Đội ngũ bảo vệ xông lên, nhưng cũng không dám có bất cứ động tác gì quá mức, chỉ là nhỏ giọng khuyên giải.
Ninh Tiêu Dư đã hoàn thành kế hoạch, sau khi vứt microphone cho bảo vệ, cô duỗi tay tựa lên hai cánh tay cường tráng, tự tin bước xuống từ khỏi bục cao.
Trong suốt thời gian này, ở góc trên bên phải, quả cầu trong suốt không ngừng nhấp nháy thông báo điểm sụp đổ.
Trần Thừa Phong giật lấy một chiếc khăn lau mặt rồi ném xuống đất, tức giận chỉ tay về phía cô, nghiến răng nói: “Ninh Tiêu Dư, ngay cả ông ngoại mày cũng không dám thách thức với tao như vậy, mày cho rằng mình là ai?”
Đứng phía sau ông ta, Nhạc Hương Đông được chăm sóc kỹ lưỡng, ánh mắt đầy thách thức, không hề né tránh mà đáp lại lời tuyên chiến của Ninh Tiêu Dư.
Không thể nghi ngờ, Ninh Tiêu Dư lúc này đã trở thành cái đinh số một trong mắt bọn họ.
“Ninh Tiêu Dư!”
Lúc này, rốt cuộc Ninh Hoan Sênh cũng chen được vào đám người hóng chuyện, cô ấy tiến lên phía trước, nôn nóng dùng thân mình ngăn cách những bảo vệ kia, vội vàng hỏi: "Em gái! Hôm nay em làm sao vậy? Có phải nghe lời xúi giục của ai mà dám gây chuyện ở nơi này không? Em đừng quá đáng!"
Ninh Tiêu Dư dẫm lên mặt đất đầy thuỷ tinh, dừng bước chân rồi quay đầu lại nói: “Chị cho rằng có người châm ngòi ly gián ư?”
“Nếu không thì sao?” Vẻ mặt của Ninh Hoan Sênh tựa như hận sắt không thành thép: “Cha là người như thế nào, chẳng lẽ mẹ và chị còn có thể không biết à? Những người lan tin đồn cho em đều là những kẻ không muốn gia đình chúng ta hòa thuận, sao em có thể bị bọn họ lừa được vậy?”
Ninh Tiêu Dư: “…”
Trước khi đến đây, lời nói của hệ thống rằng “muốn thay đổi bản chất của các nhân vật khác, phá hỏng thiết lập nhân vật, khó hơn lên trời” lại vang vọng bên tai cô.
Ừm, ngốc bạch ngọt không thấy quan tài là không đổ lệ, nhân vật trong sách đã định sẵn cô ấy sẽ chỉ chấp nhận sự thật sau khi bị đánh bại bởi sự thật mà thôi.
Lúc này, rốt cuộc Tôn Hồng Na cũng chen lấn qua các khách mời khác, gào thét lao đến: "Cô cái thứ phá hoại gia đình tan nát này! Đứa con gái khác họ vong ơn bội nghĩa kia, tôi sẽ đánh chết cô, cái đồ bất hiếu…"
Ninh Hoan Sênh đau đầu, cố gắng cùng bảo vệ ngăn cản bà ta: "Bà nội, em cháu chỉ là tin sai người thôi, con bé không cố ý…"
Ninh Tiêu Dư: “…”
Sau cuộc ồn ào này, dù là Ninh Tiêu Dư hay Ninh Hoan Sênh, hay là nhóm người Trần Thừa Phong đang lâm vào tình huống chật vật, đều không thể tiếp tục tham gia bữa tiệc nữa.
Dưới sự khuyên nhủ nghiêm túc nhưng lịch sự của ban tổ chức, một nhóm người như Ninh Tiêu Dư mong muốn, đã rời khỏi trong sự chú ý của toàn bộ khách mời.
Khi ra về, những phú nhị đại như Trịnh Luân Dật trước đó đã trò chuyện sôi nổi tìm cơ hội kéo đến, vây quanh Ninh Tiêu Dư để tiễn cô đi ra bãi đỗ xe.
“Tiêu Dư, đừng để những kẻ lai lịch không rõ làm phiền lòng.”
“Đúng vậy, Hoan Sênh, sau này có chuyện gì cứ nói một tiếng, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ.”
Ninh Tiêu Dư thong dong mỉm cười điềm đạm, như thể sự hỗn loạn trước đó với cô chỉ là chuyện nhỏ tầm thường.
“Không phải, mọi người không cần tin là thật, trời ơi cha tôi sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu, nhất định đều là hiểu lầm…” Ninh Hoan Sênh không ngừng vội vàng giải thích.
Ninh Tiêu Dư vòng tay ôm vai chị gái đẩy cô ấy vào xe, rồi quay sang Trịnh Luân Dật và những người khác nói: "À, nếu thuận tiện, các anh có thể giúp tôi xem có ai quay video tại hiện trường không? Nếu có, sau này gửi cho tôi một bản nhé?"
"À, được." Trịnh Luân Dật và những người khác gật đầu.
Yêu cầu này tuy rằng kỳ lạ, nhưng không phải bảo bọn họ hỗ trợ xoá video đi, chỉ là chuyển phát video mà thôi, không khó lắm.
Dưới những cái vẫy tay tạm biệt của nhóm thanh niên, vài chiếc xe hộ tống chị em nhà họ Ninh và mấy người họ Trần lần lượt rời đi.