Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 46: Sự thật là gì? (phần 3)

Tôn Nghiên mỉm cười, đôi mắt sắc lạnh chứa đựng một tia ma mị: "Chị muốn quay về thế giới thật ư?"

Giọng Tôn Nghiên nhỏ nhẹ nhưng từng lời như lưỡi dao cắt xuyên qua không khí: "Có một cách thôi, nhưng nó đòi hỏi chị phải quyết tâm hơn bao giờ hết."

Tôn Yên đứng sững người, lắng nghe từng từ.

"Gϊếŧ Phó Nhậm Hiên." Tôn Nghiên nói tiếp, nụ cười càng thêm lạnh lùng: "Trái tim hắn... chính là chìa khóa để chị trở về. Nếu hắn chết, thế giới này sẽ sụp đổ và chị sẽ được thoát khỏi nơi này, trở lại cuộc sống của chị."

Tôn Yên run rẩy nhìn Tôn Nghiên, trong lòng cô tràn ngập nỗi kinh hoàng và đấu tranh.

Tôn Nghiên nhìn Tôn Yên, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười ma quái khiến không khí trong phòng như đóng băng.

"Chỉ có người từ thế giới khác, giống như chị, mới có thể gϊếŧ được hắn." Tôn Nghiên thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự ám ảnh đáng sợ.

"Hãy gϊếŧ hắn, moi trái tim của hắn ra." Tôn Nghiên nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn: "Đó là chìa khóa để chị quay về... thoát khỏi cái cuốn tiểu thuyết chết tiệt này."

Những lời nói của Tôn Nghiên như nhấn chìm Tôn Yên vào một vòng xoáy kinh hoàng. Cô ngây người, cố gắng hiểu những gì vừa nghe thấy, nhưng cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân, khiến tim cô đập dồn dập.

Tôn Nghiên nhìn Tôn Yên, nụ cười man rợ và đôi mắt ánh lên vẻ nguy hiểm. Cô ta nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, từng từ rít qua kẽ răng như một lời nguyền:

"Chị muốn sống? Vậy chỉ có hai lựa chọn thôi. Gϊếŧ hắn, hoặc là ở bên hắn mãi mãi. Không có con đường nào để chạy đâu, Tôn Yên ạ."

Tôn Yên cảm thấy lạnh cả sống lưng, nỗi sợ từ từ siết chặt trái tim cô khi nghe từng câu từng chữ của Tôn Nghiên.

Giọng nói của Tôn Nghiên càng lúc càng trở nên ghê rợn, nhưng vẫn như có một sự thôi miên: "Chị nghĩ hắn sẽ dễ dàng cho chị đi Pháp sao? Hãy tưởng tượng cảnh hắn biết chị có ý định bỏ đi... Lúc đó hắn sẽ làm gì, chị có nghĩ đến không?"

Tôn Yên đứng lặng, cảm giác như bị dồn vào chân tường, không còn lối thoát.

Tôn Yên nắm chặt cổ áo của Tôn Nghiên, cảm giác giận dữ và hoang mang trào dâng trong lòng:

"Ngay từ đầu, cô đã cố tình sắp đặt mọi thứ? Khiến hắn dồn sự chú ý vào tôi?" Giọng nói Tôn Yên run rẩy, như đang cố gắng giữ bình tĩnh trong cơn bão tố cảm xúc.

Tôn Nghiên bật cười lớn, âm thanh sắc lạnh vang vọng trong không gian:

"Giờ chị mới phát hiện ra sao? Tôn Yên trong nguyên tác đã chết lâu rồi! Tôi đã gϊếŧ cô ta để triệu hồi linh hồn khác xuyên vào đây. Còn tác giả? Tôi cũng đã gϊếŧ cô ta luôn rồi!"

Tôn Nghiên hả hê, đôi mắt sáng rực lên như một con quái vật thỏa mãn với thành quả của mình.

"Cuốn tiểu thuyết này đang rơi vào sự hỗn loạn. Những nhân vật trong đây đều có bắt đầu ý thức riêng, và tôi là người đầu tiên phát hiện ra điều đó. Nhưng tôi không thể chạm vào hắn, bởi vì nếu Tôn Yên chết, hệ thống sẽ gây ra lỗi, khiến hắn lại yêu tôi, và rồi tôi lại phải tự sát để quay về vòng lặp khốn kiếp này."

Giọng điệu của Tôn Nghiên như đang tuyên bố một sự thật tàn nhẫn, khiến Tôn Yên cảm thấy như bị dồn vào một góc tối tăm không lối thoát.

Tôn Yên cố gắng chống cự, nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói của Tôn Nghiên khiến cô chợt nhận ra rằng, mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

"Cô đã gϊếŧ tác giả?"

Tôn Yên không thể tin vào tai mình. Sự thật này như một cú sốc mạnh mẽ, xé toạc mọi hình dung của cô về thế giới mà cô đang sống. Cô nhìn Tôn Nghiên, cảm thấy sự lạnh lẽo từ ánh mắt ma quái của cô ta.

Tôn Nghiên cười hả hê, nụ cười như một con quỷ vừa thoát ra khỏi vòng tay của thần chết: "Tôn Yên, chị sẽ làm sao đây? Tôi rất háo hức xem chị gϊếŧ hắn ta đấy."

Giọng nói của Tôn Nghiên tràn ngập sự thích thú, như thể sự sống và cái chết của Tôn Yên chính là trò chơi mà cô ta mong đợi.

Cảm giác hoảng loạn len lỏi trong lòng Tôn Yên. Mọi thứ bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Cô phải đối diện với một Tôn Nghiên hoàn toàn khác biệt, không còn là cô em gái dịu dàng mà cô từng biết.

Giờ đây, Tôn Nghiên là một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết này, khao khát một kết thúc mà cô không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi sẽ không gϊếŧ hắn." Tôn Yên lẩm bẩm, cố gắng tìm lại bình tĩnh: "Tôi không thể trở thành một kẻ gϊếŧ người chỉ vì những mưu đồ của cô."

Tôn Nghiên chỉ cười, nụ cười chứa đựng sự châm chọc:

"Chị có thể nói vậy, nhưng rốt cuộc, chị chỉ có hai lựa chọn: Gϊếŧ hắn hoặc sống cùng hắn. Chị có chắc chắn mình sẽ chọn cách sống an bình bên cạnh một con quái vật như hắn không? Hãy xem như đây là một trò chơi sinh tồn, Tôn Yên. Gϊếŧ hoặc bị gϊếŧ?

Tôn Nghiên nhìn ra ngoài trời, ánh mắt cô ta lấp lánh, một nụ cười kỳ quái nở trên môi.

" Nhìn kìa. "Tôn Nghiên thì thầm, chỉ tay về phía bầu trời:" Một vết nứt đang hiện ra, nó đang mở ra thế giới khác. Bầu trời này là giả, Tôn Yên ạ. Thế giới tiểu thuyết này đang sụp đổ, mọi thứ sẽ trở về hư vô. Tôi sẽ được tự do. "

Nụ cười của Tôn Nghiên mang theo một chút điên cuồng, như thể cái nhìn ấy đã nhấn chìm mọi nỗi sợ hãi trong cô ta.

Tôn Nghiên như phát điên, vừa cười vừa khóc, ánh mắt ánh lên những giọt nước mắt chứa đựng cả nỗi uất hận và niềm vui sướиɠ.

" Em trả thù cho anh được rồi, Vĩnh Đình. "Tôn Nghiên gào lên, như thể gọi về một người nào đó đã mất.

Tôn Yên đứng lặng yên, không biết nên phản ứng ra sao trước sự điên cuồng của Tôn Nghiên. Cô cảm thấy một làn sóng ghê rợn ập đến, như thể không gian xung quanh đang lung lay.

Tôn Nghiên giờ đây đã không còn là một nữ chính hoàn hảo nữa, mà là một nhân vật hoang tưởng, bị cuốn vào vòng xoáy của những ám ảnh và những mảnh ký ức.

Tôn Nghiên quay lại, đôi mắt cô ta bừng sáng như những ngọn lửa:" Nhưng chị đã ở đây rồi, Tôn Yên! Chị không thể tránh khỏi số phận của mình. Hãy xem như đây là một cơ hội để chị tìm thấy chính mình. Hoặc là trở thành kẻ gϊếŧ người, hoặc là bị giam cầm mãi mãi. "

Một vết nứt trên bầu trời loang lổ, ánh sáng chói lòa như đang gọi tên những người đã quên lãng. Tôn Yên, giữa những mảnh ghép của hiện tại và tương lai mờ mịt, nhận ra rằng cô sẽ phải đối diện với chính bản thân mình, với tình yêu và cả những quyết định có thể quyết định số phận của mình.

Tôn Nghiên đứng dậy, đôi chân cô ta lảo đảo như một con rối mất dây điều khiển. Cô ta nhìn Tôn Yên, ánh mắt bất lực nhưng lại đầy quyết tâm, rồi im lặng một hồi lâu như đang cân nhắc điều gì đó.

Cuối cùng, Tôn Nghiên với tay lấy một con dao gọt trái cây trên bàn, ánh sáng lấp lánh phản chiếu sắc nhọn của nó.

" Chúc chị chơi vui vẻ nhé. "

Tôn Nghiên nói với nụ cười gượng gạo, đầu cô ta nghiêng xuống ngang vai, như thể một cơn gió nhẹ đã thổi bay hết sức lực của cô.

Và rồi, trong một khoảnh khắc không thể tin nổi, Tôn Nghiên cầm con dao đâm thẳng vào tim mình. Cái nhìn trên khuôn mặt cô ta dần dần biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng lướt qua ánh mắt.

" Nào! Trò chơi bắt đầu... "

Tôn Nghiên thều thào, rồi khụy xuống, hơi thở yếu ớt, máu tuôn ra như dòng nước cuồn cuộn.

Tôn Yên đứng chết lặng, không thể chớp mắt, cảm giác như thế giới xung quanh đang sụp đổ. Cô không thể hiểu được lý do, không thể tiếp nhận nổi những gì vừa xảy ra. Nỗi đau nhói trong tim cô như một mũi dao, sắc bén và lạnh lẽo, chọc thẳng vào cảm xúc của chính mình.

" Không... Tôn Nghiên! "

Tôn Yên gào lên, chạy vội về phía cô ta, quỳ xuống bên cạnh. Tôn Nghiên, với đôi mắt đã mờ đi, chỉ còn lại một chút sức lực để mỉm cười.

" Tại sao cô lại làm vậy? Cô không thể... "

Tôn Nghiên nói yếu ớt, từng lời như được thốt ra từ một cõi sâu thẳm:" Chị phải gϊếŧ hắn.. chỉ khi hắn chết, tất cả sẽ trở về đúng chỗ của nó. "

Cái lạnh bao trùm lấy không gian, và sự tĩnh lặng như một cái kén siết chặt tâm hồn Tôn Yên. Cô cảm thấy như mình đang đứng giữa bão tố, những cơn sóng dâng cao đe dọa nuốt chửng tất cả. Tôn Yên hiểu rằng cô đã bị cuốn vào một trò chơi mà không ai muốn tham gia, cái giá phải trả có thể là chính mạng sống của cô.

Tôn Nghiên chỉ còn là một cái xác lạnh, nhưng trong mắt cô ta vẫn ánh lên một cái nhìn kỳ lạ.

" Chị không còn lựa chọn nào khác đâu, Tôn Yên. Hãy nhớ, chỉ có cách đó mới giúp chị thoát khỏi đây."

Cuối cùng, với những giọt máu đỏ thẫm nhuộm đẫm sàn nhà, Tôn Nghiên từ từ nhắm mắt lại, để lại Tôn Yên đứng lặng giữa nỗi kinh hoàng và quyết định của chính mình. Trò chơi đã bắt đầu, và Tôn Yên hiểu rằng cô sẽ phải đối mặt với những con quái vật trong lòng mình. Cô không thể chờ đợi thêm nữa. Cô phải chọn, sự lựa chọn đó có thể định hình tương lai của cô và cả những người xung quanh.

Tôn Yên hét lớn, tiếng thét vang vọng trong không gian tĩnh lặng của căn phòng. Cô giật mình mở mắt, tim đập nhanh đến mức như thể muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ chiếu vào, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.