Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 21

Ngày vẫn cứ trôi.

Trước giờ Đinh Tiểu Vĩ chưa từng quan tâm đến tin giải trí, hiện tại mỗi khi rảnh không có việc gì hắn lại xem TV và đọc báo, tuy rằng tin về Chu gia không nhiều lắm, nhưng có thể biết được một chút thôi cũng đủ khiến hắn suy ngẫm rất lâu.

Nào thì gia chủ bệnh tình chuyển biến xấu, có thể không qua nổi năm nay, nào thì phóng viên phát tán tin đồn vô căn cứ sẽ bị bắt. Thời gian dài trôi qua, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy mình ngày càng bình tĩnh, nhìn mấy chuyện đó cũng chỉ như đang xem một bộ phim nhà giàu cẩu huyết, ngoại trừ việc hắn nghe ngóng ra thì những thứ đó không có chút quan hệ nào với hắn cả.

Chiêm Cập Vũ thường xuyên qua lại, hắn cũng cho phép y đến nhà mình, hắn biết Tiểu Chiêm ở một mình cô quạnh, mà hắn với Linh Linh cũng thế. Rốt cuộc thằng nhỏ cũng không nói gì linh tinh nữa, có đồ gì ngon cũng nghĩ cho bọn hắn đầu tiên, rảnh rỗi lại chạy qua làm giúp hắn bữa cơm, hắn bận việc thì giúp đón Linh Linh, những việc y làm hỗ trợ hắn rất nhiều khiến hắn cảm động, nhưng cũng thấy lo sợ.

Kì thật hắn cũng không phải không nghĩ đến chuyện với Chiêm Cập Vũ, chỉ là vừa nghĩ đến y còn nhỏ như vậy, so với những người khác thì phải là cây nhãn với cây nhãn, hắn thực sự không đành lòng làm vỏ cây khô đi tàn phá một bông hoa đáng yêu như thế.

Tiểu Chiêm vẫn rất tận tình, tựa hồ cũng không vội mong câu trả lời của Đinh Tiểu Vĩ, chỉ cần thường xuyên theo bọn hắn ra ngoài chơi, nấu cơm ăn là ngày ngày vui tươi hớn hở rồi, thấy Đinh Tiểu Vĩ lại ước ao không thôi. Trên người y có một loại sinh lực không biết mệt mỏi, sức sống chỉ có ở những người trẻ tuổi.

Hôm nay Đinh Tiểu Vĩ đón Linh Linh, vừa về đến nhà hắn liền trợn tròn mắt.

Cửa nhà hắn mở toang hoang, hàng xóm vây lại nhìn vào bên trong.

Đinh Tiểu Vĩ bước nhanh qua, "Làm sao thế, có chuyện gì à?"

"Tiểu Đinh a, nhà chú có trộm."

Đinh Tiểu Vĩ sửng sốt, bèn lao nhanh vào trong.

Nhà hắn quả nhiên là một mớ hỗn độn như vừa trải qua cơn bão, đồ đạc đều bị lục lọi lung tung hết lên, phòng nào cũng vậy, kể cả phòng tắm.

Hắn tức đến nỗi đá văng cửa.

Linh Linh bị hắn dọa phát khóc, nức nở ở ngoài không biết làm gì.

Đầu hắn rối thành một đống. Mẹ nó, hắn biết năm nay mình không may mắn rồi. Hắn định sau mùng một tháng mười sẽ đưa Linh Linh về quê, đó cũng là một khoản chi tiêu. Nhà hắn tuy không có cái gì quý giá nhưng đã mất đồ gì rồi đều sẽ khiến hắn loạn điên lên. Thằng trộm cũng thật không có mắt, nhà ai không trộm lại cứ nhắm vào nhà nghèo như hắn.

Hắn ôm con gái lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, "Linh Linh không khóc a, không sao cả, không khóc không khóc, ngoan nào, ba ba ở đây."

Người hàng xóm sát vách nói: "Tiểu Đinh này, xem nhanh xem có mất gì không rồi báo cảnh sát đi."

"Aiz, được rồi thím Ngô, thím trông con bé hộ tôi một lát, tôi đi kiểm tra lại."

"Được, không cần sốt ruột, chút nữa tôi sẽ giúp cậu thụ dọn một chút."

"Cám ơn thím."

Đinh Tiểu Vĩ giao Linh Linh cho người hàng xóm rồi vào nhà, đi xung quanh vài vòng.

Căn nhà này hắn đã ở nhiều năm như vậy, thứ linh tinh gì cũng có, muốn kiểm tra cũng không biết bắt đầu từ đâu. Mấy món đồ nội thất lớn vẫn còn đó, hắn cũng không có thói quen cất giữ quá nhiều tiền trong nhà, hẳn là tổn thất cũng không lớn.

Đinh Tiểu Vĩ vào phòng ngủ, trong tủ đầu giường có mấy đồng tiền lẻ cư nhiên vẫn còn, dù sao vẫn là một hai trăm đồng, chẳng lẽ kẻ trộm còn khinh?

Hắn chẳng hiểu gì cả, cẩn thận đi lại vài vòng quanh nhà vẫn không phát hiện ra nhà mình thiếu cái gì, có vẻ như ngoại trừ việc bị lục tung lên thì tất cả đồ đạc vẫn còn.

Đinh Tiểu Vĩ ngồi sô pha nửa ngày cũng vẫn không biết mình mất cái gì.

Tên trộm này thật không bình thường, nhìn thấy tiền ở tủ đầu giường sao không lấy, trừ phi mục đích không phải là tiền.

Không phải tiền thì là gì?

Gần như ngay lập tức, hắn đã nghĩ tới Chu Cẩn Hành.

Cũng không thể ngăn hắn nghĩ vậy được, dạo này hắn thường xuyên xem TV, lại còn vướng vào một câu chuyện vô cùng kịch tính, hắn rất khó có thể ngăn cản chính mình liên tưởng đến, hơn nữa càng nghĩ càng thấy có lí.

Một thường dân tóc húi cua như hắn, nếu có thứ gì người khác muốn lục soát, khả năng duy nhất có thể là do Chu Cẩn Hành đã từng ở nhà hắn.

Ngồi sô pha suy nghĩ nửa ngày, hắn bỗng nhiên muốn phỉ nhổ chính mình.

Trên thế giới mỗi ngày có bao nhiêu chuyện, chuyện gì cũng có thể xảy ra, vì sao hắn lại cứ cố tình đổ hết lên đầu Chu Cẩn Hành?

Nói không chừng tên trộm kia bị mù, không nhận ra tiền.

Hắn nói muốn quên Chu Cẩn Hành, hắn nên làm cái gì giờ?

Đinh Tiểu Vĩ lắc lắc đầu. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, hắn cũng lười báo cảnh sát, bèn đứng dậy đi đón Linh Linh.

Linh Linh đã ăn cơm ở nhà thím Ngô rồi, cũng không có khóc.

Đinh Tiểu Vĩ đưa con bé về nhà, cô bé mới hỏi, "Ba ba, lộn xộn như vậy sao ngủ được?"

Đinh Tiểu Vĩ nhìn căn phòng như một đống hỗn độn, thật sự cảm thấy đau đầu. Bây giờ phải dọn, hắn quá mệt mỏi, mệt đến nỗi chẳng còn sức nhấc ngón tay.

Hắn ôm Linh Linh lên sô pha, con bé ngoan ngoãn nhắm mắt lại rúc vào lòng.

Đinh Tiểu Vĩ xoa đầu con bé, "Linh Linh mệt thì ngủ trước đi, ba ba nghỉ một lát."

Cô nương cũng mệt mỏi, lập tức úp sấp lên người hắn rồi ngủ luôn.

Đinh Tiểu Vĩ ngay cả đèn cũng chẳng buồn bật lên, nương theo ánh trăng nhìn căn phòng bừa bộn, trong đầu trống rỗng.

Linh Linh ngủ rồi, Đinh Tiểu Vĩ để con bé nằm trên sô pha, đắp chăn, sau đó đi dọn dẹp phòng ngủ của con bé đầu tiên.

Ngày hôm sau đi làm hắn cứ gà gật. Giám đốc thấy vậy liền bực mình, nói hắn là lái xe lại không nghỉ ngơi tốt, không có ý thức chịu trách nhiệm về sinh mạng của người khác.

Vốn cảm xúc hắn đang không tốt, lúc này rất tủi thân mà kể rằng nhà mình bị trộm, cả đêm không ngủ được.

Đồng nghiệp cũng thông cảm, liên tục an ủi hắn.

Giờ làm của hắn linh hoạt hơn mọi người, công ty cũng không chỉ có một tài xế, lúc rảnh rỗi hắn thích lái đi đâu cũng chẳng ai quản. Hôm nay cũng là đang rảnh, giám đốc thấy hắn như vậy cũng không ngại cho hắn về nhà nghỉ ngơi.

Đinh Tiểu Vĩ như được ân xá, lao thẳng về nhà ngủ.

Ngủ đến nhá nhem tối, hắn nghe thấy tiếng chuông. Mơ mơ màng màng còn tưởng tiếng đồng hồ báo đến giờ đón Linh Linh, cầm lên mới phát hiện là cuộc gọi từ Chiêm Cập Vũ.

"A lô, chú Đinh à?"

"Ừ......"

"Sao lại đang ngủ? Chú được nghỉ làm?"

"...... Có chuyện gì vậy?"

"Tôi đón Linh Linh rồi. Ông ngoại có gửi lên cho tôi ba cân cá rất tươi, tối nay chúng ta ăn lẩu đầu cá đi."

"À, được......"

Ngắt máy rồi Đinh Tiểu Vĩ liền hối hận, nhà hắn còn chưa dọn, lúc này thực không muốn để Tiểu Chiêm nhìn thấy.

Hắn phi xuống giường rửa mặt. Mới từ phòng tắm đi ra, chuông điện thoại lại vang, lần này là mẹ hắn.

"A, mẹ."

"Tiểu Vĩ à, tan ca rồi?"

"Vâng."

"Mùng một tháng mười khó mua vé tàu, mau đặt trước đi."

"Con biết, mẹ yên tâm."

"Tiểu Vĩ, mẹ muốn nói chuyện này......"

"Chuyện gì ạ?"

"À..." Bà lão có chút không tự nhiên, "Giang Lộ gửi tiền cho mẹ."

"Dạ?" Đinh Tiểu Vĩ hơi sửng sốt, mới chợt nhận ra Giang Lộ là tên vợ cũ của hắn. Trong lòng không khỏi cảm thấy mỉa mai, người từng đồng sàng cộng chẩm bốn năm năm, hiện tại nghe tên cứ như người xa lạ.

Tình yêu cái gì a, bất quá cũng chỉ thế, thời gian dài rồi cũng tan thành mây khói.

"Cô ấy gửi tiền cho mẹ? Chuyện tốt nha."

Bà lão "Hừ" một tiếng, "Ai biết cô ta muốn cái gì, ai muốn tiền của nó chứ."

"Cô ấy gửi tiền mẹ cứ nhận, Giang Lộ bây giờ là bà lớn rồi, hằng năm gửi cho Linh Linh không ít tiền đâu, mẹ không cần nghi ngờ."

Bà lão đáp: "Dù sao mẹ cũng không cần tiền của nó. Nó gửi tiền cho Linh Linh là chuyện hiển nhiên rồi, nó thiếu nợ Linh Linh mà. Cho mẹ mẹ mới không cần, bây giờ muốn giả làm người tốt cái gì chứ. Mẹ gửi lại cho mày chăm sóc cháu gái bảo bối của mẹ."

"Cũng đúng. Mẹ, bất quá Giang Lộ từ nhỏ không có mẹ, trong lòng vẫn thật sự coi mẹ là mẹ cô ấy."

Bà lão bực mình, "Thối lắm, chạy theo một thằng khác có nhiều tiền hơn khi con bé mới hai tuổi, cô ta coi tôi là mẹ như thế đấy!!"

Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Được rồi mẹ, không nói nữa, con cũng không thích nói."

Bà lão cũng thở dài theo, "Không muốn thì đừng nói, nói ra lại bực mình...... Tôi chỉ là thông báo với anh thôi. À này, về nhà đừng mua đồ này nọ, cái gì cũng không cần mang, ở nhà thứ gì cũng có, không thiếu. Về chuyện tiền nong cũng đừng giày vò, tôi với bố anh muốn thấy người, đem người về nhà là được."

"Aiz, con biết rồi."

Chiêm Cập Vũ tới, mở cửa "két" một tiếng, "Oa, chú Đinh, nhà chú sao lại thế này, cứ như bị trộm vào phá đồ ý."

Đinh Tiểu Vĩ bất đắc dĩ: "Đúng vậy mà."

Tiểu Chiêm trừng lớn mắt, "Thật ư?"

"Thật. Hôm qua lúc về thấy như vậy cũng suýt ngất."

"Chú không báo cảnh sát?"

"Không, chuyện không đâu báo làm gì?"

"Hả?"

"À...... Trong nhà cũng không mất tiền, tóm lại tổn thất không lớn, báo cảnh sát làm gì."

Vẻ mặt Tiểu Chiêm đồng tình, "Chú Đinh, sao xui như vậy chứ, chú có định đổi khóa không?"

Đinh Tiểu Vĩ thở dài, "Hôm nay mới về dọn nhà, phòng ở còn chưa kịp dọn xong."

Tiểu Chiêm bắt chước xoa xoa đầu Đinh Tiểu Vĩ, "Không khóc a. Không có chuyện gì cả, chờ cơm nước xong tôi giúp chú dọn dẹp."

Đinh Tiểu Vĩ bị câu nói đùa của y làm bật cười.

Hắn nhờ đồng nghiệp đặt giúp hai vé tàu, lúc rỗi rãi hắn sắp xếp hành lý, mua một vài thứ cần thiết chờ đến một tháng mười sẽ cùng Linh Linh về nhà.

Hôm nay đón Linh Linh tan học, trời vốn đẹp bỗng dưng biến chuyển, đùng đùng sắp mưa.

Đinh Tiểu Vĩ đi xe đạp, không có chỗ trú, hai người bị mưa xối ướt. Hắn mau chóng bế Linh Linh đi núp.

Tiếng sấm nổ vang trời, mưa càng ngày càng lớn. Quần áo của hai bố con đều ướt, lạnh đến phát run, ánh mắt mong đợi nhìn lên trời, hi vọng rằng mưa sẽ tạnh.

Hơn mười phút sau mưa mới ngớt dần, Đinh Tiểu Vĩ còn đang suy nghĩ xem có nên đạp về nhà không, rốt cuộc vẫn là nên chờ thêm chút nữa, bỗng hai chiếc xe màu đen có rèm, một trước một sau lái đến trước mặt hai người, sau đó chậm rãi dừng lại.

Đinh Tiểu Vĩ giật mình nhìn chiếc xe.

Trên chiếc xe đầu tiên xuất hiện ba người đàn ông mặc tây trang màu đen bước xuống, nhanh chóng đi đến chỗ hai bố con.

Đinh Tiểu Vĩ chắn ở trước Linh Linh, nhíu mày nhìn những người này.

Người đi đầu hướng hắn gật gật, "Ngài Đinh, xin chào."

Đinh Tiểu Vĩ nói: "Các người là ai?"

"Ngài Đinh, chúng tôi là vệ sĩ của ngài Chu, ngài Chu cho mời ngài."

Mặc dù Đinh Tiểu Vĩ đã chuẩn bị tâm lí nhưng hắn vẫn run lên. Hắn nuốt nước bọt, trầm giọng hỏi: "Làm gì?"

"Việc này chúng tôi không rõ lắm, chúng tôi chỉ phụ trách đưa Đinh Tiểu Vĩ về."

Đinh Tiểu Vĩ trừng mắt, "Chẳng có lí do gì y gọi tôi phải đi cả."

Biểu tình trên mặt gã không chút thay đổi, tư thế cung kính, "Ngài Đinh, mời lên xe."

Đinh Tiểu Vĩ nhìn ba người vạm vỡ trước mặt, dưới lớp tây trang kia phỏng chừng đều là cơ bắp cuồn cuộn, mặc dù lá gan hắn lớn nhưng hiện giờ cũng có chút khϊếp đảm, hơn nữa tư thế của bọn họ rõ ràng không cho phép hắn từ chối.

Hắn cảm giác lửa giận bốc lên đầu, trong lòng bắt đầu mắng Chu Cẩn Hành súc sinh, mẹ nó còn giở trò bắt cóc. Chu Cẩn Hành muốn không biết hắn liền coi như không biết hắn thật, muốn gặp hắn hắn phải đi, dựa vào cái gì!

Sắc mặt Đinh Tiểu Vĩ xanh trắng một trận, thật muốn nhấc chân đá mấy kẻ trước mắt đi.

Ba tên vệ sĩ không nghe hắn, không buông tha mà vẫn nhìn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ "Đm" một tiếng, "Đi!"

Hắn ôm Linh Linh chui vào xe.

Cũng chẳng biết đi bao lâu, hắn chỉ thấy mệt, Linh Linh còn ngủ luôn trên l*иg ngực hắn.

Mấy tên vệ sĩ không nói thêm gì cả, hắn gặng hỏi không ra.

Thật vất vả mới tới nơi, Đinh Tiểu Vĩ xuống xe bèn phát hiện ra bọn họ đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh chỉ có duy nhất một căn biệt thự chiếm diện tích rất lớn, có hẳn một sân chơi thể thao xa hoa.

Hắn ôm Linh Linh theo sau bọn họ vào phòng.

Trong phòng nhiệt độ chênh lệch khiến hắn vừa vào cửa đã hắt xì, có chút lo rằng dầm mưa như vậy có thể bị cảm.

Hắn vốn tưởng vừa vào cửa là có thể gặp Chu Cẩn Hành, nhưng căn phòng khách này lại trống rỗng không có hơi người, cũng không giống nơi có người ở.

Đinh Tiểu Vĩ nóng vội mất kiên nhẫn, "Những người khác đâu?"

"Ngài Chu chưa về, mời đi theo tôi, trước hết thay quần áo."

Đinh Tiểu Vĩ mắng: "Mẹ nó cậu ta muốn gặp tôi hay là tôi muốn gặp cậu ta, còn muốn tôi chờ?"

Tên vệ sĩ nhíu mày, "Ngài Đinh, mời đi bên này."

Đinh Tiểu Vĩ tức tối đi theo sau.

Nếu Chu Cẩn Hành đứng trước mặt hắn bây giờ, hắn sẽ đi lên bóp chết y.

Mặc dù không muốn thừa nhận, hắn cũng biết mình thực sự muốn gặp Chu Cẩn Hành.

Ít nhất, có vài chuyện hắn muốn nói với y.

Hắn bị đưa vào một gian phòng ngủ.

"Ngài Đinh, trong tủ có quần áo, bất quá không có đồ cho trẻ con, nhưng trong phòng có khăn tắm, có thể dùng tạm thời. Hai người cứ tắm trước đã, chúng tôi không quấy rầy." Nói xong tên vệ sĩ nhanh chóng lui ra.

Đinh Tiểu Vĩ vừa buông Linh Linh xuống, muốn hỏi gã khi nào Chu Cẩn Hành trở về, không nghĩ tới người ta đã đóng cửa lại, hơn nữa hắn nghe rõ tiếng khóa cửa lách cách.

Thần kinh hắn lập tức căng lên, vội vọt tới dùng sức đập cửa.

Cửa thực sự đã bị khóa trái!

--------------

Lời người edit: Tui chưa đọc truyện này đâu, edit tới đâu đọc tới đó. Có ai nghĩ giống tui là thứ đồ bị lục tìm là cái nhẫn không nhỉ =))) và biết đâu sau này anh Đinh sẽ đeo cái nhẫn đó