“Đúng, đúng, đồng chí Đường nói phải lắm.”
“Còn đứng đó làm gì? Mau vào lấy tiền với phiếu.” Chính ủy Mao quay lại lườm vợ, trách móc, chuyện rõ ràng là dùng tiền giải quyết mà cũng không xong, thật vô dụng.
“Nhưng mà…”
“Nhưng gì nữa? Mau đi lấy đi.”
“Vâng, tôi lấy ngay đây.”
Bà ta miễn cưỡng quay vào nhà, lát sau đưa tiền và phiếu cho Đường Mộng, vẻ mặt đầy tiếc rẻ.
“Cho cô đấy, nhưng nhận rồi thì đừng đến nhà tôi đòi tiền nữa.”
Đường Mộng xoa xoa đùi vừa bị cô tự cấu, giả vờ yếu ớt tựa vào vai Cố Thiếu Diễm, cười miễn cưỡng: “Vâng, sau này cháu sẽ không loan tin rằng Mao Trúc vì để ý nhà cháu mà đẩy cháu ngã nữa đâu. Chuyện này dù Mao Trúc quá tay, chẳng màng đến thể diện mọi người, nhưng dù sao cô ấy cũng còn trẻ mới hai mươi tuổi, cháu là người từ quê lên, không so đo với một người có học vấn cao như thế. Nay đồng chí Mao Trúc và đồng chí Văn sắp kết hôn, Thiếu Diễm, chúc mừng Mao Trúc một câu đi.”
Đường Mộng nói xong coi như đóng dấu cho việc này, cô luôn dứt khoát trong mọi việc, đâu để cho Mao Trúc cơ hội lật lọng.
Cố Thiếu Diễm gật đầu, chân thành và ngắn gọn chúc phúc: “Chúc mừng.”
Đường Mộng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mao Trúc thì không khỏi nén cười.
Lời chúc này thật là đau lòng, nhưng cũng là điều Mao Trúc đáng nhận, dẫu sao cũng liên quan đến sinh mạng một con người, nếu không phải thời này còn có pháp luật, thì cái mạng nhỏ của Mao Trúc chắc đã không giữ nổi.
“Chính ủy Mao, mong ông giữ gìn gia đình tốt hơn, vợ tôi sức yếu, không chịu nổi cảnh này thêm lần nào nữa.”
Nói xong, Cố Thiếu Diễm dìu Đường Mộng “yếu ớt” rời khỏi nhà họ Mao. Sau chuyện này, hình ảnh Đường Mộng yếu đuối cũng nhận được không ít sự đồng cảm từ mọi người trong khu nhà.
Cao tay… thật sự cao tay...
Sau khi vừa nhận được khoản đền bù lại vừa trả được thù, tâm trạng của Đường Mộng vui vẻ hẳn khi bước theo Cố Thiếu Diễm vào nhà. Khác hẳn với khu vườn gọn gàng của nhà Ủy viên Mao, sân nhà cô có thể nói là trống trải đến lạnh lẽo.
Nhìn khu vườn trơ trọi, Đường Mộng chợt nghĩ đến cá tính của nguyên chú, lòng cô đột nhiên khẽ xao động.
Cố Thiếu Diễm mở cửa nhà bằng chiếc chìa khóa sơn xanh, ngay khi bước vào, Đường Mộng thấy choáng váng khi nhìn thấy tình trạng bên trong. Khác với những nhà khác dùng nền đất cứng, nhà cô lại được trát xi măng, dù bụi bặm nhưng ít ra cũng sạch sẽ. Tường dán giấy trắng, cửa sổ tuy hơi nhỏ nhưng có kính, ánh sáng mặt trời chiếu qua làm căn phòng sáng sủa hơn đôi chút. Chỉ là, sự sáng sủa ấy lại khiến mọi thứ trở nên…
Trên bàn ăn là đống chén đũa chưa rửa, mà trên sàn, trên bàn, thậm chí trên chiếc ghế sô pha gỗ đơn giản cũng đầy quần áo, tất vứt lung tung... mà hầu hết đều là đồ của phụ nữ.
Đường Mộng kiểm tra lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện ra bát đĩa trên bàn là đồ ăn mấy hôm trước còn sót lại chưa ai rửa.