Thế Giới Thú Hoang Vạn Người Mê

Chương 7 Xã hội mẫu hệ(1)

Lilith tức khắc không để Tần Trăn Trăn vào mắt, mà hất tay cô ra.

Tần Trăn Trăn lập tức lùi vài bước, đột nhiên nhìn thấy máu từ trên đùi Lilith chảy dài xuống, nhỏ giọng tốt bụng nhắc nhở: “Chị gái này, trên người cô bị dơ kìa.”

Lilith rũ mắt nhìn chân mình, nhưng bộ dáng lại không để ý lắm, duỗi tay lau giọt máu đi, xoa ngón tay như khoe khoang.

Giống đực xung quanh tức khắc lộ ra dáng vẻ đầy say mê, trong ánh mắt giống như chỉ thấy được một mình Lilith. Mà giống lực của Lilith mỗi người đỏ mắt, một bên đến gần Lilith, một bên gầm nhẹ đám thú nhân kia.

“Ai, lại đến kỳ phât nhiệt!” Lilith ra vẻ phiền não nói, trên mặt lại tràn đầy sự đắc ý không che giấu.

“Đến……kỳ phát nhiệt?” Vẻ mặt Tần Trăn Trăn sững sờ.

Lilith giống như mới nhớ tới, che miệng nói: “Thiếu chút nữa đã quên, cô không có khả năng sinh đẻ, nhất định chưa trải qua đi?”

“Không giống tôi, mỗi năm đều có một lần.” Lilith tiếp tục nói.

Mỗi năm một lần!!!!

Tần Trăn Trăn mỗi tháng dì cả đều đến thăm, nội tâm xốc bàn!

Thấy cả người Tần Trăn Trăn đều choáng váng, ánh mắt nhìn mình rõ ràng mang theo hâm mộ, trong lòng Lilith vui sướиɠ, cười khanh khách mà đi đến trước mặt Carl.

“Dù sao cô ta là phế vật, anh tới làm bạn lữ thứ bảy của tôi đi.” Lilith cao ngạo mà nâng cằm lên, giọng điệu không phải dò hỏi, mà là đáp ứng, thái độ kia giống như đây là ơn trạch với Carl.

Phải biết rằng cô ta có thể là giống cái đẹp nhất của bộ lạc, giống đực theo đuổi cô ta đếm không hết, ngay cả tiểu tộc trưởng cũng yêu cô ta sâu sắc. Đối với giống đực, chỉ có Lilith không muốn, chứ chưa có ai mà cô ta không thể có.

Biểu cảm Tần Trăn Trăn cổ quái, ánh mắt xoay chuyển trên mấy động vật bên người Lilith.

Bạn lữ thứ bảy……

Đừng nói với cô, mấy con trâu, hổ, chó gì đó đều là đối tượng của cô ta nha?

Đám người vây xem mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Carl tràn ngập hâm mộ và ghen tị.

Dựa vào cái gì mà Carl không làm gì cả cũng được Lilith để ý? Chỉ bằng hắn lớn lên đẹp sao? Đáng giận Lilith vậy mà là đồ háo sắc, ngao ô ô ô……

“Lilith!” thú trâu nóng nảy, giọng nói thô ráp: “Hẳn là ta trước.”

Lilith không để ý tới thú trâu, chỉ là nhất định phải có được mà nhìn Carl, “Nếu như anh dỗ tôi cao hứng, lần này để anh làm cha cũng được.”

Nói xong, Lilith lấy ngón tay dính máu muốn dán vào ngực Carl, cả người chuẩn bị dựa qua.

Carl lại giống như là tránh thứ đồ dơ gì đó, lập tức lui vài bước.

Lilith lại gần không khí, thiếu chút nữa té trên mặt đất, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn về phía Carl.

“Anh có ý gì?”

Mọi người lúc này mới chú ý tới, trên mặt Carl bảy phần là khuất nhục, ba phần là phẫn nộ.

“Đừng dùng thân phận giống cái của cô mà ra lệnh cho tôi, cô còn chưa đủ tư cách!” Giọng nói Carl lạnh đến tận xương tủy,

Dứt lời, kéo Tần trăn trăn rời đi.

Bước chân hắn rất nhanh, Tần Trăn Trăn cần phải chạy mới có thể đuổi kịp.

Tần Trăn Trăn có thể cảm giác được cánh tay Carl kéo cô rất chặt, hiển nhiên là tức giận không nhẹ. Cô không nói lời nào, ngoan ngoãn đi theo.

Sự ngạo mạn trên mặt Lilith cứng lại, có chút hoài nghi lỗ tai của mình mình.

Mình bị cự tuyệt?

Bản thân lại thua bởi một giống cái không có khả năng sinh đẻ?

Ngây người một lúc, thì đã thấy hai người đã đi ra khỏi đàn thú.

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Lilith tức giận đến dùng sức dậm chân.

Đối phương không chút nào để ý tới cô ta, càng đi càng xa.

Mọi người bây giờ mới phản ứng lại, ồ lên.

Từ xưa đến nay, có giống đực nào không phải mặt dày theo đuổi giống cái? Cho dù trả giá sinh mệnh cũng chưa chắc được coi trọng. Nhưng giống cái bị cự tuyệt, này vẫn là lần đầu tiên của bộ lạc, hơn nữa còn là giống cái đến kỳ phát nhiệt!!!