Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự Phó gia, những âm thanh xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Tôn Yên cảm thấy một sự lạnh lẽo bao trùm, ánh mắt lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên như một lưỡi dao sắc bén, khiến cô rùng mình và phải áp sát vào cửa xe.
Tôn Yên vội vàng đưa tay mở cửa, nhưng không như mong đợi, cánh cửa bị khóa chặt. Cảm giác hoảng loạn ập đến, tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực, từng nhịp đập vang lên như những tiếng trống thúc giục.
"Mở cửa!"
Tôn Yên kêu lên, giọng nói chứa đầy nỗi lo sợ, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ im lặng nhìn cô, đôi mắt ấy như thể đang thưởng thức từng giây phút cô bất an.
Tôn Yên không thể chịu đựng thêm nữa. Tôn Yên bắt đầu đập mạnh vào cửa, mỗi nhịp đập như một tiếng kêu cứu trong đêm tối.
"Mở cửa! Ai đó, cứu tôi!"
Tôn Yên hét lên, nhưng âm thanh của mình dường như bị nuốt chửng bởi khoảng không xung quanh, không có ai ở gần để nghe thấy lời cầu cứu của cô.
Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng, Tôn Yên quay lại nhìn Phó Nhậm Hiên, hy vọng hắn sẽ có chút động lòng.
Nhưng ánh mắt Phó Nhậm Hiên vẫn lạnh lẽo, không có dấu hiệu nào của sự quan tâm hay thương hại. Tôn Yên nhìn hắn, cảm thấy như một con chim bị nhốt trong chiếc l*иg sắt, không biết phải làm gì để thoát khỏi tình cảnh này.
"Mở cửa ra!"
Tôn Yên gào lên lần nữa, nước mắt bắt đầu ầng ậc nơi khóe mắt, nhưng Phó Nhậm Hiên vẫn không phản ứng. Cảm giác bất lực khiến cô càng thêm hoảng loạn, sự châm biếm trong ánh mắt hắn như một nhát dao cứa vào trái tim đang thổn thức của cô.
Phó Nhậm Hiên ngả người vào ghế, một vẻ tự mãn hiện lên trên gương mặt hắn. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu rọi làm nổi bật những đường nét sắc sảo, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn không còn là một người đàn ông đẹp trai, kiêu ngạo mà Tôn Yên từng biết.
Phó Nhậm Hiên giờ đây trông giống như một con ác quỷ đang chực chờ, ánh mắt sắc lạnh và nụ cười mỉa mai, khiến Tôn Yên cảm thấy lạnh gáy.
"Em thật sự nghĩ rằng mình có thể chạy trốn?"
Phó Nhậm Hiên thốt lên, giọng nói nhấn mạnh sự khinh bỉ, như thể hắn đang thưởng thức từng khoảnh khắc hoảng loạn của Tôn Yên: "Tôn Yên, đừng quên rằng em đang ở trong thế giới của tôi. Mọi thứ đều nằm trong tay tôi."
Nụ cười lạnh lẽo của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên cảm thấy như một cơn gió buốt lướt qua, trái tim cô co thắt lại trong lo âu.
"Mở cửa đi!"
Tôn Yên hét lên lần nữa, giọng nói gần như trở thành một lời cầu xin, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ ngồi đó, đôi mắt xám sắc lạnh nhìn chằm chằm vào cô, thách thức cô đối diện với sự thật mà cô không thể chấp nhận.
"Những thứ mình yêu thích có thể trở thành nỗi ghê tởm bất cứ lúc nào."
Phó Nhậm Hiên lặp lại câu nói ban nãy của Tôn Yên, giọng điệu mỉa mai, như thể hắn đang nắm bắt được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô.
Ý Tôn Yên rõ ràng là ghê tởm Phó Nhậm Hiên, người mà cô từng say mê, người đã quyến rũ cô, làm cô yêu đến chết đi sống lại, giờ đây lại trở thành một nỗi ghê tởm.
Sự tức giận bắt đầu bùng lên trong Phó Nhậm Hiên, nhưng hắn vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Trong chớp mắt, hắn nắm lấy cổ áo Tôn Yên, kéo gương mặt cô lại gần.
Tôn Yên cảm nhận được hơi thở của Phó Nhậm Hiên, nóng hổi và nặng nề. Cô không thể nhìn thẳng vào mắt hắn, cảm giác như bị trói buộc bởi một sức mạnh vô hình.
"Em không thể chối bỏ điều đó." Phó Nhậm Hiên nói, giọng nói thấp nhưng đầy quyền lực: "Em đã tự mình bước vào cuộc chơi này. Giờ thì hãy chấp nhận nó."
Tôn Yên cảm thấy toàn bộ cơ thể mình run rẩy, sự lo lắng và tức giận hòa quyện lại khiến cô gần như không thể thở. Cô biết rằng mình đang ở trong một cuộc chiến không thể thắng, Phó Nhậm Hiên với tất cả sự tàn nhẫn và lạnh lùng của mình, chính là kẻ thống trị trong cuộc sống của cô.
Tôn Yên vùng vẫy, trái tim cô như tan vỡ trong sự hoảng loạn. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nắm chặt lấy cổ tay của Phó Nhậm Hiên, giọng nói run rẩy, lắp bắp: "Tôi.. tôi không thích anh nữa! Tha cho tôi đi!"
Nhưng thay vì buông tha cho Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên nhăn mày, ánh mắt tối lại như sắp bùng nổ cơn thịnh nộ. Hắn không đáp lại lời cầu xin của cô mà cúi xuống, hôn mạnh lên môi cô, như thể muốn chứng minh rằng hắn không bao giờ để cô thoát khỏi tầm tay mình.
Sự ngọt ngào và tàn nhẫn hòa quyện trong nụ hôn ấy khiến Tôn Yên cảm thấy choáng váng. Cô không thể hiểu nổi cảm xúc của mình, vừa sợ hãi, vừa tức giận, vừa bị cuốn hút.
Môi Phó Nhậm Hiên áp sát, mạnh mẽ, như một lời tuyên bố rằng Tôn Yên sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn.
Tôn Yên phản ứng một cách bản năng, vùng vẫy mạnh mẽ hơn, nhưng những nỗ lực của cô chỉ khiến Phó Nhậm Hiên càng thêm phấn khích.
Sự phẫn nộ và đau khổ xâm chiếm tâm trí Tôn Yên, cô biết rằng mình đang bị đẩy vào một góc không thể thoát ra. Cô thầm cầu nguyện rằng sẽ có ai đó nghe thấy tiếng khóc và tiếng cầu cứu của mình, nhưng chỉ có sự im lặng bao trùm xung quanh, khiến cô cảm thấy đơn độc và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Môi Tôn Yên bị hôn sưng đỏ, nóng rát và đau đớn, khi Phó Nhậm Hiên dịu dàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt cô.
Phó Nhậm Hiên đặt tay sau đầu Tôn Yên, kéo gương mặt xinh đẹp của cô áp sát lại gần gương mặt lạnh băng của mình. Ánh mắt hắn lấp lánh như ánh sao đen, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm, khiến cô cảm thấy như mình đang ở giữa cơn bão.
Phó Nhậm Hiên cười, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Tôn Yên, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, một cảm giác không dễ chịu nhưng cũng không thể chối bỏ.
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng như một tiếng thì thầm, nhưng lại mang âm hưởng như tiếng gọi của ác quỷ: "Em đã bao giờ trải nghiệm trên xe chưa?"
Câu hỏi của Phó Nhậm Hiên như một cú sốc, khiến Tôn Yên chợt tỉnh táo lại. Mặt cô bỗng chốc trở nên tái nhợt, nỗi sợ hãi lại dâng trào trong lòng. Cô không thể tin rằng hắn lại có thể nói ra những lời như vậy, giữa lúc này, trong tình huống đầy áp lực này.
Tôn Yên cố gắng gạt bỏ cảm giác rợn người, nhưng những hình ảnh mờ ám từ tối qua ùa về trong đầu. Cô gượng cười, mặc dù nụ cười của cô chỉ tạo thêm sự lạnh lẽo trong không khí:
"Tôi không phải là người như thế..."
Tôn Yên nói, nhưng giọng nói yếu ớt không đủ sức thuyết phục. Phó Nhậm Hiên đã nghe thấy những gì cô chưa nói, trong khoảnh khắc đó, Tôn Yên hiểu rằng mình đang đối mặt với một cơn ác mộng không có lối thoát.
Nụ hôn nồng cháy giữa Tôn Yên và Phó Nhậm Hiên như một ngọn lửa bùng lên, hòa quyện giữa sự mạnh bạo và quyến rũ, tạo ra một bầu không khí dày đặc trong không gian chật hẹp của chiếc xe.
Hơi thở của cả hai người lan tỏa ra khắp nơi, làm cho mọi giác quan của Tôn Yên trở nên mờ nhạt và rối ren.
Tôn Yên cảm thấy như mình đang chìm đắm trong một cơn bão, không thể kháng cự lại sức hút của Phó Nhậm Hiên.
Từng cơn sóng của cảm xúc ập đến, vừa cuốn đi nỗi sợ hãi vừa thổi bùng lên những ham muốn mãnh liệt. Nhưng sâu thẳm bên trong, một phần của Tôn Yên vẫn tỉnh táo, vẫn biết rằng đây không phải là nơi cho những cảm xúc này.
"Tôi... tôi cầu xin anh." Tôn Yên thều thào, giọng nói lạc đi, đầy bất lực khóc lên: "Dừng lại đi..."
Lời cầu xin ấy như một tiếng thì thầm nhỏ bé trong biển khơi cuồng nộ, nhưng lại như một cái phao cứu sinh giữa cơn sóng dữ. Tôn Yên không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu nữa trước khi bị cuốn đi mất, nhưng trái tim cô đập loạn nhịp, đầy lo lắng và bối rối.
Phó Nhậm Hiên chỉ dừng lại một chút, đôi mắt hắn ánh lên sự thách thức, như thể đang chơi đùa với cảm xúc của Tôn Yên, làm cho nỗi sợ hãi và khát khao trong lòng cô hòa quyện lại thành một mớ hỗn độn không thể tách rời.
Phó Nhậm Hiên hôn lên khóe môi Tôn Yên, cảm giác nhẹ nhàng nhưng lại đầy quyến luyến như thể hắn muốn cắn xé môi cô.
Hơi thở của Phó Nhậm Hiên nóng rực, mang theo một vẻ bí hiểm và đầy cám dỗ.
"Đừng kêu lớn quá." Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói thấp và đầy uy lực: "Nếu không người ngoài sẽ nghe thấy."
Nỗi tuyệt vọng trào dâng trong lòng Tôn Yên. Cô vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Phó Nhậm Hiên, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn.
"Không! Tôi không muốn!"
Giọng Tôn Yên run rẩy khóc nức lên, xen lẫn giữa sự tức giận và sợ hãi. Cô cảm thấy như mình đang đứng bên bờ vực, cô biết rõ những thứ tồi tệ sẽ xảy ra giống với đêm qua.
Phó Nhậm Hiên chỉ nhìn Tôn Yên, ánh mắt sắc lạnh nhưng cũng đầy sự ham muốn. Cảm giác như tất cả sự mạnh mẽ của hắn đang hướng vào cô, dù có muốn chạy trốn, cô vẫn không thể thoát khỏi sự khao khát mãnh liệt đó.
Tôn Yên cảm thấy bản thân như một con thú hoảng loạn, đang cố tìm đường thoát nhưng lại bị nhốt trong chính cơn ác mộng mà mình không thể kiểm soát.
"Phó Nhậm Hiên, xin anh..."
Tôn Yên vừa khóc vừa khẩn cầu, nhưng mọi nỗ lực đều như làn sóng vỗ vào đá. Phó Nhậm Hiên không buông tay, mà lại tiếp tục hành động của mình, tựa như một cơn bão đang tiến đến, Tôn Yên chỉ biết cầu mong có thể thoát khỏi sự khống chế này.