Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 31: Món quà của ác quỷ (phần 2)

Phó Nhậm Hiên chăm chú quan sát lưỡi kiếm, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự tàn nhẫn khó che giấu.

Khung cảnh ấy khiến Phó Nhậm Hiên trông giống như một tên đồ tể lạnh lùng, sẵn sàng cho những cuộc săn mồi ghê rợn.

Tôn Yên nhắm chặt mắt, không dám mở ra nhìn, cả cơ thể cô run rẩy vì sợ hãi. Mỗi lời nói của Phó Nhậm Hiên như một nhát dao đâm vào lòng cô, làm tim cô nghẹn lại.

Phó Nhậm Hiên cười lạnh, như thể đang thỏa mãn bản tính săn mồi của mình, giọng nói lạnh lẽo và đầy thách thức vang lên bên tai Tôn Yên:

"Chắc là do em ghét nó không đủ bén đúng không? Vậy thì.. thử nghiệm lên người khác nhé?"

Mỗi từ của Phó Nhậm Hiên như một lời nguyền ám ảnh, khiến Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi bao trùm lấy mình. Cô không thể tưởng tượng nổi hắn sẽ làm gì với người khác, nhưng cô biết rằng, trong mắt hắn, sự sống và cái chết chỉ là một trò chơi. Cảm giác tuyệt vọng trào dâng, cô thầm cầu nguyện cho bản thân mình được an toàn, nhưng nỗi lo âu trong lòng không ngừng gia tăng.

Phó Nhậm Hiên thu lại nụ cười, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo như băng giá. Trên tay vẫn cầm thanh kiếm Katana sắc nhọn, hắn lạnh lùng chỉ tay vào một cô hầu gái đang đứng sợ hãi bên cạnh.

"Lại đây." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, giọng nói đầy quyền lực và không thể chối cãi.

Cô hầu gái, mắt ngấn nước, lật đật quỳ xuống, cơ thể run rẩy vì sợ hãi:

"Xin... xin thiếu gia tha mạng cho tôi!"

Cô van xin, giọng nói nghẹn ngào trong khi nước mắt lăn dài trên má. Cô ta biết rằng trong khoảnh khắc này, sự sống của mình hoàn toàn nằm trong tay của người đàn ông tàn nhẫn trước mặt. Hàng loạt suy nghĩ chạy qua đầu, nhưng cô chỉ còn biết cầu xin, mong rằng hắn sẽ cảm thông với nỗi sợ hãi của mình.

Cô hầu gái quỳ gối, khuôn mặt cô ấy đẫm nước mắt, sự sợ hãi in hằn rõ rệt trên từng đường nét.

"Xin... xin thiếu gia, đừng làm vậy! Tôi chỉ là một hầu gái bình thường, không làm gì sai cả!"

Giọng cô ấy run rẩy, trong ánh mắt chỉ có sự hoảng loạn và tuyệt vọng: "Tôi sẽ làm bất cứ điều gì thiếu gia muốn, chỉ xin thiếu gia hãy tha mạng cho tôi!"

Cô hầu gái ôm lấy đầu gối, nước mắt tuôn trào không ngừng: "Xin thiếu gia, hãy cho tôi cơ hội! Tôi không muốn chết! Tôi có gia đình, có người thân đang chờ tôi!"

Những lời van xin của cô vang lên, đầy đau đớn và hoảng loạn, như tiếng kêu cứu trong đêm tối. Cô ta cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của Phó Nhậm Hiên, mong rằng hắn sẽ cảm nhận được nỗi sợ hãi của mình mà thương xót.

"Xin hãy cho tôi sống, tôi hứa sẽ phục vụ thiếu gia tận tâm hơn nữa!"

Cô lặp đi lặp lại, như một điệp khúc cầu xin, nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng và cái nhìn tàn nhẫn từ Phó Nhậm Hiên.

Mỗi giây trôi qua đều như một cuộc hành hình kéo dài, cô hầu gái cảm thấy mình như bị giam cầm trong cơn ác mộng không lối thoát.

Phó Nhậm Hiên lạnh nhạt đáp, giọng nói của hắn tràn đầy sự tàn nhẫn: "Thế thì cô với gia đình mình làm vật thí nghiệm cho thanh kiếm này đi?"

Phó Nhậm Hiên không có chút cảm xúc nào trong ánh mắt, như thể hắn đang nói về một món đồ chơi chứ không phải về số phận của một con người.

Cô hầu gái ngỡ ngàng, nỗi hoảng sợ bỗng chốc trở nên mãnh liệt hơn.

"Không! Xin thiếu gia! Đừng làm vậy!"

Giọng cô ta vang lên, đầy tuyệt vọng và kinh hoàng. Cô ta co rúm người lại, tay chân run rẩy, cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ quanh mình: "Tôi chưa sẵn sàng để chết! Xin thiếu gia hãy thương xót!"

Phó Nhậm Hiên vẫn giữ nguyên sắc mặt, không hề có dấu hiệu của sự nhân nhượng.

"Mỗi người đều có giá trị của riêng mình. Và cô, cô sẽ là bài học cho những kẻ khác." Phó Nhậm Hiên nói, như thể đang nói về một thứ gì đó hoàn toàn không liên quan đến cảm xúc hay nhân tính.

Khuôn mặt cô hầu gái dần trở nên trắng bệch, sự thực phũ phàng ập đến khiến cô ta choáng váng. Cô không thể tin rằng mình đang ở trong tình huống này, đứng trước một kẻ sẵn sàng tước đoạt đi sinh mạng của mình một cách tàn nhẫn.

Tôn Yên lặng lẽ lắng nghe từng lời của Phó Nhậm Hiên, nỗi sợ hãi đè nặng lên trái tim cô. Cô không dám lên tiếng, cảm giác như một cái bóng vô hình đang bao trùm lấy mình, không thể thoát ra.

Trong tâm trí Tôn Yên, hình ảnh cô hầu gái quỳ gục dưới chân hắn, vẻ mặt hoảng loạn và tuyệt vọng, làm cho cô nhớ lại cái ngày mà máu từ cổ cô phun ra như thác.

Cơn rùng mình lan tỏa khắp cơ thể, không chỉ vì sự ghê tởm mà còn vì nỗi sợ hãi tột cùng. Tôn Yên không muốn kết thúc như vậy, không muốn mạng sống của mình bị chấm dứt trong một khoảnh khắc tàn nhẫn. Từng giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng cô, tiếng tim đập như trống trận trong l*иg ngực.

Tôn Yên sợ hãi, sợ hãi sự tàn nhẫn, sợ hãi cái chết đang lơ lửng quanh mình như một con ác quỷ. Liệu có cách nào để thoát khỏi định mệnh đen tối này?

Tôn Yên cảm thấy như chính số phận của cô đang treo lơ lửng trên sợi dây mỏng manh, một phần trong cô bắt đầu cầu nguyện cho một phép màu, một cơ hội để cứu lấy mạng sống mình.

Phó Nhậm Hiên đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào Tôn Yên. Cô cảm nhận được sự áp bức từ ánh mắt đó, như thể hắn đang nhìn thấu từng ngóc ngách của tâm hồn cô, nơi chứa đầy sự sợ hãi và hoang mang.

Tôn Yên nhắm chặt mắt, cố gắng không để những giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, nhưng sự run rẩy của cơ thể cô phản bội tất cả. Mỗi lời nói của Phó Nhậm Hiên như một nhát dao, cắt sâu vào trái tim đang đập loạn nhịp vì hoảng sợ.

"Biết làm sao bây giờ? Yên Yên của tôi không thích nó vì nó vẫn chưa được bén. Tôi chỉ muốn chứng minh cho cô ấy thấy thôi. Đến khi nào cô ấy thích nó thì thôi."

Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu ngả nghiêng giữa thách thức và thích thú. Hắn như một tên thợ săn, đang thưởng thức từng khoảnh khắc trong trò chơi của mình.

Cô hầu gái đang quỳ gục bên cạnh, ánh mắt tràn đầy sự cầu xin, không còn giữ được sự bình tĩnh. Nắm lấy váy của Tôn Yên, cô ấy gào lên trong tuyệt vọng: "Tiểu thư... hãy nói thích thanh kiếm đi! Tôi van xin cô... xin cô hãy nói thích nó đi!"

Giọng nói ấy vang lên như một tiếng thét trong không gian tĩnh lặng, tràn đầy nỗi sợ hãi và sự bất lực của một sinh mạng đang chờ đợi số phận.

"Xin hãy tha cho tôi! Tôi không muốn chết! Tôi còn mẹ, còn cha!"

Cô hầu gái tiếp tục kêu gào, từng tiếng khóc nức nở xen lẫn với những lời van xin, như thể mong mỏi có phép màu nào đó sẽ xuất hiện để cứu rỗi cô khỏi tình huống bi thảm này:

"Tiểu thư... chỉ có cô mới có thể cứu tôi! Cô đừng để thiếu gia gϊếŧ tôi, tôi sẽ làm mọi thứ cô muốn, chỉ xin cô hãy cứu tôi!"

Mỗi lời cầu xin như một nhát dao đâm vào tâm trí Tôn Yên, cô cảm thấy nỗi xót xa, đau đớn đang dâng trào trong l*иg ngực:

"Tôi sẽ luôn nghe lời cô, sẽ làm mọi thứ cô bảo, chỉ cần cô hãy nói thích thanh kiếm đó thôi! Tôi xin cô, đừng để tôi phải chết!"

Nước mắt cô hầu gái tuôn rơi, hòa quyện với những tiếng nấc nghẹn ngào, tạo thành một bầu không khí nặng nề, bi thảm.

"Tiểu thư... tôi sợ lắm... tôi không muốn chết!"

Giọng nói của cô ấy giờ đây đã trở nên khản đặc, trong khi đôi tay vẫn níu chặt lấy váy của Tôn Yên, như thể đó là hy vọng cuối cùng của cô.

"Xin cô hãy nghĩ đến gia đình tôi, đừng để tôi trở thành vật hy sinh cho sự tàn nhẫn này!"

Tiếng khóc của cô ấy vang lên, tràn đầy sự tuyệt vọng, khiến không khí xung quanh càng thêm căng thẳng và ngột ngạt.

Tôn Yên cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng đang lan tỏa trong không gian, trong giây phút đó, cô hầu gái như đã biến thành hình ảnh của nỗi sợ hãi và sự bất lực mà cô không thể nào quên.

Tôn Yên cảm thấy như lòng mình bị xé toạc ra trước cảnh tượng đó. Cô hầu gái trước mặt cô, một người bình thường, đang sống trong nỗi sợ hãi tột cùng, chỉ vì một hành động ngẫu nhiên.

Tôn Yên không thể không nhớ đến cái ngày định mệnh mà "Tôn Yên" nguyên chủ đã mất mạng, cổ cô ấy bị chém, máu phun ra như thác, tạo thành một cảnh tượng không thể nào quên trong tâm trí cô.

"Đừng..."

Tôn Yên thì thầm, nhưng âm thanh của cô bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng trong phòng. Cô hầu gái vẫn không ngừng khóc lóc, cầu xin, như thể những lời cầu nguyện của cô ấy có thể thay đổi được số phận.

"Tiểu thư... hãy nói thích thanh kiếm đi!"

Tiếng kêu thất thanh ấy như một nhát dao ghim vào tâm trí cô, khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cô hầu gái không chỉ cầu xin cho bản thân mình, mà còn cho cả cuộc sống của Tôn Yên. Những giọt nước mắt của cô hầu gái, những tiếng nấc nghẹn ngào, tất cả đều khiến Tôn Yên thêm hoảng loạn.

Tôn Yên nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của cô hầu gái, cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng đang lan tỏa trong không khí. Hơi thở của cô ấy gấp gáp, nước mắt rơi lã chã, tạo thành một hình ảnh bi thảm của sự tuyệt vọng.

Tôn Yên biết rằng cô hầu gái đang đứng trước bờ vực của cái chết, cô cũng có thể trở thành nạn nhân tiếp theo nếu không hành động.

Phó Nhậm Hiên đứng ở đó, nụ cười trên môi lạnh lẽo, như một vị thần tàn nhẫn đang tận hưởng màn trình diễn bi kịch trước mắt. Hắn nhìn Tôn Yên với ánh mắt đầy thách thức, như thể đang hỏi cô rằng liệu cô có dám lên tiếng hay không.

Mỗi giây trôi qua, không khí xung quanh như nặng trĩu thêm, khiến Tôn Yên cảm thấy như mình đang chìm sâu vào vực thẳm không đáy.

"Phó Nhậm Hiên..."

Tôn Yên gọi khẽ, nhưng âm thanh của cô như thể bị giam cầm trong cổ họng. Cô muốn cứu cô hầu gái, nhưng sự sợ hãi trong lòng lại khiến cô không thể hành động. Cô nhớ đến cảm giác mà "Tôn Yên nguyên chủ đã trải qua khi đọc tiểu thuyết, nơi mà số phận của nhân vật đã được định đoạt từ trước.

Liệu giờ đây, có cách nào để thay đổi điều đó?

Tôn Yên không thể chịu đựng thêm nữa, lòng cô chực trào dâng những cảm xúc hỗn độn. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng không thể trở thành nạn nhân trong trò chơi tàn nhẫn này. Trong giây phút quyết định, cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào Phó Nhậm Hiên với một ánh mắt kiên quyết, bất chấp sự sợ hãi đang chiếm lĩnh trái tim mình.

" Đừng... Đừng làm hại cô ấy! "Tôn Yên lên tiếng, giọng nói run rẩy:" Đây chỉ là một món quà, đúng không? Hãy để cô ấy đi đi. "

Câu nói của Tôn Yên như một tia sáng nhỏ nhoi trong bóng tối, nhưng liệu nó có đủ mạnh để chống lại sức mạnh tàn nhẫn của Phó Nhậm Hiên hay không?

Tôn Yên không biết, nhưng ít nhất cô đã dám lên tiếng.

Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi đang vây lấy mình như những chiếc xúc tu bạch tuộc, từng xúc tu cuốn chặt quanh trái tim cô. Khi nhìn thấy cô hầu gái quỳ gục bên cạnh, ánh mắt van nài trong tuyệt vọng, cô không thể không cảm thấy xót xa.

"Phó Nhậm Hiên... tôi thích nó... quà... quà của anh..."

Giọng nói Tôn Yên lắp bắp, từng từ được thốt ra như một lời cầu cứu yếu ớt, vừa ngập tràn sự khϊếp sợ, vừa nỗ lực giấu đi cảm giác nặng nề trong lòng.

Khi lời nói vừa thoát ra, Tôn Yên cảm thấy như một tảng đá nặng trĩu đã được gỡ bỏ khỏi ngực. Cô không dám mở mắt, chỉ chờ đợi phản ứng từ Phó Nhậm Hiên, trái tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Phó Nhậm Hiên dừng lại, đôi mắt hắn ánh lên một sự hài lòng mỉa mai: "Thật sao? Vậy thì tốt."

Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó vui vẻ. Hắn quay sang cô hầu gái, vẻ mặt đầy chế nhạo: "Nghe thấy chưa? Yên Yên đã nói thích nó. Thế thì, tất cả đều ổn thôi."

Tôn Yên chỉ biết nín thở, không biết quyết định vừa rồi của mình là đúng hay sai. Cô cảm thấy mình đang đứng bên bờ vực thẳm, một bước nữa thôi có thể đưa cô rơi vào hố sâu tăm tối không lối thoát.