Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 6: Chuyến đi chữa lành (phần 4)​

Tôn Yên vẫn còn đang bị bế trên tay Phó Nhậm Hiên, cả hai người đều ướt sũng vì nước biển, hơi thở của cả hai đều hòa quyện với vị mặn của biển cả.

Tôn Yên cố gắng nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên, nhưng chỉ cảm thấy một cơn tức giận dâng lên.

Tôn Yên cắn môi để tự tỉnh táo, cô không để bản thân trở nên yếu đuối. Gương mặt cô trở nên lạnh lùng đến cực độ, từng đường nét đều thể hiện sự kiên cường và kiêu hãnh.

"Bỏ tôi xuống." Tôn Yên đe dọa, giọng nói trầm nhưng đầy sức mạnh: "Tôi không cần sự thương hại của anh."

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, nhưng ánh mắt hắn không phản ánh chút nào sự lo lắng hay hối lỗi. Hắn chỉ đơn giản là một con sói hoang dã, lạnh lùng nhìn Tôn Yên như thể cô chỉ là một con mèo nhỏ đang kêu gào.

Phó Nhậm Hiên không chỉ bế Tôn Yên lên mà còn ôm chặt lấy cô, như muốn bẻ gãy hết xương trên người cô.

Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại có chút chế giễu: "Cô càng vùng vẫy, tôi càng không muốn thả cô ra."

Tôn Yên cảm thấy tức giận và bất lực, không thể để cho sự lạnh lùng và sức mạnh của Phó Nhậm Hiên khiến cô khϊếp sợ.

"Tôi không phải là vật sở hữu của anh!" Tôn Yên quát lên, quyết tâm không để Phó Nhậm Hiên đánh bại tinh thần của mình.

Nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ nở một nụ cười nhếch mép, như thể việc Tôn Yên cố gắng kháng cự lại chỉ khiến hắn thêm thích thú. Hắn giữ chặt cô hơn, tạo nên một khoảng cách giữa cô và thế giới bên ngoài, làm cho lòng cô thêm nặng trĩu.

"Hãy cẩn thận với những gì cô nói." Phó Nhậm Hiên cảnh báo, đôi mắt tối lại như bão tố: "Bởi vì tôi không phải là kẻ dễ dàng tha thứ."

Tôn Yên cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, nhưng cô cũng biết rằng mình không thể thua cuộc. Cô phải tìm cách thoát ra khỏi sự kìm kẹp này, nhưng không biết làm thế nào để đối phó với người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn này.

Phó Nhậm Hiên không chỉ là hôn phu của Tôn Yên, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô - một phần mà cô không thể đơn giản xóa bỏ.

Ông chủ khách sạn Ngàn Sao bước ra, vẻ mặt lo lắng khi thấy tình hình hỗn loạn, ông vội vã hỏi thăm: "Phó tổng, có chuyện gì xảy ra vậy? Cô tiểu thư.. có sao không?"

Ánh mắt ông đảo quanh, nhưng không thể không dừng lại ở Tôn Yên hiện đang nằm trong vòng tay Phó Nhậm Hiên.

Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên lại chỉ tập trung vào người Tôn Yên. Chiếc đầm trắng bị ướt ôm sát cơ thể khiến cô lộ ra những đường nét mềm mại, vòng ngực và làn da trắng mịn. Hắn nhăn mày, lo lắng cho tình trạng của cô.

"Em có ổn không?"

Phó Nhậm Hiên hỏi, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như thường lệ. Hắn ôm chặt Tôn Yên, tạo nên một cảm giác an toàn nhưng cũng khiến cô cảm thấy khó thở. Cô không thể thở nổi, liền đập nhẹ vào người hắn để đòi lại không gian riêng.

"Bỏ tôi ra!"

Tôn Yên phản ứng, nhưng Phó Nhậm Hiên chỉ nhìn cô, không hề có ý định thả cô ra, lạnh lùng liếc sang ông chủ nói: "Chuẩn bị phòng cho tôi và vị hôn thê của tôi."

Ông chủ khách sạn lập tức hiểu ra tình huống, nhanh chóng quay người lại và kêu gọi nhân viên chuẩn bị phòng tổng thống.

Không khí xung quanh trở nên gấp gáp, nhưng Tôn Yên cảm thấy như mình đang rơi vào một vòng xoáy không có lối thoát.

Phó Nhậm Hiên ôm cô thật chặt, nhưng Tôn Yên không thể gạt bỏ đi cảm giác khó chịu. Cô không thể hiểu nổi vì sao hắn lại có thể vừa mạnh mẽ, vừa lạnh lùng đến vậy.

Phó Nhậm Hiên giống như một người bảo vệ nhưng lại cũng là kẻ mà cô đã từng sợ hãi. Trong lòng Tôn Yên, sự mâu thuẫn này khiến trái tim cô đập loạn nhịp, vừa sợ hãi lại vừa tò mò về những gì đang chờ đợi phía trước.

Phó Nhậm Hiên ôm Tôn Yên về phòng tổng thống, không nói một lời nào. Hắn mạnh bạo mở cửa và ném cô vào phòng tắm, không cho cô bất kỳ thời gian để định hình lại tình huống.

"Chờ đã!"

Tôn Yên kêu lên, nhưng tiếng kêu của cô đã bị át đi bởi tiếng cửa đóng sầm lại. Tôn Yên chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã thấy hắn đang cởi bỏ lớp áo sơ mi, thân hình hắn hiện ra trước mặt cô một cách mạnh mẽ và đầy sức hút.

"Anh đang làm gì vậy?" Tôn Yên đỏ mặt, la hét lên trong hoảng loạn.

"Đương nhiên là phải tắm." Phó Nhậm Hiên nói với vẻ lạnh nhạt, như thể hành động này là điều hiển nhiên.

"Nước biển dơ, em không thấy sao? Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, việc thấy cơ thể nhau là điều bình thường."

Phó Nhậm Hiên nhướng mày, ánh mắt lấp lánh như đang chế nhạo sự ngượng ngùng của Tôn Yên: "Hồi trước, em cũng đã nhiều lần quyến rũ tôi lên giường mà, không phải sao?"

Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên không biết nên phản ứng thế nào. Cô chỉ còn biết đứng đần ra, mặt đỏ bừng và tâm trí rối bời. Hắn nói như thể mọi chuyện giữa họ đều rất bình thường, nhưng trong lòng cô thì không như vậy.

Những ký ức về những lần gặp gỡ trong quá khứ, ánh mắt và nụ cười kinh dị nhưng lại cuốn hút của Phó Nhậm Hiên bỗng tràn về, khiến Tôn Yên cảm thấy một cơn sóng dữ trong lòng.

"Anh... anh không thể như vậy!"

Tôn Yên lắp bắp, vội vàng bước lùi lại, nhưng Phó Nhậm Hiên đã tiến đến gần hơn, không để cô có bất kỳ không gian nào để trốn chạy. Hắn cất tiếng cười khẽ, đầy mỉa mai, như thể đang thưởng thức cảm giác quyền lực trong tình huống này.

"Em không thể trốn tránh mãi được, Tôn Yên. Chúng ta đều biết điều này."

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, nhưng Tôn Yên chỉ biết đứng im, không biết mình nên làm gì. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, giữa sự căng thẳng này, cô cảm thấy mình như đang ở giữa một cơn bão.

Phó Nhậm Hiên bước vào phòng tắm, mở vòi sen để nước lạnh chảy xuống, trong khi Tôn Yên thì ngâm mình trong bồn tắm, cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp.

Tôn Yên đỏ mặt, không thể tin được rằng mình và Phó Nhậm Hiên đang dùng chung một phòng tắm và cả hai đều không mặc gì.

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt và căng thẳng.

Nước nóng vỗ về cơ thể Tôn Yên, nhưng Tôn Yên vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhìn về phía Phó Nhậm Hiên. Cô biết rằng mình sẽ không thể sống sót nếu cứ ở gần hắn quá lâu.

Nếu Phó Nhậm Hiên yêu Tôn Nghiên..

Theo như tiểu thuyết mà cô từng đọc, một năm sau khi đính hôn với Tôn Yên, Phó Nhậm Hiên sẽ yêu Tôn Nghiên điên cuồng, điều đó như một cái bóng đen phủ lên tâm trí Tôn Yên.

"Em không cần phải lo lắng."

Phó Nhậm Hiên nói với giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn chứa đựng một chút mỉa mai: "Tôi không có ý định làm gì em đâu."

Phó Nhậm Hiên quay lại, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại không thiếu phần thách thức: "Dù sao thì em cũng đã cứu một đứa trẻ, tôi không thể để em gặp nguy hiểm."

Tôn Yên cảm thấy như có một áp lực khổng lồ đè nặng lên mình. Phó Nhậm Hiên là một kẻ tàn ác trong tiểu thuyết, giờ đây hắn lại đứng ngay trước mặt cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở của hắn.

"Anh.. anh thật sự nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được tất cả sao?" Tôn Yên nói, cố gắng giữ giọng điệu của mình vững vàng.

Một nụ cười mỉa mai nở trên môi Phó Nhậm Hiên. Cảm giác đó càng làm Tôn Yên thêm lo sợ. Cô biết rằng mọi thứ giữa họ là những cảm xúc phức tạp đang chực chờ bùng nổ.

Tôn Yên không thể để mình bị cuốn vào mối quan hệ này, nhưng lại không thể phủ nhận rằng có một phần trong lòng cô đang thổn thức vì hắn.

"Hãy tắm rửa đi." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu của hắn giờ đã dịu đi một chút: "Nước nóng sẽ giúp em thư giãn."

Nhưng Tôn Yên không thể cảm thấy thư giãn. Trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh về Tôn Nghiên, về mối quan hệ giữa họ, về cái giá mà cô sẽ phải trả nếu như mọi thứ diễn ra như nội dung của cuốn tiểu thuyết.

"Và nếu tôi không muốn?" Tôn Yên hỏi, bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng.

"Em sẽ phải muốn, Tôn Yên." Phó Nhậm Hiên nói tiếp: "Bởi vì tôi sẽ không để em đi đâu cả."

Tôn Yên không biết rằng lời nói của Phó Nhậm Hiên lại như một lời nguyền, một dấu hiệu cho những điều tồi tệ sắp xảy ra. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong l*иg, không biết phải làm gì để thoát ra khỏi tình huống này.