Tại đồng cỏ, đấu võ tuyển chồng mới vừa kết thúc, các thú nhân lập tức tản ra.
Trong bọn họ có hổ, báo, trâu, dê, gấu, thậm chí còn có gấu trúc, hiếm khi hoạt động ở hình người.
Tần Trăn Trăn giống như đi vào vườn bách thú, nhưng phần lớn đều là động vật hung mãnh ăn thịt, cô nhịn không được mà hai chân nhũn ra, lập tức đến gần bên người Carl.
Điều này làm cho Carl cực kỳ hưởng thụ.
Tần Trăn Trăn nhìn thú nhân hiếm lạ, các thú nhân nhìn cô càng hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức tụ lại chỗ cô cùng Carl.
“Trời ạ! Giống cái thật trắng, quá xinh đẹp!”
“Sao chưa từng gặp qua cô ấy? Ngoại lai sao?”
“Quần áo của cô ấy cũng đẹp, giống lông vũ ngỗng tuyết.”
“Giống cái đẹp như vậy không biết có mấy giống đực, ra ngoài thế mà chỉ mang một tên thú sói.”
Hai người hoàn toàn bị vây quanh ở trong đánh giá cảm thán của mọi người.
Carl nhăn mày, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Cút ngay!” Carl lạnh lùng nói.
“Đừng nhỏ mọn như vậy, chúng ta chỉ là nhìn thử cô ấy, cũng không có đoạt đi.”
“Chỉ là, cậu cảnh giác như vậy, đừng nói là trộm từ nơi khác tới?”
Mọi người nửa nói đùa nửa thử, không tính bỏ qua như vậy.
Giống cái vốn là quý hiếm, đừng nói là giống cái đẹp như này, bình thường thú nhân đều sẽ không tùy tiện từ bỏ.
Carl híp mặt lại, xem ra không cho bọn họ một giáo huấn là đi không được.
Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, đồng tử màu bạc co lại, một thân lạnh lẽo lộ ra lực uy hϊếp dữ dội.
Đám thú không khỏi sôi nổi lui về phía sau một bước.
Carl vừa tới bộ lạc năm nay, mọi người chỉ biết tính cách hắn quái gở không có bạn bè, chưa ai từng gặp thú khí của hắn. Nhưng thấy hắn chưa từng thiếu đồ ăn, thì biết thực lực tuyệt đối không yếu.
Không ai nguyện làm pháo hôi.
“U, quần áo không tồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói kiều mị đánh vỡ đi bầu không khí khẩn trương ở đây.
Lilith đi từ hai người phía sau tới, cô ta mặc áo da thú cùng váy ngắn, màu da thiên đen, cả người phát ra mị lực cuồng dã nguyên thủy. Vốn có bảy phần dung mạo, bởi vì tự tin đề cao mà tới chín phần.
Nhưng khi cô ta đang nhìn Tần Trăn Trăn, Lilith ngẩn ra, tự tin trong mắt phai nhạt đi một chút, thay thế là tràn đầy địch ý.
Giống cái này sao lại có làn da trắng như vậy! Khuôn mặt cũng xinh đẹp đến mức khiến cô ta muốn xé nát.
Tần Trăn Trăn là người Duy Ngô Nhĩ dân tộc Tân Cương, cũng là hạt giống do mẹ nuôi dưỡng lựa chọn kỹ càng, màu da có thể so với người da trắng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ, càng thêm khí chất cao quý ưu nhã.
Giống cái thú thế lấy trắng làm cái đẹp, Lilith vốn là giống cái trắng nhất bộ lạc, nhưng dưới sự đối lập với Tần Trăn Trăn quả thực đen giống bùn.
Đám giống đực trước kia còn cảm thấy Lilith đẹp đến không gì sánh được, giờ phút này đột nhiên cảm thấy cô ta cũng không có gì khác với giống cái bình thường cho lắm.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lilith lại là tinh thần chấn động, xung quanh không phải động vật thì là đàn ông, cuối cùng cũng gặp được phụ nữ.
Đang muốn đi đến chỗ Lilith, thì một con chim kền kền từ trên trời giáng xuống, dừng ở bên người Lilith, sau đó biến thành hình người nói gì đó bên tai cô ta.
Tần Trăn Trăn nhận ra, người này đúng là chim kền kền vừa rồi kia.
Hắn ta là bạn lữ thứ nhất của Lilith, nói xong lập tức bay đi.)
“Hóa ra là nhặt ở rừng rậm.” Lilith khinh bỉ mà liếc Tần Trăn Trăn, dùng tư tưởng ác độc nhất phỏng đoán: “Hay là bị tộc nhân vứt bỏ? Không thể sinh? Hay là……bị nhiễm bệnh?”
Lời này vừa nói ra, các thú nhân không khỏi lui về phía sau một bước, ánh mắt nhìn chăm chăm Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn chỉ nhíu mày, nhưng Carl lại nổi giận.
“Cô nói bậy bà gì đó!” Carl cả giận nói.
Thỏ con đáng yêu như vậy, cứ cho là nhiễm bệnh đi, cũng đã sớm nói cho hắn biết, sẽ không lây tai họa cho người khác.
Căn bản hắn không có cảm giác với Lilith, hiện tại chỉ còn phản cảm.