Mai Truyền Kỳ lập tức thưởng cho anh một ánh mắt như phóng dao.
Nếu như đối phương dám nói ra chuyện đăng ký kết hôn, nhất định sẽ bóp nát tay anh.
Đúng lúc này, thông tấn khí của Mai Chấn Đông vang lên.
Ông mở thông tấn khí ra nhìn, đối Phong Tĩnh Đằng lộ ra áy náy, đứng lên nói: “Ta nghe một chút, mấy đứa trước tiên ngồi xuống đi.”
Mai Chấn Đông đi vào thư phòng, nháy mắt đóng cửa lại, Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng đem người ôm vào lòng.
Mai Truyền Kỳ đã sớm dự đoán anh sẽ ra chiêu như vậy, rất nhanh nhấc chân phải đạp lên vai Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng liếc nhìn chiếc giày trên vai, nhếch môi: “Truyền Kỳ đối với tôi thật là nhiệt tình nha.” (*^∀゚)ъ
Mai Truyền Kỳ mị mị nở nụ cười: “Không đối Thượng tá ngài nhiệt tình một chút, thật cô phụ thành ý mà gia gia đã giao cho.”
“Phải không? Vậy cậu cần phải nhiệt tình hơn chút nữa mới được.” Phong Tĩnh Đằng ý cười sâu hơn mấy phần, tay còn lại vươn ra đặt lên bắp đùi đang gác trên vai mình kia, nhẹ nhàng bóp một cái, trêu tức nói: “Không tệ, rất co dãn.”
Mai Truyền Kỳ ngẩn ra, vội vàng thu chân, đá văng móng heo kia.
Phong Tĩnh Đằng thừa cơ, đem phía trên áp tới.
Mai Truyền Kỳ lập tức nhấc chân trái, dùng đầu gối ngăn chặn l*иg ngực của anh, cười lạnh: “Thượng tá, có một số loại thịt không phải anh muốn cắn liền có thể cắn được.”
Phong Tĩnh Đằng nhướn mày: “Còn không cho tôi cắn, làm sao cậu biết tôi sẽ không cắn được chứ?”
Mai Truyền Kỳ cũng không khách khí nữa, phất tay ra, thế tiến công mãnh liệt, lực đạo mạnh mẽ, không đem đối phương bức lui, thề không bỏ qua.
Công kích ác liệt khiến Phong Tĩnh Đằng thu lại ý cười, thấy chiêu hủy chiêu, vô hiệu hóa hết thảy thế tiến công, chỉ cần đối phương sơ hở là cả người nhanh chóng ép sát lại gần.
Cứ như vậy, hai người giao thủ, chiêu thức mạnh mẽ, động tác nhanh, tàn nhẫn, chuẩn, đánh nhau vô cùng kịch liệt. Tuy nhiên, thể lực lại ngang cơ, ai cũng không có chiếm được tiện nghi.
Bọn họ đáy lòng thầm giật mình, không nghĩ tới đối phương thân thủ lợi hại như thế.
Dần dần, hai người cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa, càng đánh càng hăng. Cuối cùng, song song ngã trên salong, cả hai đều dùng tay chân giữ chặt tứ chi đối phương.
Hai người nhất thời không thể động đậy, thân thể gắt gao dính lấy nhau, l*иg ngực hô hấp kịch liệt dán cùng một chỗ.
Trận này bọn họ đánh vô cùng tận hứng, đối với thân thủ người kia cảm thấy hết sức hài lòng, bọn họ đã rất lâu không tìm được đối thủ có thể đánh ngang tài ngang sức như vậy.
Lúc này, khí tức trở nên nhẹ hẳn đi, từng hơi thở nóng hổi chạm vào mặt đối phương, đáy lòng lập tức dâng lên một cỗ ngứa ngáy không thể nói rõ.
Hai người có chút ngẩn ra nhìn đối phương.
Phong Tĩnh Đằng hoàn hồn câu môi nở nụ cười: “Thân thủ không tệ, cũng không biết công phu ở lưỡi của cậu có được hay không.”
Mai Truyền Kỳ không chịu thua lườm anh: “Tuyệt đối được hơn so với anh!”
Phong Tĩnh Đằng cười cười: “Vậy phải để tôi thử mới biết.”
Dứt lời, anh nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng kia, thừa dịp đối phương khẽ thở ra, vươn đầu lưỡi tiến nhập vào, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại mà điên cuồng dây dưa.
Mai Truyền Kỳ sững sờ, trong lòng biết rõ đây là Phong Tĩnh Đằng đang mượn cớ khinh bạc mình, nhưng cũng liền thuận theo ý anh, nhanh chóng đem đầu lưỡi càn quét trong miệng mà đáp lại.
Cậu càng không ngừng tìm kiếm chỗ mẫn cảm, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương.
Phong Tĩnh Đằng nhận ra được Mai Truyền Kỳ không bài xích mình, đôi mắt đen thâm thúy dâng lên ý cười, càng hôn sâu hơn.
Hai người môi lưỡi như đang giao đấu, kịch liệt giao chiến, ngươi tới ta đi, khiến cho khí tức đối phương càng ngày càng bất ổn, bầu không khí dần dần trở nên ám muội.
Chỉ chốc lát, trong thư phòng tất cả đều là âm thanh của môi lưỡi cắи ʍút̼ giao triền phát ra cùng hơi thở gấp gáp của hai nam nhân, hai cỗ thân thể trẻ trung cũng bắt đầu dâng lên du͙© vọиɠ khó nén.
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ ngơi bị người mở ra.