy." Giọng nói đáp lại, không chút thương tiếc: "Chị đã trở thành một con cờ trong trò chơi của tôi. Tất cả những gì chị đã trải qua, tất cả những nỗi đau, đều là do tôi sắp đặt. Hãy nhìn xem, chị không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục sống trong cái địa ngục này hoặc phải tự mình làm điều cần thiết để giải thoát cho chính mình."
Tôn Yên cảm thấy như một cơn sóng đen tối đang cuốn trôi cô đi, mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng và sự tê liệt.
"Tôi không thể, tôi không thể gϊếŧ ai đó... đặc biệt là hắn."
Tôn Yên lẩm bẩm, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không còn chắc chắn về điều đó nữa. Giữa những đau khổ này, lòng căm thù và sự phản bội đang dần nhen nhóm trong lòng.
"Chị nghĩ hắn sẽ để chị ra đi dễ dàng sao? Hắn sẽ không bao giờ cho chị tự do. Hắn sẽ giữ chị lại bên mình, bất kể giá nào."
Giọng nói kia tiếp tục, như một con rắn độc lấp ló trong bóng tối: "Hãy nhớ rằng, chỉ có một con đường để trở về. Quyết định đi, Tôn Yên."
Tôn Yên ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối, những giọt nước mắt chảy dài: "Tôi muốn về nhà... tôi chỉ muốn trở về..."
Nhưng ngay cả điều đó cũng dường như là một giấc mơ xa vời. Giờ đây, sự lựa chọn đã nằm trong tay Tôn Yên, nhưng nó lại mang theo quá nhiều đau đớn.
Tôn Yên trầm mặt, cô nín khóc, nỗi đau trong lòng dần biến thành một thứ cảm giác lạnh lẽo. Giọng nói kia vẫn vang vọng trong đầu, thúc giục cô phải hành động. Không thể tiếp tục sống trong sự sợ hãi và tuyệt vọng, cô quyết định không để mình trở thành một nạn nhân nữa.
Tôn Yên vén chăn ra, cảm nhận từng cơn gió lạnh lùa vào từ cửa sổ.
Bước đến tủ đồ, Tôn Yên chọn một bộ đồ khác, từng động tác của cô như một sự quyết tâm táo bạo.
Mặc vào cơ thể, bộ đồ mới làm Tôn Yên cảm thấy tự tin hơn, mặc dù trên da thịt vẫn in hằn dấu vết của Phó Nhậm Hiên.
Những vết hôn còn lại như một lời nhắc nhở đầy đau đớn về những gì đã xảy ra.
Đứng trước gương, Tôn Yên nhìn thấy chính mình, hình ảnh một người con gái đầy thương tích nhưng không còn yếu đuối. Những dấu hiệu của Phó Nhậm Hiên in sâu trên làn da trắng ngần, nhưng giờ đây, chúng không còn là biểu tượng của sự chiếm hữu, mà là minh chứng cho sức mạnh và quyết tâm của cô.
Tôn Yên biết rằng mình phải tìm cách để thoát khỏi vòng tay siết chặt của Phó Nhậm Hiên, nếu điều đó có nghĩa là phải đối mặt với hắn, cô sẽ không ngần ngại.
Mặc dù nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng bên trong Tôn Yên đã hình thành một ngọn lửa mạnh mẽ, một mong muốn mãnh liệt để chiếm lấy vận mệnh của chính mình.
Tôn Yên hít sâu, quyết định bước ra khỏi căn phòng, không còn lùi bước. Cô sẽ không cho phép bản thân gục ngã thêm lần nào nữa.
Tôn Yên bước đến cửa sổ, ánh sáng vàng nhạt của buổi sáng len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng, nhưng không thể xua đi cái lạnh lẽo trong lòng cô. Cảm giác đau đớn đã tan biến, thay vào đó là một sự tĩnh lặng kỳ lạ, như thể tất cả những gì cô trải qua đã vượt ra ngoài giới hạn của nỗi thống khổ.
"Cô ta... cô ta cứ nói những điều kỳ lạ trong đầu mình, mình đã hiểu rồi..."
Tôn Yên thì thầm, từng lời nói vang vọng trong tâm trí, giống như những mảnh ghép của một bức tranh lớn đang dần hiện ra.
Tôn Yên đi khập khiễng bước đến bên chiếc bàn, nơi có tấm lịch treo tường. Nhìn vào ngày tháng, cô nhận ra hiện tại là ngày 15 tháng 10. Nụ cười tuyệt vọng bất chợt nở trên môi cô, âm thanh vang lên như một tiếng cười điên cuồng.
"Thảo nào thấy kỳ lạ... thảo nào... mọi thứ lại quen thuộc đến vậy..."
Tôn Yên lắc đầu, châm biếm chính mình: "Hôm nay đáng lẽ là ngày 16 tháng 10 mới đúng, mình đã quay ngược về quá khứ... hahahaha!"
Tiếng cười của Tôn Yên vang vọng trong không gian tĩnh lặng, nhưng bên trong nó chứa đựng sự sợ hãi và hoang mang.
Tôn Yên đã trở lại thời điểm trước khi mọi chuyện tồi tệ bắt đầu, nhưng liệu điều đó có thực sự mang lại cho cô một cơ hội mới? Hay chỉ là một cái bẫy tinh vi mà số phận đã sắp đặt cho cô?
Tôn Yên thả mình vào những suy nghĩ hỗn độn, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình.
Có lẽ, đây chính là thời điểm để Tôn Yên quyết định: Liệu sẽ tiếp tục chạy trốn hay đứng lên và chiến đấu chống lại mọi thứ đang bủa vây mình.
Cô không còn là Tôn Yên yếu đuối, không còn là nạn nhân nữa. Giờ đây, cô là người viết lại câu chuyện của chính mình.
Tôn Yên lạnh lẽo bước đi trong bệnh viện, từng bước chân của cô như dội lại âm thanh lặng lẽ, tỏa ra một hàn khí đáng sợ khiến mọi người xung quanh phải rùng mình.
Ánh mắt Tôn Yên không còn vẻ hoảng loạn hay sợ hãi mà ngập tràn quyết tâm và cơn giận dữ.
Các y tá xung quanh thấy vậy vội vàng chạy đến, hô hoán gọi tên cô, nhưng Tôn Yên dường như không nghe thấy, chỉ chú tâm vào mục tiêu trước mắt.
Khi thấy khay thuốc nằm trên một chiếc bàn, Tôn Yên không ngần ngại cầm ngay một con dao y tế, ánh sáng chói lóa từ lưỡi dao phản chiếu vẻ sắc lạnh trong ánh mắt cô.
Với sức mạnh bất ngờ, Tôn Yên tiến đến gần một y tá, khống chế cô ta một cách nhanh gọn.
Sức mạnh của Tôn Yên lúc này đột nhiên trở nên kinh khủng, như thể những ký ức đau thương và nỗi uất ức đã được chuyển hóa thành năng lượng mạnh mẽ, khiến cô trở nên đáng sợ.
Y tá bị khống chế, đôi mắt tràn đầy sợ hãi, cố gắng kêu cứu nhưng tiếng nói không thể thoát ra khỏi cổ họng.
"Buông tôi ra! Xin hãy buông tôi ra!"
Cô ta la lên, nhưng Tôn Yên chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô, không để ý đến sự cầu xin đó.
"Đừng ai đến gần!"
Tôn Yên hét lên, giọng nói vang vọng như một tiếng sấm giữa bão tố, khiến mọi người trong bệnh viện đều phải dừng lại. Cô cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức mạnh, không còn là cô gái yếu đuối trước đây, mà là một chiến binh quyết tâm chiến đấu để giành lấy sự tự do cho chính mình.
Mọi cảm xúc đã bị giam cầm bấy lâu bỗng chốc tuôn trào, Tôn Yên biết rằng mình sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy lối thoát khỏi cái địa ngục này.