Giam Cầm Ôn Nhu

Chương 4: Sự phản kháng đầu tiên

Những ngày đầu tiên sau khi bị giam cầm trong biệt thự xa hoa của Phong Dương, Kiều An không ngừng tìm cách trốn thoát. Cảm giác bị nhốt trong một nơi rộng lớn nhưng đầy nguy hiểm làm cô bức bối, không thể chịu nổi. Dù biệt thự được trang trí hoàn hảo, mọi thứ xung quanh chỉ làm cô cảm thấy như đang bị nhốt trong một chiếc l*иg vàng, một cái l*иg không lối thoát.

Cô đã thử mở các cánh cửa sổ lớn, nhưng không một cánh nào có thể mở ra. Từng lần thử đều khiến cô thất vọng và tức giận. Cô cảm giác như từng cử động của mình đều bị theo dõi, không một chỗ nào trong ngôi nhà này có thể giúp cô thoát khỏi tầm kiểm soát của Phong Dương.

Mỗi lần Phong Dương trở về nhà, bầu không khí trong biệt thự như trở nên ngột ngạt hơn. Anh không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của anh đã đủ để nhắc nhở Kiều An về sự giam cầm. Kiều An ghét Phong Dương đến tận cùng, cô ghét sự tự tin ngạo mạn, ghét cách anh kiểm soát mọi thứ, và ghét nhất là việc anh coi cô như một vật sở hữu.

Một buổi tối, sau khi Phong Dương trở về từ công việc, anh bước vào phòng khách nơi Kiều An đang ngồi im lặng. Ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi tay siết chặt vào nhau như muốn kiềm chế cảm xúc. Phong Dương đặt áo khoác lên ghế, bước tới gần bàn ăn.

“Em không ăn tối sao?” Anh hỏi, giọng nói trầm và lạnh.

Kiều An không trả lời. Cô không muốn đáp lại lời anh, không muốn làm bất cứ điều gì theo ý anh. Từng chút một, sự phản kháng trong lòng cô dâng lên.

Phong Dương nhíu mày khi không nhận được phản ứng từ cô. Anh đứng lại gần cô hơn, giọng nói trở nên cứng rắn hơn. “Tôi đã nói với em rồi, Kiều An. Chống cự sẽ không giúp được gì cho em đâu. Em nên ăn, đừng làm mọi thứ khó khăn hơn.”

“Tôi làm khó cho anh sao?” Kiều An bất ngờ bật cười, nhưng tiếng cười của cô đầy mỉa mai. “Anh nghĩ rằng việc tôi từ chối ăn là làm khó anh sao? Không, Phong Dương, anh mới là người làm khó tôi.”

Phong Dương đứng thẳng, đôi mắt anh tối lại khi nghe những lời đó. “Em nghĩ rằng mình đang có lựa chọn? Kiều An, em đã thuộc về tôi. Em không thể thay đổi sự thật này.”

Kiều An cắn chặt môi, rồi bất ngờ đứng dậy khỏi ghế, ánh mắt bừng lên sự giận dữ. “Tôi sẽ không bao giờ thuộc về anh!” Cô hét lên, rồi quay người bước thẳng lên cầu thang mà không đợi phản ứng từ Phong Dương.

Phong Dương không đuổi theo. Anh đứng lại một lúc, ánh mắt dõi theo bóng dáng Kiều An dần khuất sau hành lang dài. Trong lòng anh trỗi lên một cảm giác khó chịu, một sự mâu thuẫn lạ lùng mà chính anh không thể gọi tên.