Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 85: Xáng cho một bạt tai

Vườn dị thú cách đấu thú tràng số 78 khoảng 20km, diện tích vô cùng lớn, to gấp ba lần so với đấu thú tràng cỡ lớn. Bên ngoài là lớp phòng ngự cách nhiệt trong suốt bằng pha lê, ánh nắng xuyên thấu qua khiến toàn bộ nơi này tràng ngập ánh sáng, vô cùng rực rỡ.

Bên trong có toàn tức huyễn ảnh cơ

[là một dạng máy móc ghi lại hình ảnh tồn tại trong không gian nơi này], khi khách nhân tiến vào vườn dị thú, như là tiến vào khu rừng, xung quanh có thể nhìn thấy cảnh dị thú đang chạy trốn khắp nơi.

Bất quá, ở nơi bọn họ không nhìn thấy được, những dị thú này bị hạn chế hành động, chỉ có thể nhảy nhót trong phạm vi cho phép. Hơn nữa những dị thú cùng chủng loại được đặt cùng một chỗ, tránh trường hợp dị thú công kích nhau.

“Vườn dị thú nơi này được chia thành đại hình dị thú, trung hình dị thú cùng tiểu hình dị thú. Nếu đấu thú trong dị thú tràng cỡ nhỏ, thì chỉ có thể lựa chọn tiểu hình dị thú, để những dị thú có kích thước lớn không phù hợp với nơi này.”

Thịnh Hoa không chờ nhân viên nơi này giới thiệu xong liền phất tay ngắt lời: “Được rồi, chúng tôi cũng quen thuộc với nơi này lắm rồi, không cần giới thiệu nữa đâu. Nào, đi chọn dị thú thôi.”

Nhân viên nọ khẽ mỉm cười: “Vâng, chúc mọi người chọn được dị thú như ý.”

Vi Nghị Kiệt nói: “Mọi người chọn dị thú đi, hai tiếng sau tập hợp tại đây.”

“Được.” Thịnh Hoa chờ từng người rời đi, có khi hai người đi chung với nhau, có khi đi một mình.

Mai Nguy Hiểm thấy mọi người tản ra, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng nhào vào một bên cửa kính, nhìn vào bên trong đủ loại tiểu dị thú, hưng phấn hỏi: “Baba, đây chính là dị thú sao?”

Đây là lần đầu tiên nhóc nhìn dị thú với khoản cách gần như thế.

Mai Truyền Kỳ buồn cười nhìn đứa nhỏ.

Trẻ con chính là trẻ con, dù có thông minh đi nữa cũng không thể nào che giấu một mặt ngây thơ như vậy.

Mai Truyền Kỳ đi lên, thấy đứa nhỏ tươi cười rạng rỡ, ánh mắt lóe lên hỏi: “Con thích không?”

Mai Nguy Hiểm vui vẻ gật đầu: “Dạ thích ~” (๑✧∀✧๑)

Đứa nhỏ kéo tay baba mình: “Baba, chúng ta đi chọn dị thú nha.”

Mai Truyền Kỳ quay đầu lại nói với Phong Tĩnh Đằng: “Chúng ta đi lên trước xem thử.”

Phong Tĩnh Đằng nhìn hai cha con rời đi, muốn theo sau, lại bị người bên cạnh kéo tay áo.

“Tĩnh Đằng, giúp tôi chọn dị thú đi.” Vi Nghị Kiệt kéo hắn về hướng ngược lại.

Phong Tĩnh Đằng nhìn bóng dáng hai cha con càng ngày càng xa, lại nhìn về bạn tốt đang có lời muốn nói, bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi.”

Lúc đầu hai người chỉ là nghiêm túc chọn dị thú, sau khi người xung quanh ngày càng ít, Vi Nghị Kiệt mới hỏi: “Cậu hình như không thích Phỉ Cẩm?”

Lúc trước hắn giới thiệu Phỉ Cẩm với Phong Tĩnh Đằng, Phong Tĩnh Đằng lại biểu hiện thái độ khách khí. Hắn quen biết Phong Tĩnh Đằng đã nhiều năm, sao lại không biết tính tình bạn tốt mình chứ.

Phong Tĩnh Đằng cành khách khí, càng chứng tỏ không thích đối phương, nếu không thì hắn cũng không cần kéo Phỉ Cẩm đến quầy bar uống rượu.

Nhưng hắn nhớ Phong Tĩnh Đằng vẫn luôn kính phục người chỉ huy cơ giáp kia mà, sao lúc thấy Phỉ Cẩm lại có thái độ lãnh lãnh đạm đạm, không có chút kích động gì.

Phong Tĩnh Đằng không ngại nói thật với Vi Nghị Kiệt: “Tôi cảm thấy Phỉ Cẩm không phải là người mà tôi muốn tìm.”

Vi Nghị Kiệt sững sờ, rất nhanh liền nghĩ trong đó có vấn đề, cũng không nói thêm nữa. Sự tình trong quân sự không phải là điều mà thương nhân như hắn có thể hỏi nhiều.

Hắn vỗ vỗ vai Phong Tĩnh Đằng: “Tôi vẫn cho là cậu muốn gặp mặt hắn, nên mới mời hắn đến đây, không nghĩ là lợn lành chữa thành lợn què.”

“Không sao.” Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Bất quá, sao cậu lại biết hắn?”

Hắn trước đây không nghe Vi Nghị Kiệt nhắc qua Phỉ Cẩm, hẳn là mới tiếp xúc gần đây.

“Là quen biết từ cha tôi, mấy ngày trước, cha bảo tôi dẫn hắn đi cùng. Ban đầu tôi không đồng ý, nhưng sau khi nghe thân phận của hắn, mới hẹn cậu tới đây.”

Vi Nghị Kiệt cong môi trêu ghẹo: “Vậy còn cậu? Sao lại đi cùng Mai gia Đại thiếu gia vậy? Thấy thái độ của cậu, không giống như là bạn bè bình thường…”

Nói đến đây liền ngưng lại, nhưng đang nghĩ đến điều gì đó, đồng tử co rụt lại, cả kinh nói: “Hắn không phải là… Chính là cái người kia đi?”

Khóe miệng Phong Tĩnh Đằng cong cong lên, không nói gì chứng tỏ ngầm thừa nhận lời Vi Nghị Kiệt.

“Ta đệt, hắn…”

Vi Nghị Kiệt còn chưa dứt lời, một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên ngắt lời của hắn.

Hai người nhìn theo hướng âm thanh vang lên, liền thấy Mai Truyền Kỳ ôm đứa nhỏ giằng co với Phỉ Cẩm.

Phong Tĩnh Đằng sắc mặt thâm trầm, bước nhanh về phía bọn họ.

Trước đó, Mai Truyền Kỳ vừa ôm con vừa cười thảo luận về tiểu dị thú, tâm tình hết sức vui vẻ. Nhưng cố tình lại có người không muốn bọn họ cười nói vui vẻ như thế, chen chân vào chặn đường bọn họ.

“Không biết Mai đại thiếu gia cùng tiểu thiếu gia có hoan nghênh tôi gia nhập không, cùng nhau đi chọn dị thú?”

Mai Truyền Kỳ nhận ra giọng nói của Phỉ Cẩm, đáy mắt chợt lạnh lẽo, bất quá nụ cười không đổi, quay đầu nói: “Đương nhiên có thể.”

Phỉ Cẩm thấy đối phương vẫn cười cười đáp lời mình, híp mắt nhìn, mỉa mai cười: “Mai đại thiếu gia không hổ là người Mai gia, bị người khác giành lấy chiến công của mình mà vẫn có thể nghênh đón bằng khuôn mặt tươi cười như vậy. Ta nên nói là ngươi hào phóng, hay là ngu xuẩn đây.”

Mai Truyền Kỳ cười nói: “Nguyên lai Phỉ thượng tá cũng biết bản thân lấy công của người khác làm của mình, chắc chắc trong lòng ngươi cảm thấy bất an đi? Dù sao không phải dùng thực lực của mình đổi lấy thành quả, lúc ngủ, khó tránh khỏi sẽ không mơ tới có người vạch trần lời nói dối của mình.”

Khóe môi cong lên, cậu nói tiếp: “Phỉ thượng tá, có phải ngươi nửa đêm nhiều lần giật mình tỉnh dậy đi? Ngươi nhất định rất sợ từ một Thượng tá cao cao tại thượng biến thành vật thay thế khiến mọi người khinh bỉ?”

Phỉ Cẩm bị nói trúng tâm sự, sắc mặt hơi đổi, bất quá nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Hắn đến gần một bước, cười lạnh một tiếng, hạ thấp giọng nói: “Mai đại thiếu gia, ngươi nói sai rồi, kẻ bị khinh bỉ chẳng phải là ngươi sao? Ngươi đừng quên, bây giờ bản thân ngươi chính là tên đào binh mà mọi người đều phỉ nhổ. Bất kể ngươi đi tới đâu, chỉ là một con chuột qua đường bị mọi người vây đánh.”

Phỉ Cẩm bước đến gần: “Ngươi có tin là chỉ cần ta hô to ‘Đào binh Mai Truyền Kỳ ở đây’, lập tức sẽ có nhiều người chạy đến đuổi đánh ngươi. Nếu ngươi bị đánh chết tại đây, cũng không có ai bố thí một chút đồng tình nào, thậm chí sẽ có người vỗ tay khen ngợi. Chà chà, ta thấy ngươi thật thảm hại.”

Mai Truyền Kỳ hơi cau mày.

Phỉ Cẩm thấy cậu không lên tiếng, trên khuôn mặt lộ vẻ đắc ý: “Mai đại thiếu gia, ta nghĩ người nửa đêm giật mình tỉnh giấc phải là ngươi mới đúng. Trong lòng ngươi nhất định không cam tâm, rõ ràng là giúp người đánh thắng trận chiến, lại bị người khác hãm hại trở thành đào binh, thật là đáng thương. Cuộc sống trong ngục không tốt phải không? Ta thấy trên tinh võng đưa tin, ngươi có thể bình yên rời khỏi tù giam kia, là vì bán mông…”

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một tiếng ‘Ba’ vang lên.

Miệng Phỉ Cẩm bị người hung hăng xáng cho một bạt tai.

Mai Truyền Kỳ sững sờ, không nói nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt vô tội của con mình.

Không sai.

Cái tát này trên mặt Phỉ Cẩm là do Mai Nguy Hiểm tát. Hơn nữa còn ra tay thật nặng, một bên miệng của hắn còn hằn dấu tay nho nhỏ màu đỏ.

Đây chính là lực đạo của đứa nhỏ có thể năng cấp sáu.

“Mày…” Phỉ Cẩm thâm độc nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của thằng bé.

Mai Truyền Kỳ trong lòng căng thẳng, che chở con mình trong ngực, gắt gao nhìn chằm chằm Phỉ Cẩm.

Nếu hắn dám đánh lại đứa nhỏ này, nhất định mình sẽ cho hắn phải hối hận khi đến nơi này.

Ánh mắt ngoan độc của Phỉ Cẩm đột nhiên rút lại, hắn nhớ đến mình đang ở trong vườn dị thú, nhanh chóng lấy lại lý trí mới không ra tay đánh người.

“Sao thế?” Âm thanh lãnh trầm bên cạnh vang lên.

Mai Truyền Kỳ cùng Phỉ Cẩm quay đầu, liền thấy Phong Tĩnh Đằng mang theo Vi Nghị Kiệt đi nhanh tới.

Mai Nguy Hiểm bị ôm trong ngực ngẩn đầu lên, nhìn thấy Phong Tĩnh Đằng đến, hai mắt sáng ngời, lập tức giang hai tay ra muốn Phong Tĩnh Đằng ôm một cái.

Phong Tĩnh Đằng ôm đứa trẻ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mai Nguy Hiểm nhìn nhìn Phỉ Cẩm, sau đó lộ ra biểu cảm đáng thương hề hề nhìn Phong Tĩnh Đằng nói: “Con thấy chú này miệng quá bẩn, cho nên không nhịn được đưa tay vỗ một cái.”

Phong Tĩnh Đằng cùng Vi Nghị Kiệt nhìn về dấu tay nho nhỏ còn hằn trên khóe miệng Phỉ Cẩm, thầm nói, lực đạo vỗ một cái này cũng không nhỏ đâu.

Mai Nguy Hiểm mở lòng bàn tay ra: “Chú Phong, chú xem nè, đây chính là từ miệng của chú kia dính vào tay con, hình như là c** mũi…”

Mọi người nhìn nhìn, quả thật trên tay đứa bé có một cục c** mũi màu đen, nhanh chóng nhíu mày lại.

Sắc mặt Phỉ Cẩm đã khó coi lại càng khó coi, đặc biệt khi nhìn thấy đứa nhỏ dùng thái độ ghét bỏ đem ‘c** mũi’ kia quăng xuống đất, cả khuôn mặt đều đen.

Hắn bị một đứa bé đánh, sau đó còn bị đứa nhỏ này dùng thứ gì đó không biết nói là c** mũi của hắn, làm sao mà có thái độ tốt nổi.

Phong Tĩnh Đằng không lên tiếng.

Hắn biết đứa nhỏ này sẽ không vô duyên vô cớ ra tay đánh người, nhất định là do Phỉ Cẩm nói gì đó khó nghe nên mới chọc giận nhóc.

Vi Nghị Kiệt biết mọi chuyện không đơn giản như đứa nhỏ nói là miệng quá bẩn, thế nhưng hỏi rõ cũng không tốt, hắn đành cười cười giảng hòa: “Chẳng qua là miệng bị bẩn, Phỉ Cẩm, đi, tôi dẫn cậu đi rửa mặt.”

Phỉ Cẩm không làm như không thấy Vi Nghị Kiệt đang lôi kéo, đứng tại chỗ nhìn Mai Truyền Kỳ. Đột nhiên, khóe miệng hắn khẽ cong lên: “Mai đại thiếu gia, trước khi đi, ta nghĩ nên nhắc lại một chút, đừng quên ước định ban nãy của chúng ta.”