Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: Chuyến đi chữa lành (phần 2)

Trên chiếc du thuyền sang trọng, thư ký Đỗ đi bên cạnh Phó Nhậm Hiên khi họ bước xuống.

Khung cảnh bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, những người xung quanh đổ xô lại để chiêm ngưỡng sự xuất hiện của các nhân vật lớn.

Ánh nắng phản chiếu lấp lánh trên làn sóng, làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng và quyến rũ của Phó Nhậm Hiên.

Khi cả hai đặt chân xuống chiếc di thuyền sang trọng đó, ông chủ khách sạn 5 sao của Ngàn Sao lập tức ra đón tiếp, vẻ mặt tươi cười và đầy nhiệt tình.

"Chào mừng Phó tổng đến với khu du lịch nghỉ dưỡng Ngàn Sao! Chúng tôi rất vinh dự được đón tiếp ngài tại khu nghỉ dưỡng tuyệt vời này." Ông ta nói, gương mặt hớn hở, không ngừng nịnh bợ để thể hiện sự kính trọng với vị giám đốc trẻ tuổi.

"Cảm ơn."

Phó Nhậm Hiên đáp lại, giọng nói lạnh lùng nhưng không kém phần tinh tế. Hắn không mấy quan tâm đến những lời nịnh bợ, mà chỉ muốn hoàn thành công việc của mình một cách nhanh chóng.

Thư ký Đỗ đứng bên cạnh, ghi chú những thông tin cần thiết cho chuyến công tác này.

Phó Nhậm Hiên nhìn xung quanh, tự hỏi không biết có ai ở đây là người quen hay không.

Trong khoảnh khắc này, tâm trí Phó Nhậm Hiên lại bất chợt hiện lên hình ảnh của Tôn Yên.

Trước sự chào đón nồng nhiệt từ ông chủ khách sạn, Phó Nhậm Hiên chỉ gật đầu rồi tiếp tục tiến vào trong khu nghỉ dưỡng, mặc cho những ánh mắt hiếu kỳ dõi theo.

Phó Nhậm Hiên cảm thấy một điều gì đó lạ lẫm trong lòng, nhưng hắn nhanh chóng đẩy mọi cảm xúc sang một bên, tập trung vào nhiệm vụ và những kế hoạch sắp tới của mình.

Phó Nhậm Hiên cùng với ông chủ khách sạn ngồi trong quán café có sân thượng nhìn ra biển, không khí ở đây rất thoải mái, nhưng trong lòng hắn lại đầy suy tư.

Những cơn sóng vỗ nhẹ vào bờ mang đến âm thanh dễ chịu, nhưng Phó Nhậm Hiên biết rằng công việc vẫn cần được ưu tiên.

Khi cả hai đã ngồi xuống, ông chủ khách sạn cầm tách cà phê, mỉm cười và bắt đầu giới thiệu về những dịch vụ mới mà khu nghỉ dưỡng đang triển khai.

"Phó tổng, chúng tôi vừa hoàn thành việc nâng cấp các phòng nghỉ và mở thêm nhiều tiện ích mới để phục vụ khách hàng. Chúng tôi rất mong nhận được sự hỗ trợ và hợp tác từ ngài trong tương lai."

Phó Nhậm Hiên gật đầu, chăm chú lắng nghe. Hắn biết rằng khách sạn này có tiềm năng lớn, việc hợp tác sẽ mang lại lợi ích cho cả hai bên.

"Tôi muốn xem các tài liệu về chi phí và kế hoạch tiếp thị của ông." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng rõ ràng.

Ông chủ khách sạn lập tức ghi chú, sẵn sàng đáp ứng những yêu cầu của Phó Nhậm Hiên:

"Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài những thông tin chi tiết nhất. Chúng tôi rất mong muốn có cơ hội hợp tác lâu dài với tập đoàn của ngài."

Trong khi họ thảo luận, Phó Nhậm Hiên cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Hắn luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhưng một phần trong hắn vẫn còn vướng bận về Tôn Yên.

Khi cuộc họp diễn ra, cả hai tiếp tục bàn về các chiến lược hợp tác, nhưng trong lòng Phó Nhậm Hiên, hình ảnh của Tôn Yên và cuộc sống của cô vẫn không ngừng hiện lên. Hắn nhận ra rằng, bất chấp tất cả, sự xuất hiện của cô trong cuộc sống của hắn đã tạo ra những biến chuyển không thể lường trước được.

Trong lúc Phó Nhậm Hiên và ông chủ khách sạn tiếp tục cuộc thảo luận về kế hoạch hợp tác, ánh mắt hắn vô tình lướt qua khung cảnh bên ngoài.

Đột nhiên, một bóng người quen thuộc thu hút sự chú ý của Phó Nhậm Hiên. Hắn dừng lại, cảm giác như nhịp tim mình chậm lại.

Tôn Yên mặc chiếc đầm trắng nhẹ nhàng và nón tai bèo, đang đứng ở gần bờ biển, mái tóc bay trong gió. Cô tận hưởng làn gió biển, khuôn mặt tươi tắn và thư thái.

Hình ảnh này khiến trái tim Phó Nhậm Hiên bỗng dưng có chút chao đảo. Mặc dù Tôn Yên đang ở một khoảng cách khá xa, nhưng hắn có thể nhận ra sự bình yên trên gương mặt cô, điều mà hắn chưa từng thấy trước đây.

Những cuộc trò chuyện quanh bàn bỗng chốc trở nên mờ nhạt. Phó Nhậm Hiên không thể nào rời mắt khỏi Tôn Yên. Hắn tự hỏi không biết cô có thực sự hạnh phúc khi rời xa tất cả mọi thứ hay không.

Đó là điều mà Phó Nhậm Hiên chưa bao giờ nghĩ đến – việc Tôn Yên sẽ chọn sống một cuộc đời không bị ràng buộc bởi những kỳ vọng hay hôn ước.

Khi Tôn Yên quay lưng lại, Phó Nhậm Hiên không thể thấy được vẻ mặt của cô, nhưng cảm giác tò mò và lo lắng lại dâng trào trong lòng.

Phó Nhậm Hiên chợt cảm thấy như có điều gì đó giữa họ chưa hoàn tất, nghĩ rằng cuộc sống của Tôn Yên và cuộc đời của hắn vẫn đang bị ràng buộc bởi những mối quan hệ phức tạp.

"Hãy cho tôi biết thêm về các dịch vụ giải trí tại đây."

Phó Nhậm Hiên bỗng lên tiếng, cố gắng kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ về Tôn Yên.

Nhưng ánh mắt của Phó Nhậm Hiên vẫn không rời khỏi bóng dáng Tôn Yên, cô đang tận hưởng những phút giây bình yên bên bờ biển, như thể cô đang sống một cuộc đời hoàn toàn tách biệt với thế giới mà hắn đang sống.

Tôn Yên đang đắm chìm trong vẻ đẹp của biển cả thì bỗng nhiên, một hình ảnh làm cô giật mình.

Từ xa, Tôn Yên thấy một bé trai nhỏ đang vẫy tay kêu cứu giữa dòng nước, gương mặt của cậu bé toát lên vẻ hoảng loạn và sợ hãi. Cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm trí Tôn Yên, và trong một khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh như ngưng lại.

"Cứu với! Có người cần giúp!"

Tôn Yên hốt hoảng kêu lên, chạy đến gần bờ, mắt không rời khỏi cậu bé. Cô cảm nhận được sự hoảng loạn đang lan rộng xung quanh, những người tắm biển khác bắt đầu nhận ra tình hình khẩn cấp và nhìn về phía cậu bé.

Giữa tiếng sóng vỗ và sự ồn ào, một người phụ nữ chạy đến, gương mặt tái xanh, la lên:

"Con trai tôi! Ở đó! Cứu nó!"

Giọng nói đầy hoảng loạn của cô ấy làm Tôn Yên cảm thấy nghẹn lòng.

Không chần chừ, Tôn Yên lật đật nhảy xuống biển. Nước lạnh buốt làm cô choáng váng, nhưng sự quyết tâm trong lòng khiến cô không hề do dự. Cô bơi nhanh về phía bé trai, cố gắng giữ bình tĩnh. Mỗi nhịp đập của trái tim như một lời nhắc nhở về sự sống và sự cần thiết phải cứu lấy một mạng người.

Mặc dù dòng nước có vẻ mạnh mẽ, nhưng Tôn Yên không ngừng tiến về phía cậu bé, cảm giác như mọi khó khăn đều có thể vượt qua trong khoảnh khắc này. Cô có thể nghe thấy tiếng gọi cứu giúp từ phía bờ, nhưng mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Tâm trí của cô chỉ tập trung vào cậu bé đang vùng vẫy giữa làn sóng.

Cuối cùng, Tôn Yên cũng đến gần được với cậu bé.

"Nắm lấy tay chị!"

Tôn Yên hô to, cố gắng để cậu bé nghe thấy giữa tiếng nước ào ạt. Cô chìa tay ra, lòng đầy quyết tâm và hy vọng. Cô biết rằng mình phải làm tất cả để đưa cậu bé trở về bờ an toàn.

Ông chủ khách sạn đang chăm chú bàn luận với Phó Nhậm Hiên về các kế hoạch cho khu nghỉ dưỡng thì bất ngờ có một nhân viên cứu hộ hối hả chạy vào.

"Thưa ông, có một cô gái xinh đẹp nhảy xuống biển để cứu một bé trai đang gặp nạn!" Nhân viên thông báo với giọng đầy lo lắng.

Thay vì tiếp tục cuộc trò chuyện, ánh mắt của Phó Nhậm Hiên lập tức sáng lên, sự chú tâm của hắn đột ngột tăng cao. Hắn cảm thấy hồi hộp, trái tim đập nhanh khi nghĩ đến khả năng đó là Tôn Yên.

"Cô ấy ở đâu?" của Phó Nhậm Hiên hỏi nhanh chóng, không thể kiềm chế nổi sự lo lắng trong lòng.

Ông chủ khách sạn nhìn của Phó Nhậm Hiên một cách khó hiểu, nhưng trước khi có thể trả lời, Phó Nhậm Hiên đã đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi quán café.

Phó Nhậm Hiên chạy về phía bờ biển, không màng đến những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh. Mọi thứ như mờ đi, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải đảm bảo rằng Tôn Yên an toàn.

Khi Phó Nhậm Hiên đến gần bờ, cảnh tượng trước mắt làm hắn chết lặng. Một nhóm người đứng thành vòng tròn, tất cả đều dõi theo sự hỗn loạn trên biển.

Cô gái đang bơi, mái tóc dài bay lòa xòa và chiếc đầm trắng, chính là Tôn Yên. Mọi thứ xung quanh dường như ngưng lại khi hắn thấy cô dũng cảm đối mặt với dòng nước, hướng về phía cậu bé đang kêu cứu.

Phó Nhậm Hiên không thể đứng yên một chỗ. Với một cú nhảy, Phó Nhậm Hiên lao xuống nước, quyết tâm không để Tôn Yên phải đối mặt với nguy hiểm một mình. Hắn bơi về phía Tôn Yên, cố gắng vượt qua từng cơn sóng, lòng tràn đầy lo lắng.