Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 50: Hôn tôi đi

"Hãy gϊếŧ hắn...cô sẽ được quay về..." Một giọng nói kỳ lạ vang lên, mơ hồ như vọng lại từ một cõi xa xôi.

Tôn Yên giật mình mở mắt, đôi mắt còn mờ đi bởi cơn choáng váng.

Khi nhận thức trở lại, Tôn Yên nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng VIP của bệnh viện.

Mọi thứ xung quanh đều sang trọng, từ tấm ga trải giường mềm mại đến những thiết bị y tế hiện đại xung quanh, nhưng bầu không khí lại nặng nề và lạnh lẽo.

Tôn Yên khẽ nhắm mắt, đầu óc quay cuồng với những hình ảnh kỳ lạ và giọng nói bí ẩn vừa nghe.

"Gϊếŧ hắn... trở về?"

Tôn Yên lặp lại, không thể hiểu nổi ý nghĩa của câu nói đó. Bên trong cô dường như có một sức ép vô hình, vừa muốn đẩy cô vào bóng tối, vừa thúc giục cô tìm câu trả lời.

Tôn Yên cố gắng ngồi dậy, cảm nhận cơn đau nhẹ ở thái dương và nhịp tim đập nhanh hơn.

Đôi tay Tôn Yên siết chặt lấy tấm chăn, như muốn bám vào thực tại trong sự hoang mang.

Liệu giọng nói đó chỉ là một cơn ác mộng hay là một điều gì đó thực sự đang ám chỉ Tôn Yên?

Cánh cửa phòng bệnh khẽ mở, Phó Nhậm Hiên bước vào, ánh mắt lạnh lùng như mọi khi, nhưng ẩn sâu trong đó là một nét lo lắng khó giấu.

Tôn Yên nằm trên giường, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn. Trong mơ màng, cô khẽ gọi tên:

"Nhậm Hiên..."

Giọng Tôn Yên yếu ớt và ngắt quãng, như một lời thì thầm lạc vào không gian tĩnh lặng.

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần giường, đôi mắt dán chặt vào gương mặt xanh xao của Tôn Yên.

Ánh nhìn của Phó Nhậm Hiên trở nên dịu đi một chút, có vẻ như sự mạnh mẽ thường ngày cũng nhường chỗ cho sự quan tâm lúc này.

"Em cảm thấy thế nào rồi?" Giọng Phó Nhậm Hiên trầm thấp, như vừa trách móc vừa xót xa.

Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, đôi mắt vẫn còn hoang mang.

Những lời thì thầm kỳ lạ trong giấc mơ dường như vẫn còn ám ảnh, nhưng sự hiện diện của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên như có một chỗ dựa vững chắc giữa những mơ hồ đó.

Thấy Tôn Yên không đáp, ánh mắt Phó Nhậm Hiên thoáng chút u tối.

Không kiềm chế được nữa, Phó Nhậm Hiên bước đến, cúi xuống ôm chặt Tôn Yên vào lòng, như thể sợ cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Hơi ấm từ người Phó Nhậm Hiên truyền sang, nhưng lại mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt.

Phó Nhậm Hiên cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ Tôn Yên.

Cảm giác làn môi lạnh thoáng chạm vào da khiến Tôn Yên rùng mình. Nỗi bất an pha lẫn với sự dịu dàng lạ thường trong hành động của Phó Nhậm Hiên khiến cô vừa muốn kháng cự vừa như bị cuốn vào.

Giọng Phó Nhậm Hiên trầm thấp, vang lên bên tai Tôn Yên, đầy sự cương quyết xen lẫn với chút mềm mại: "Từ nay đừng rời xa tôi nữa."

Tôn Yên cảm thấy mình như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kinh hoàng. Trong lòng còn vương lại những mảng ký ức mơ hồ, nặng nề và đáng sợ, khiến cả người cô như đang chìm trong sương mù. Mặt cô tái nhợt, đôi môi khô khốc, giọng cô thều thào, nhỏ xíu:

"Khát... nước..."

Nghe vậy, Phó Nhậm Hiên lập tức buông Tôn Yên ra, đôi mắt sắc bén thoáng qua chút dịu dàng khi thấy gương mặt tái nhợt của cô.

Phó Nhậm Hiên nhanh chóng rót nước, đưa chiếc ly lên môi Tôn Yên, giúp cô uống từng ngụm nhỏ.

"Cẩn thận một chút." Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng nhắc nhở, trong đôi mắt hiện lên sự quan tâm lạ thường.

Cảm nhận nước mát lướt qua cổ họng, Tôn Yên dần bình tĩnh lại, nhưng sự bất an vẫn len lỏi đâu đó trong lòng. Cô thoáng nhìn Phó Nhậm Hiên, vẫn không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là những ảo ảnh kinh hoàng mà cô vừa trải qua.

Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, ánh mắt còn vương chút hoang mang, rồi khẽ hỏi, giọng yếu ớt:

"Tại sao... em lại ở bệnh viện?"

Phó Nhậm Hiên ngừng một chút, ánh mắt trở nên tối lại khi nhớ về khoảnh khắc lúc đó.

Phó Nhậm Hiên đáp, giọng trầm thấp: "Em ngất trong nhà vệ sinh ở biệt thự Tôn gia. Nếu tôi không đến kịp, không biết em sẽ còn nằm đó bao lâu nữa."

Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên giật mình. Cô lờ mờ nhớ lại những hình ảnh trước khi ngất, nhưng mọi thứ rối loạn như một mớ sương mù dày đặc, chỉ có chút ký ức mơ hồ về giọng nói đáng sợ nào đó trong đầu mình.

Phó Nhậm Hiên nắm lấy tay Tôn Yên, siết nhẹ như muốn khẳng định sự hiện diện của hắn bên cạnh: "Em không cần phải lo lắng. Từ giờ, tôi sẽ không để bất cứ ai làm em tổn thương."

Tôn Yên nhăn mày, đưa tay xoa nhẹ đầu mình khi cảm giác đau nhói lại kéo đến.

Một phần trong Tôn Yên như đang cố nhớ lại điều gì đó rất quan trọng, thứ mà dường như đã bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.

Trong thoáng chốc, hình ảnh chập chờn hiện lên trong tâm trí Tôn Yên – những lời thì thầm đầy đe dọa, nụ cười quỷ dị, và gương mặt ma mị khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng càng cố nhớ, cơn đau lại càng tăng lên, như thể có một bức tường vô hình ngăn cô đến gần sự thật.

Lòng Tôn Yên bỗng tràn ngập cảm giác mất mát không tên, như thể đã bỏ lỡ điều gì vô cùng quan trọng.

Nhưng tại sao lại đau lòng đến vậy? Rốt cuộc, cô đã quên đi điều gì?

Cảm nhận sự bất an lan tràn trong ánh mắt của Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên ngồi xuống bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai cô, giọng nói trầm ấm và kiên định:

"Em đừng cố gắng nhớ lại nếu nó khiến em khó chịu. Có những thứ.. không cần thiết phải gượng ép."

Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, lòng rối bời với vô số câu hỏi chưa lời giải đáp, nhưng sự hiện diện của hắn như giúp cô có một chút bình yên, dẫu biết rằng đâu đó trong cô, vẫn còn rất nhiều bí mật đang bị che giấu.

Tôn Yên đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của Phó Nhậm Hiên. Hắn khẽ sững lại, ánh mắt đen sâu như đáy vực, vừa lạnh lùng vừa xa cách.

Tim Tôn Yên bỗng nhói lên một cách kỳ lạ, như thể có một sợi dây vô hình buộc chặt cảm xúc của mình vào Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên ngơ ngác nhìn ngắm từng đường nét của người đàn ông trước mặt – đôi mắt sắc bén, sống mũi cao và gương mặt góc cạnh khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy run sợ.

Nhưng khi ngắm nhìn kỹ, Tôn Yên nhận ra một nét gì đó mơ hồ, đau thương ẩn giấu dưới vẻ ngoài tàn nhẫn ấy.

Tại sao tim Tôn Yên lại đau khi nhìn Phó Nhậm Hiên? Tại sao hình ảnh này lại khắc sâu trong lòng cô đến vậy?

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, không rời mắt khỏi ánh nhìn ngơ ngác mà đầy yếu đuối của cô.

Một khoảnh khắc nào đó, lòng Phó Nhậm Hiên như lặng đi, không còn sự cứng rắn, chỉ còn lại một chút yếu mềm ẩn hiện trong ánh mắt, thứ mà hắn chưa từng để ai thấy.

Giọng Phó Nhậm Hiên khẽ vang lên, nhưng mang theo sự dịu dàng hiếm hoi: "Em thấy sợ sao?"

Tôn Yên lắc đầu, ngập ngừng nói nhỏ: "Không... em không sợ."

Tôn Yên khẽ ngước lên, đôi mắt nhìn sâu vào Phó Nhậm Hiên, trong lòng chợt dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Cô khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự trăn trở:

"Nhậm Hiên... Nếu một trong hai chúng ta, chỉ có một người còn sống, thì em... em phải làm thế nào đây?"

Phó Nhậm Hiên nghe câu hỏi ấy, ánh mắt chợt trở nên sắc bén và lạnh lẽo hơn, như thể đang cố nén lại một cảm xúc nào đó trong lòng.

Phó Nhậm Hiên không trả lời ngay, mà chỉ nhìn Tôn Yên chăm chú, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự chiếm hữu mãnh liệt.

Rồi Phó Nhậm Hiên nắm lấy bàn tay Tôn Yên, từng ngón tay của cô nằm gọn trong bàn tay lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ của hắn.

"Em không cần phải nghĩ đến điều đó." Phó Nhậm Hiên nói, giọng trầm ấm: "Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không để em rời xa tôi. Chỉ cần nhớ rằng, chúng ta sẽ luôn bên nhau."

Nói xong, Phó Nhậm Hiên cúi xuống, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn không che giấu được sự quyết tâm ẩn chứa sâu trong tâm trí hắn.

Phó Nhậm Hiên đột nhiên bế Tôn Yên lên trong một động tác dứt khoát.

Tôn Yên bất ngờ ôm lấy vai hắn để giữ thăng bằng, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, cảm nhận được sức mạnh và sự ổn định nơi hắn. Khoảnh khắc này, cô bỗng nhận ra mình như đang ở trên cao, có thể nhìn xuống gương mặt Phó Nhậm Hiên.

Ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Phó Nhậm Hiên chạm vào Tôn Yên, nhưng sâu thẳm trong đó lại ẩn hiện một tia dịu dàng hiếm thấy. Rồi hắn cất giọng, lạnh nhạt mà đầy mê hoặc:

"Hôn tôi đi."

Tôn Yên bất chợt sững lại, tim đập nhanh như trống ngực vừa vang lên nhịp mạnh.

Ánh mắt Phó Nhậm Hiên khóa chặt lấy Tôn Yên, không hề có một tia do dự nào, như thể sự chiếm hữu đã ăn sâu vào lòng hắn.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại khoảng cách mong manh giữa hai người.

Ngập ngừng một chút, Tôn Yên từ từ cúi xuống, hơi thở dần hòa quyện với Phó Nhậm Hiên, trong giây phút đó, khoảng cách nhỏ bé ấy bị xóa nhòa, họ đắm chìm trong sự giao thoa không lời nhưng đầy cảm xúc.