Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 35: Chọc giận hắn rồi

Tôn Yên đang đứng ở quầy thanh toán, ánh mắt chăm chú vào chai nước trong tay, cố gắng quên đi nỗi lo lắng đang đè nặng trong lòng. Bất chợt, giọng nói của một chàng trai vang lên từ phía sau, làm cô giật mình.

"Tôn Yên?"

Giọng nói đó quen thuộc và dịu dàng đến mức khiến Tôn Yên không khỏi quay lại. Cô nhìn thấy một chàng trai khoảng bằng tuổi mình, với nụ cười ấm áp và ánh mắt đầy sự thân thiện.

Đó là Trình Kiến Minh, một người bạn cùng lớp cũ mà Tôn Yên đã lâu không gặp.

"Tôi không nghĩ sẽ gặp lại cậu ở đây."

Tôn Yên thốt lên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhưng bên trong lại rối bời. Cô không biết mình nên vui hay lo khi nhìn thấy người bạn này, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại.

"Cậu trông có vẻ không được khỏe." Trình Kiến Minh nói, ánh mắt anh ta lướt qua cô với sự quan tâm: "Cậu có cần tôi giúp gì không?"

Tôn Yên cảm thấy một cơn sóng ấm áp len lỏi vào lòng. Cô nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực và mỉm cười.

"Tôi ổn, chỉ là có chút việc thôi." Nhưng trong lòng Tôn Yên lại không chắc chắn, cảm giác như đang giấu diếm điều gì đó quan trọng.

"Cậu có muốn uống gì không? Tôi vừa mua một chai trà sữa, rất ngon." Trình Kiến Minh nói, chìa chai nước ra như một lời mời gọi thân thiện.

"Cảm ơn, nhưng tôi có việc phải đi rồi."

Tôn Yên đáp, trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn. Cô không thể để người khác biết những gì đang diễn ra trong cuộc sống của mình, đặc biệt là một người như Trình Kiến Minh.

"Tôi có thể đi cùng cậu một đoạn không?" Trình Kiến Minh hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Tôn Yên cảm thấy sự ấm áp từ sự quan tâm của Trình Kiến Minh, nhưng cũng lo lắng về việc phải giữ bí mật của mình: "Thật ra... tôi cần chút thời gian để suy nghĩ."

"Được rồi, nếu cậu cần gì thì cứ gọi cho mình nhé. Tôi sẽ luôn ở đây," Trình Kiến Minh nói, nụ cười vẫn trên môi. Câu nói ấy khiến Tôn Yên cảm thấy như có một ánh sáng nhỏ le lói trong đêm tối.

Khi rời khỏi cửa hàng, Tôn Yên cảm thấy trái tim mình nặng trĩu hơn, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. Sự quan tâm từ người bạn cũ khiến cô nhận ra rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, vẫn có những người sẵn sàng ở bên cạnh, điều đó đôi khi là đủ để cô tiếp tục tiến về phía trước.

Phó thị rộng lớn và sang trọng, là một tòa nhà chọc trời giữa lòng thành phố. Khi bước vào, ấn tượng đầu tiên là không gian mở với những bức tường kính trong suốt, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập, tạo ra một bầu không khí sáng sủa và thoáng đãng.

Bên trong, những bộ bàn ghế hiện đại được sắp xếp một cách khoa học, với màu sắc chủ đạo là đen và trắng, tạo cảm giác tinh tế và chuyên nghiệp. Mỗi bàn làm việc đều được trang bị các thiết bị công nghệ tiên tiến, từ máy tính cá nhân đến các công cụ hỗ trợ công việc hiện đại.

Những bức tranh nghệ thuật trang trí trên tường và những cây xanh được đặt khắp nơi tạo nên sự hài hòa giữa công việc và thiên nhiên.

Khu vực làm việc của Phó Nhậm Hiên nằm tách biệt ở một tầng cao nhất, được bao quanh bởi những bức tường kính, mang đến cho hắn một cái nhìn toàn cảnh thành phố. Bàn làm việc của hắn lớn và gọn gàng, với một chiếc ghế da sang trọng và một chiếc laptop tối tân.

Trên bàn, có những tài liệu quan trọng được xếp ngay ngắn và một cốc cà phê còn nóng bốc khói, chứng tỏ Phó Nhậm Hiên vừa mới làm việc.

Phía sau bàn làm việc là một chiếc kệ sách lớn, chứa đầy sách vở, tài liệu và một vài giải thưởng của công ty. Đằng sau tất cả sự sang trọng này là bầu không khí căng thẳng, nơi mà mọi quyết định đều có thể ảnh hưởng đến tương lai của công ty.

Mặc dù nơi đây được thiết kế để thể hiện sự quyền lực và thành công, nhưng cũng không thể phủ nhận sự nghiêm khắc và lạnh lùng của chủ nhân nơi này.

Mọi người đều làm việc chăm chỉ, không khí làm việc rất nhộn nhịp, nhưng vẫn có một sự tôn trọng dành cho Phó Nhậm Hiên – người đứng đầu, người mà không ai dám phớt lờ hoặc làm trái ý. Văn phòng không chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi phản ánh rõ nét cá tính và triết lý sống của hắn.

Phó Nhậm Hiên ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt căng thẳng khi không thể liên lạc được với Tôn Yên qua điện thoại. Hắn nhíu mày, cảm giác lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng. Không thể chần chừ thêm, hắn quyết định gọi cho quản gia Lưu.

"Hãy cho tôi biết Yên Yên đang ở đâu." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng nói lạnh lùng nhưng có chút bồn chồn.

Quản gia Lưu nói: "Thưa thiếu gia, tiểu thư đã rời khỏi nhà khoảng một tiếng trước. Cô ấy nói rằng sẽ đến thư viện đại học."

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Phó Nhậm Hiên không thể tránh khỏi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

Tại sao Tôn Yên lại không bắt máy? Liệu có chuyện gì xảy ra với cô hay không? Phó Nhậm Hiên không thể chấp nhận được việc bất kỳ điều gì xấu xảy ra với cô.

"Thư viện?" Phó Nhậm Hiên nhắc lại, đôi mắt hắn sáng lên với sự lo lắng: "Gọi cho người ở thư viện, kiểm tra xem cô ấy có ở đó không. Nếu có, yêu cầu cô ấy quay về ngay lập tức."

Quản gia Lưu gật đầu vâng lời, trong lòng không khỏi lo lắng cho sự an toàn của Tôn Yên.

Phó Nhậm Hiên không thể ngừng suy nghĩ về Tôn Yên, nhưng những cảm xúc trong hắn không chỉ đơn giản là lo lắng. Hắn cảm thấy sự bồn chồn dâng lên, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng tự nhủ rằng việc cô đi đâu, làm gì đều nằm trong quyền kiểm soát của hắn. Không ai có quyền làm tổn thương cô, chắc chắn không ai có thể cướp đi sự chú ý của hắn khỏi cô.

Để Tôn Yên tự do đi lại như thế, thật ngu ngốc.

Phó Nhậm Hiên lẩm bẩm, giọng điệu lạnh lùng và đầy tàn nhẫn. Hắn không thể hiểu được tại sao Tôn Yên lại không nhận ra sự nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Hắn không chấp nhận việc cô có thể làm gì mà không có sự giám sát của hắn.

Phó Nhậm Hiên không chờ đợi lâu, sự chiếm hữu trong hắn trỗi dậy mạnh mẽ. Đối với hắn, Tôn Yên không chỉ là một cô gái, mà là tài sản quý giá mà hắn phải giữ chặt trong vòng tay mình.

Mọi điều mà Tôn Yên làm, mọi người mà cô tiếp xúc, đều cần phải nằm trong sự kiểm soát của Phó Nhậm Hiên. Hắn sẽ không cho phép bất kỳ ai, kể cả chính cô, làm xáo trộn thế giới mà hắn đã tạo ra cho cô.

Chiều tà, Tôn Yên lặng lẽ bước về nhà, lòng cô cảm thấy nặng trĩu. Cô đã ngồi ở quán cafe suốt cả buổi, nhìn mọi thứ xung quanh mà chẳng biết mình đang nghĩ gì.

Điện thoại của Tôn Yên tràn ngập những cuộc gọi từ Phó Nhậm Hiên, nhưng cô đã quyết định tắt nguồn, chỉ để cho mình có chút yên tĩnh.

Mỗi bước đi gần về Phó gia, Tôn Yên lại cảm thấy một sự rùng mình chạy dọc sống lưng. Ánh sáng mờ dần khi hoàng hôn buông xuống, không khí dường như trở nên ngột ngạt hơn.

Những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu làm cho lòng cô bất an. Tôn Yên biết rằng mình cần phải đối mặt với Phó Nhậm Hiên, nhưng cái cảm giác hồi hộp và sợ hãi lại trỗi dậy trong cô.

Có thật là Phó Nhậm Hiên đã yêu Tôn Yên, hay hắn chỉ đang tìm kiếm cách để kiểm soát cuộc sống của cô?

Tôn Yên cảm thấy như đang đứng giữa một cái hố sâu, nơi mà mỗi bước đi đều có thể khiến cô rơi xuống.

Về đến trước cổng Phó gia, Tôn Yên chậm rãi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cô không thể để cho sự sợ hãi chiếm lấy mình, nhưng hình ảnh của Phó Nhậm Hiên, lạnh lùng và đầy chiếm hữu, luôn lảng vảng trong tâm trí cô.