Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 21: Biệt thự Phó gia (phần 2)

Tôn Yên mặt mày xanh xao, từng bước đi chậm chạp.

Cơn đau nhức vẫn dày vò cơ thể Tôn Yên, nhưng sự lo lắng và sợ hãi khiến cô quên đi mọi thứ. Cô vội vã bước vào phòng, không thèm quan tâm đến những chi tiết xung quanh.

Mọi thứ đều xa lạ, từ mùi hương trong phòng đến cách bài trí xa hoa, tất cả đều khiến Tôn Yên cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới khác.

Tôn Yên lao đến ngăn kéo đầu tiên, mở ra và lục lọi bên trong, nhưng không có điện thoại hay bất kỳ thứ gì có thể giúp cô.

Cảm giác tuyệt vọng bắt đầu dâng lên khi Tôn Yên mở từng ngăn kéo khác, nhưng vẫn chỉ nhận lại những món đồ xa lạ.

"Tại sao lại không có?" Tôn Yên nghĩ trong đầu, lòng đầy tủi thân và tức giận.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, Tôn Yên cắn chặt môi, không để cho mình bật khóc. Cô không thể để cho bản thân yếu đuối, phải tìm cách thoát khỏi nơi này.

Cuối cùng, Tôn Yên gục xuống trước ngăn kéo, ôm đầu gối, những giọt nước mắt không thể ngăn lại rơi xuống.

"Mình phải làm gì bây giờ?" Tôn Yên thì thầm với chính mình.

Quản gia Lưu đứng ngoài cửa, không dám bước vào trong. Bà cúi đầu cung kính, giọng điềm tĩnh:

"Tiểu thư, mời cô xuống nhà ăn để dùng bữa. Đừng tìm nữa, thiếu gia sẽ nói chuyện với chủ tịch Tôn – ông nội của tiểu thư và Tôn tổng, cha của tiểu thư."

Nghe vậy, Tôn Yên ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn chứa đầy lo lắng và nghi ngờ: "Tại sao tôi phải ăn ở đây?" Cô hỏi, cảm thấy sự bí ẩn bao trùm lấy tình huống hiện tại.

Quản gia Lưu thận trọng trả lời: "Thiếu gia muốn bảo đảm rằng cô được chăm sóc tốt. Ông nội và cha của cô sẽ đến đây để thảo luận về hôn sự. Thiếu gia rất coi trọng việc này."

Tôn Yên tức giận nhưng cũng không thể không cảm thấy hoang mang. Cô biết rõ tình hình của gia đình mình và sự quyết định của ông nội cùng cha cô.

"Hôn sự? Tôi không muốn kết hôn với anh ta!" Tôn Yên tức giận nói, lòng bùng cháy với những cảm xúc mãnh liệt.

"Tiểu thư, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng đây là quyết định từ phía hai gia đình. Thiếu gia đã đầu tư rất nhiều vào Tôn gia. Mọi thứ đã được sắp đặt. Chúng ta không thể làm gì khác hơn là tuân theo." Quản gia Lưu kiên nhẫn giải thích, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng.

Tôn Yên cảm thấy mình như bị dồn vào một cái bẫy, không có đường thoát. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ điều gì cho đến khi tôi tự mình nói chuyện với ông nội và cha mình." Giọng Tôn Yên quyết liệt hơn, thể hiện rõ ý chí không chịu khuất phục.

Quản gia Lưu gật đầu, tôn trọng quyết định của Tôn Yên: "Tôi sẽ thông báo với thiếu gia. Nhưng trước tiên, tiểu thư hãy dùng bữa để lấy lại sức khoẻ. Đây là yêu cầu của thiếu gia." Bà nói rồi khẽ lùi lại, cho Tôn Yên thời gian để suy nghĩ.

Tôn Yên bất lực đi theo bà xuống nhà ăn, trong lòng tràn đầy lo lắng và hoang mang.

Khi thang máy chậm rãi di chuyển xuống tầng trệt, Tôn Yên cảm giác như mình đang lạc vào một mê cung tối tăm, nơi mà mọi lối đi đều dẫn đến những điều không mong muốn. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, từng nhịp tim như vang vọng trong không gian im ắng của thang máy.

Cánh cửa thang máy mở ra, lộ ra một không gian rộng lớn với nội thất sang trọng và hiện đại.

Những bức tranh nghệ thuật treo trên tường, ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống sàn gạch bóng loáng.

Tôn Yên nhìn quanh, cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt, nơi mà mình không hề thuộc về.

Quản gia Lưu dẫn Tôn Yên đến bàn ăn lớn, nơi đã chuẩn bị sẵn những món ăn hấp dẫn. Hương thơm từ thức ăn bốc lên khiến dạ dày cô cồn cào, nhưng lòng cô lại không thể nuốt trôi nổi.

"Mời tiểu thư ngồi." Quản gia Lưu nói, giọng điềm đạm nhưng đầy quyền lực.

Tôn Yên ngần ngại, nhìn những món ăn như một bức tranh hoàn hảo nhưng không thể cảm nhận được vị ngon từ nó.

"Tôi không đói."

Tôn Yên trả lời, giọng nói cứng rắn nhưng bên trong lại tràn ngập sự tê tái. Cô không thể quên được những gì đã xảy ra, hình ảnh của Phó Nhậm Hiên vẫn còn hiện rõ trong tâm trí. Cô cảm thấy mệt mỏi, không chỉ về thể xác mà còn về tâm hồn.

Quản gia Lưu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không ép buộc, mà chỉ đứng bên cạnh, chờ đợi những quyết định của Tôn Yên:

"Thiếu gia sẽ không lâu nữa quay lại. Tiểu thư hãy cố gắng giữ sức khỏe." Bà nói, rồi bước ra ngoài để lại Tôn Yên một mình trong căn phòng sang trọng.

Tôn Yên ngồi xuống ghế, cảm giác như một con rối bị giam cầm trong trò chơi của những người lớn. Cô nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm, không biết tương lai của mình sẽ dẫn đến đâu trong cái mê cung này.

Những cô hầu gái bước vào, tầm khoảng mười người, mỗi người đều ăn mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt toát lên sự cung kính nhưng cũng không khỏi lo lắng.

Họ biết rõ Tôn Yên là ai - một ác nữ trong câu chuyện đầy rẫy những mưu mô và thủ đoạn. Họ di chuyển nhẹ nhàng, tay chân thoăn thoắt dọn dẹp bàn ăn, sắp xếp các món ăn trên bàn theo thứ tự hoàn hảo nhất.

Mỗi bước chân của họ đều cẩn thận, như thể sợ rằng một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến Tôn Yên nổi giận.

Họ nhìn nhau bằng ánh mắt đồng cảm, một số còn thì thầm với nhau những lời an ủi, nhưng không ai dám lên tiếng, bởi lẽ, không ai biết được tâm trạng và những gì Tôn Yên đang phải chịu đựng.

Tôn Yên ngồi đó, cảm nhận được cái lạnh lẽo và nặng nề của không khí xung quanh.

Dù các cô hầu gái đều rất lịch sự và cung kính, nhưng Tôn Yên vẫn cảm thấy mình như một kẻ xa lạ giữa họ.

Những ánh mắt tránh né và cử chỉ rón rén của họ như thể đang nói lên rằng, trong mắt họ, Tôn Yên là một mối nguy hiểm, một người mà họ không dám chạm vào.

Một cô hầu gái, sau khi dọn xong món canh, khẽ liếc nhìn Tôn Yên và rồi nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Tôn Yên cảm thấy tủi thân khi nhận ra rằng ngay cả những người phục vụ mình cũng đang sợ hãi. Cô không phải là một ác nữ, mà chỉ là một cô gái đang tìm cách thoát khỏi những đau khổ và sự áp bức mà cuộc sống đã ném vào mình.

"Các cô không cần phải sợ tôi."

Tôn Yên nói, giọng trầm và có chút mệt mỏi. Cô cố gắng cất lên một tiếng nói ấm áp, nhưng không ai trong số họ dám phản hồi.

Họ tiếp tục làm việc, ánh mắt hạ thấp, như thể lời nói của Tôn Yên không thể đến được tai họ.

Khi các cô hầu gái rời khỏi phòng, Tôn Yên lại cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh của Phó Nhậm Hiên - người đã tạo nên tình cảnh khốn khổ này cho cô.

Tôn Yên hít một hơi thật sâu, quyết tâm không để bản thân bị đánh bại trong cái mê cung này. Cô sẽ tìm cách thoát ra khỏi đây, tìm lại bản thân mình, không để cho bất kỳ ai, dù là ác nữ hay không, có thể kiểm soát cuộc đời cô thêm nữa.

Tôn Yên bước chầm chậm đến cửa phòng, trong lòng đầy lo lắng. Cô phải trở về phòng tìm đồ để thay, không thể để bản thân tiếp tục xuất hiện trong bộ đầm ngủ trắng mỏng manh này.

Tôn Yên phải lén ra ngoài, mua thuốc tránh ttụi.

Khi đi ngang qua bức tường lớn, Tôn Yên nghe thấy những tiếng xì xào của các cô hầu gái. Họ đứng tụm lại với nhau, ánh mắt đầy tò mò, bàn luận về Tôn Nghiên, em gái nuôi của cô.

Tôn Yên dừng lại, lắng nghe một cách cẩn thận.

"Cô ấy đẹp hơn Tôn Yên rất nhiều." Một cô hầu gái nói, giọng điệu đầy khâm phục: "Tôn Nghiên không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, ai cũng yêu quý."

"Đúng vậy, cô ấy xứng đáng với Phó Nhậm Hiên hơn." Một người khác thêm vào, ánh mắt lấp lánh như thể đang mơ mộng về hình ảnh hoàn hảo của Tôn Nghiên: "Tôn Yên thì... không phù hợp lắm."

Nghe những lời này, Tôn Yên cảm thấy như bị đâm một nhát vào tim. Cô nén lại sự tức giận và tổn thương, nhưng không thể phủ nhận rằng cảm giác chua xót đang dâng trào trong lòng.

Tôn Nghiên luôn là cô em gái được yêu thương và tôn trọng, còn Tôn Yên chỉ là một kẻ đáng bị chà đạp, không được ai coi trọng.

Những tiếng bàn tán của họ như một cái tát vào mặt, nhắc nhở Tôn Yên về vị trí của mình trong mắt mọi người.

Tôn Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng làm chủ cảm xúc. Cô không thể để những lời nói này ảnh hưởng đến mình. Cô sẽ không để ai coi thường mình thêm nữa.

Đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ của Tôn Nghiên, Tôn Yên biết rằng cô cũng là một con người. Cô có quyền sống, quyền lựa chọn và quyền tự bảo vệ bản thân.

"Thật buồn cười."

Tôn Yên lẩm bẩm với bản thân, đôi mắt ngập tràn quyết tâm. Cô tiếp tục bước đi, không cho phép mình bị ảnh hưởng bởi những gì người khác nghĩ. Cô sẽ không dừng lại. Cô sẽ thoát khỏi cái bóng của Tôn Nghiên và chứng minh cho mọi người thấy rằng mình cũng có giá trị riêng.

Tôn Yên đi qua bức tường, bỏ lại những lời xì xào phía sau. Cô phải tìm cách lấy lại quyền kiểm soát cuộc sống của mình, bất kể Tôn Nghiên hay Phó Nhậm Hiên có nghĩ gì về cô.

Tôn Yên bước đi trên nền nhà lạnh lẽo, đôi chân trần tiếp xúc với mặt sàn cứng rắn. Cô cảm thấy từng đợt lạnh buốt chạy dọc cơ thể, nhưng trong lòng lại rạo rực một cảm xúc khác, sự quyết tâm mạnh mẽ để thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Nếu ai để ý kỹ, họ sẽ nhận thấy bàn chân Tôn Yên, cổ chân và bắp chân có nhiều dấu hôn đỏ sẫm, đó là những vết tích không thể chối cãi của Phó Nhậm Hiên.

Những dấu hôn ấy như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sự chiếm hữu mà Tôn Yên không hề muốn. Mỗi bước đi của Tôn Yên như thể đang dẫm lên những kỷ niệm đau đớn, cô cảm thấy khó chịu với chính bản thân mình.

Khi đi ngang qua gương, ánh mắt Tôn Yên chạm vào hình ảnh phản chiếu của mình, làn da nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ, những vết bầm tím hằn rõ trên cơ thể.

Tôn Yên tự hỏi liệu mình có còn nhận ra bản thân nữa không. Tôn Yên cảm thấy một nỗi uất ức dâng trào trong lòng.

Tại sao Tôn Yên phải chịu đựng những điều này? Tại sao cô không thể kiểm soát cuộc sống của chính mình?

Tôn Yên tiếp tục bước, nhưng mỗi bước chân đều nặng nề như mang theo cả một gánh nặng tâm hồn.

Tôn Yên quyết định không để những dấu hôn ấy định nghĩa con người mình. Thay vào đó, cô sẽ coi chúng như những động lực để đứng lên, chiến đấu và giành lại quyền tự do cho bản thân.

Dù trên cơ thể đầy dấu ấn của Phó Nhậm Hiên, nhưng trong tâm trí Tôn Yên, cô là người phụ nữ mạnh mẽ, không thể bị đánh bại. Cô sẽ tìm cách để thoát khỏi cái bóng của những điều đã xảy ra và tìm kiếm con đường riêng cho mình, bất kể nó khó khăn đến đâu.