Khi Kiều An mở mắt, cô không còn ngồi trong chiếc xe sang trọng nữa. Thay vào đó, cô nằm trên một chiếc giường mềm mại, trong một căn phòng xa hoa và lộng lẫy đến mức khó tin. Căn phòng rộng lớn được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, với những bức tranh nghệ thuật treo dọc trên tường và những tấm rèm dày che khuất ánh sáng bên ngoài.
Ban đầu, cô tưởng mình đang mơ. Mọi thứ quá hoàn hảo, quá xa lạ. Nhưng rồi, cảm giác hoang mang bắt đầu trỗi dậy. Đây không phải là một khách sạn – ít nhất là không giống bất kỳ khách sạn nào mà cô từng biết. Đây là một nơi nào đó khác.
Kiều An cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể dường như không nghe theo cô. Đầu óc cô nặng trĩu, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. Cô đưa tay lên trán, cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Lần cuối cùng cô nhớ là ngồi trong xe của Phong Dương, và sau đó cơn buồn ngủ ập đến. Nhưng bây giờ, cô đã ở đâu?
Ánh mắt Kiều An dừng lại ở cánh cửa. Không có ai ở đó, không có âm thanh nào. Một cảm giác bất an trỗi dậy trong cô. Cô chậm chạp đứng dậy, đôi chân run rẩy, nhưng vẫn cố bước về phía cửa. Cô cần ra khỏi đây, cần biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng khi cô xoay nắm cửa, nó không hề nhúc nhích. Cửa đã bị khóa.
Trái tim Kiều An đập nhanh hơn. Cô thử xoay mạnh hơn, nhưng cửa vẫn không mở. Lùi lại một bước, cô nhìn quanh căn phòng đầy tuyệt vọng. Không có điện thoại, không có bất kỳ phương tiện nào để liên lạc với bên ngoài. Cơn hoảng loạn bắt đầu len lỏi vào tâm trí.
Kiều An chạy đến cửa sổ lớn. Bên ngoài, ánh sáng yếu ớt của đèn đường phản chiếu lên khu vườn rộng lớn. Cô không thấy những tòa nhà cao tầng hay con phố đông đúc. Nơi này hoàn toàn xa lạ, nằm cách xa sự sầm uất của thành phố. Một khu biệt thự yên tĩnh, nhưng cô cảm thấy như bị nhốt trong l*иg kính.
Đúng lúc cô đang mải suy nghĩ về cách thoát ra, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Kiều An quay người lại, căng thẳng đến nỗi không thể thở được.
Cánh cửa từ từ mở ra, và Phong Dương bước vào, chậm rãi tiến đến gần cô.
Phong Dương bước về phía cô, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng ẩn chứa quyền lực và sự áp chế. "Em tỉnh rồi?" Anh ta hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy xa cách.
Kiều An cảm thấy bị mắc kẹt, không chỉ về mặt thể chất mà còn về tinh thần. Cô muốn hỏi tại sao mình lại ở đây, tại sao anh ta làm vậy với cô, nhưng cổ họng cô như bị nghẹn lại. Cô chỉ đứng đó, đôi mắt hoang mang nhìn anh ta.
Cánh cửa đóng lại, Kiều An lùi lại thêm một bước. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng dây thần kinh trong cơ thể đang căng ra. "Tại sao tôi lại ở đây?" Cô thì thầm, giọng run rẩy.
Phong Dương bước chậm rãi về phía cô, như một kẻ săn mồi đang tiến gần con mồi. "Em đến đây với tôi. Đây là nhà của tôi, và từ giờ trở đi, em sẽ ở lại đây."
"Nhà?" Kiều An lắc đầu, không thể tin vào tai mình. "Không… Tôi chỉ muốn giúp anh mang đồ ở khách sạn. Tôi không biết chuyện này sẽ như thế nào..." Giọng cô nhỏ dần, cảm giác bất lực bao trùm.
Phong Dương mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy không hề mang lại cảm giác an toàn. Đó là nụ cười của sự chiếm hữu. "Đừng lo, tất cả mọi thứ đã được sắp xếp. Gia đình và trường học đều tin rằng em đang ở nơi khác. Không ai sẽ tìm kiếm em đâu."
Tim Kiều An như rơi xuống vực sâu. "Không… Tôi không thể..." Cô lùi thêm một bước nữa, nhưng lưng đã chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Không còn đường lui.
Phong Dương tiếp tục nhìn cô, ánh mắt kiên định, lạnh lùng. "Em sẽ không đi đâu cả."
"Nhưng tại sao?" Kiều An thốt lên, giọng yếu ớt và vô vọng. "Tại sao lại là tôi?"
Phong Dương dừng lại một lúc, như thể đang suy nghĩ. Rồi anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. "Có thể vì em đặc biệt," anh ta nói nhẹ nhàng, "hoặc đơn giản vì tôi muốn như vậy."
Những lời nói ấy cùng ánh mắt áp đảo của Phong Dương đã dập tắt mọi hy vọng trong lòng Kiều An. Cô hiểu rằng từ giờ trở đi, cuộc sống của mình sẽ không còn thuộc về bản thân nữa.