Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 48

Chương 48: Về tổ ấm.
Chiều nay mưa...

Thanh Hà nhận được điện thoại, chị bảo là không qua với mẹ con cô, tối nay còn có công việc chị phải làm đêm, cô không được vui nhưng không dám cãi chị.

Không phải chỉ riêng hôm nay mà đã mấy ngày rồi chị đều phải làm đêm khiến cô hơi xót dạ. Không có cô bên cạnh chẳng biết chị có tự lo cho mình không, trước đây cô còn tới lui pha sữa đem vào phòng làm việc hoặc ngồi đó chơi cùng chị. Tính chồng cô thì lười ăn, có khi tối nửa đêm đói bụng cũng không thèm ăn luôn. Thanh Hà không quên chốc chốc gọi điện nhắc chừng, tận khuya cô còn gọi hỏi thăm, chị cũng bảo vẫn đang làm việc.

Sáng dậy, Thanh Hà ngóng chờ mãi không thấy chị sang thăm như đã hứa, chẳng thấy điện thoại, cô gọi thì thuê bao. Thanh Hà hơi lo lắng, nhưng chợt nghĩ chắc chị bận, chồng cô chẳng bao giờ "quên" mẹ con cô thế này.

Vậy mà đến tối cũng không thấy bóng dáng chị, cô bắt đầu thấp thỏm.

- Nó lớn rồi đâu phải con nít mà con không yên vậy Thanh Hà, ngồi xuống coi. - Mẹ cô gọi khi Thanh Hà thấp thỏm đi tới đi lui.

- Không đâu mẹ, cả này nay con gọi Thanh Hằng không được.

- Bổn phận là chồng không quan tâm hỏi han vợ con thì thôi, con lo ngược lại làm gì, có khi không ai quản lí nó còn mừng thầm.

- Mẹ, Thanh Hằng không phải vậy đâu. - Cô nhỏ nhẹ trả lời, dĩ nhiên yêu chồng phải tin chồng.

Thanh Hà kiên nhẫn ngồi gọi điện cho chị vừa dỗ con, nhưng mãi vẫn là giọng nói lạnh lùng của tổng đài vang lên văng vẳng... Cả đêm cô không ngủ được, muốn đi tìm chị nhưng hôm nay Coca sụt sịt sổ mũi trán âm ấm sắp sốt, có lẽ do thời tiết thay đổi nắng mưa thất thường, vậy nên không thể rời thằng bé nửa bước.

Đến gần sáng, Thanh Hà chợp mắt được một chút vì quá mệt mỏi, mi mắt nặng trĩu, cay xè, không biết cô đã gọi cho chị lần thứ mấy? Vẫn không được!

Ngủ chưa bao lâu, lại giật mình, vừa lấy lại được ý thức đã lập tức chộp cái điện thoại mở lên xem...dần dần hụt hẫng... Không điện thoại không tin nhắn mới.

Không được, cô không thể tiếp tục đợi, nhìn đồng hồ hơn 10h sáng. Hai hôm nay lòng cứ dâng lên một dự cảm bất an không thể diễn tả.

- Mẹ, mẹ giữ Coca giùm con một chút.

- Đi tìm Thanh Hằng sao?

- Dạ!

- Mệt quá! Đi lẹ lên rồi về lo cho thằng bé. - Mẹ cô thở hắt ra, nếu không cho nó đi chắc sẽ nổ tung mà chết, đã lo lắng đến độ không làm được chuyện gì nên hồn nữa rồi.

Cô chạy đến con ty vì bây giờ đang là giờ làm việc, dù gọi cho Phạm Hương đã nói Ka không đi làm nhưng vẫn cố chấp đến đó. Lên tận phòng chủ tịch nhìn thấy cái ghế trống không mới chịu tin. Nỗi bất an càng ngập lòng khi thư kí nói hai ngày rồi chủ tịch không đến, chị chồng không bao giờ là người thiếu trách nhiệm kiểu đó.

Thanh Hà phóng về nhà, chị còn chỗ nào khác nữa đâu. Cửa khoá mà lại khoá từ bên trong, may có đem chìa khoá... cô mở từng lớp cửa mà lòng bắt đầu run rẫy, tay chân lập cập.

Quả là chị ở nhà, vừa vào phòng khách đã thấy ngay. Nhưng mà...

Hình ảnh trước mắt khiến Thanh Hà hẫng một nhịp tim, nghẹn không thở nổi. Thanh Hằng của cô đang nằm sõng soài dưới nền, ly nước dưới đất vỡ tan tành nước động thành vũng... có vẻ như chị đang rót nước lại đổ gục xuống nền, cố lết đến sofa nhưng không được.

- Chịiiiiiii... - Cô hét lên một tiếng kinh hoàng, phóng đến bên chị như tia chớp... Thanh Hằng của cô tay chân bắt đầu lạnh ngắt nhưng trán nóng như lửa đốt, chị dường như không còn nhận thức, nằm bất động.

...

Tiếng xe cấp cứu hú còi in ỏi, Thanh Hà ngồi trong đó gục đầu vào ngực chị khóc như mưa...

*****

Thanh Hà trước phòng cấp cứu ôm mặt khóc rưng rức, Lan Khuê ngồi bên cạnh vỗ vai cô an ủi, Phạm Hương và ba mẹ chị thấp thỏm đi tới đi lui, mẹ cô cũng được Mai chở đến.

Vừa lúc đèn tắt, bác sĩ bước ra, tất cả mọi người bật dậy chạy đến ngóng tin tức.

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, tình trạng ổn định. Chỉ là bị cảm gió và làm việc quá sức, nhưng do để lâu mới dẫn đến nặng tới nỗi này, nếu phát hiện chậm trễ một chút e rằng khó qua khỏi. Người nhà cần quan tâm nhiều hơn, thể trạng bệnh nhân từ bây giờ sẽ rất yếu.



Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm.

- Bác sĩ, chị ấy tỉnh lại chưa? - Thanh Hà nước mắt ngắn dài nghẹn ngào hỏi.

- Bệnh nhân đã tỉnh, còn rất yếu, mọi người có thể vào thăm nhưng phải hạn chế gây ồn ào.

Chị dĩ nhiên đã được đưa sang phòng hồi sức VIP.

- Thanh Hà... con đâu em??? - Thanh Hằng mở mắt, thấy mọi người bước vào, câu đầu tiên chị thều thào là hỏi về Coca.

- Con ở nhà, chị sao vậy? Sao để đến nông nỗi này? Thanh Hằng... chị làm em sợ quá... . - Thanh Hà lập tức ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy chị nằm đó, đôi mắt vừa khô ráo tiếp tục ướt đẫm, gục đầu xuống giường.

- Thanh Hà đừng khóc... chị không sao rồi mà... - Bàn tay chị yếu ớt đưa lên mặt cô lau những giọt nước, giọng nói thều thào mệt nhọc nhưng vẫn mang nét dỗ dành.

- Tại em, em không ở cạnh chăm sóc chị, tại em hết. - Cô càng khóc to hơn.

- Khờ quá, không phải đâu... ngoan đừng khóc... nín đi em... - Vậy là điệp khúc "ngoan ngoan đừng khóc" của vợ chồng nhà này cứ lập đi lập lại.

Mặc kệ tất cả mọi người vào thăm nãy giờ bị bỏ cù bất cù bơ, hệt khán thính giả đứng làm nền chứng kiến màn "đôi uyên ương giẫy chết", chưa hỏi thăm được câu nào. Người ta xem như thế giới chỉ có hai người, ai đời người bị bệnh vừa tỉnh lại phải dỗ ngược người kia.

- Làm sao mà ra nông nỗi này hả con? Bởi vậy, ở với ba mẹ sung sướиɠ không chịu, bất chấp bỏ đi ra ngoài cực khổ vậy mới chịu. - Mẹ lo lắng chen ngang, vừa xót con vừa tức tức.

- Dạ chắc bữa trước con dầm mưa mới vậy thôi mẹ.





- Không được, giờ hết bệnh phải về nhà, về nhà ở luôn không được ra ngoài. Con vì người ta bỏ đi ra ngoài ở, mà người ta bỏ con ở một mình đến nỗi bị vầy, coi có được không? - Mẹ chị móc méo, rõ ràng con nhỏ đó là bỏ rơi Thanh Hằng đến nỗi bất tỉnh không ai phát hiện.

Thanh Hà càng nghe mấy lời mẹ chị nó càng cảm thấy mình có lỗi lớn, cúi gầm mặt.

- Mẹ... Đừng nói vậy mà mẹ... - Thanh Hằng yếu sức, nói năng cũng nặng nhọc hơn, bàn tay run run đặt nhẹ lên tay cô gái của mình xiết chặt, bây giờ tất cả những gì chị có thể làm chỉ đến vậy, cố sức tàn bảo vệ cô như một bản năng.

- Ê ê bà nói vậy là sao? Con tôi cũng bỏ theo con bà à, nó sinh nở mới về nhà... - Mẹ Thanh Hà bức xúc phản pháo, bênh vực con gái.

- Cái gì? Còn nói, sinh con thì con cũng lớn rồi sao không về với chồng đi, mà bên bà giữ khư khư thằng bé, chúng tôi còn chưa nói vụ đó. - Mẹ Thanh Hằng không vừa.

- Thôi mà mẹ, Ka bệnh mà mẹ, bác sĩ nói không được gây ồn ào. - Phạm Hương can ngăn.

- Bà muốn kiếm chuyện sao? Bà... - Bà Tăng vốn đã không ưa bên đó, giờ còn bị lớn tiếng liền sừng sộ.

- Mẹ! - Thanh Hà lên tiếng cắt ngang. - Con sẽ bế Coca về với Thanh Hằng. - cô khẳng định chắc nịt, ngước mắt nhìn bà dù vẫn ngấn nước nhưng đầy kiên quyết.

- Cái gì? Cô nói cái gì? - Mẹ cô hỏi lại bằng giọng thách thức.

- Con nói là sẽ bế Coca về với Thanh Hằng, chuyện ra riêng hôm trước con nói với ba mẹ bây giờ không cần bàn tính gì nữa. - Cô khẳng định thêm một lần.

- Con với cái... Ha! Tôi hiểu rồi, hiểu cô quá rồi, nuôi con bao nhiều năm, bây giờ cô chỉ biết chồng biết con cô thôi, đâu có coi ông bà già này ra gì. Mai, chở bác về. - Bà bực tức chỉ thẳng cô rồi gọi Thanh Mai chở về, bỏ đi một nước không nói thêm câu nào.

- Thanh Hà à... Em... - Thanh Hằng khẽ gọi.

- Không sao đâu, chị nghỉ ngơi nha... Chị nói chuyện với ba mẹ, em về lo cho con với nấu cháo vào cho chị. - Cô cười nhẹ, vuốt gương mặt đang ái náy khó xử của chị, đứng lên đi ra ngoài. Phần sợ mẹ chị sẽ nói thêm lời nào đó khiến bản thân không chịu nổi, phần muốn về lo cho con thật.

- Không cần nấu cháo đâu, em về lo cho con đi, có gì chị gọi. - Chị giục cô đi, Thanh Hà và mẹ ở đây dĩ nhiên không ai lo cho Coca ở nhà.

Thanh Hà đứng dậy gật đầu chào ba mẹ chị, không cần biết ông bà có để tâm chú ý hay cần thiết không, chỉ là bổn phận của cô nên làm thôi.

- Thanh Hằng, con về nhà đi, có người chăm sóc. - Bà Phạm thấy Thanh Hà chào mình nhưng không thèm nhìn, trong lòng còn đang bực bội chuyện cô bỏ rơi Thanh Hằng, chứ chưa hẳn là giận hờn chuyện ngày xưa. Chỉ có ông Phạm nhìn cô một chút, khoé môi hơi nhếch lên rồi chẳng nói gì.

- Chuyện này ngoài ý muốn thôi mẹ, có gì sau này con thuê thêm người giúp việc, con không về đâu...



Bà Phạm dẫu rất muốn Thanh Hằng về nhà, nhưng thuyết phục kiể nào chị cũng không chịu nên bất lực bỏ qua không kêu nữa.

******

Từ ngày chị bệnh, Thanh Hà vất vả hẳn, cô vừa ra vào chăm chị vừa lo cho Coca, kể từ hôm đó mẹ cũng chẳng thèm nói chuyện với cô, lầm lầm lì lì, chẳng trông nôm Coca kỹ lưỡng như trước. Cô dĩ nhiên nhận ra, nhưng thật thì không biết làm thế nào cho vẹn.

Hôm nay Thanh Hằng đỡ hơn nhiều, có thể ngồi dậy ăn uống, nói chuyện, cô đỡ lo hơn.

- Thanh Hà, lại đây. - Chị ngồi dậy dựa lưng vào giường, vẫy vẫy khi cô vừa mới bước vào.

- Hửm??



Chị dang tay đón cô ngồi vào lòng mình, dù bản thân vẫn đang trên giường bệnh.

- Lại chồng cưng! - Chị ôm gọn cô, hôn nhẹ lên má.

- Chị đang bệnh mà.





- Đang bệnh thì không được cưng vợ hả?





- Được, nhưng mà ở đây thì kì cục thôi. - Cô cười tươi quay ra sau hôn lại, còn đưa tay mân mê gương mặt xanh xao ấy, đôi mắt hốc hác thấy rõ, cổ tay vốn đã gầy gò còn chi chích mấy vết kim tiêm, làm người ta xót vô hạn. Cũng còn may là hôm nay lại thấy cái má lúm đáng yêu này rồi.

- Em đừng cãi lời mẹ. - Thanh Hằng bất chợt lên tiếng, vẫn ôm chặt cô.



- Chuyện gì?





- Chuyện ra riêng.





- Em không thể để chị một mình, chị có biết em đã sợ như thế nào không? Nếu chị có gì vậy em với Coca phải làm sao? Làm sao sống nổi? - Không khí vui vẻ lập tức chùn xuống, Thanh Hà bật dậy khỏi chị.

- Chuyện chúng ta yêu nhau đã là sai, bất chấp bỏ đi với nhau lại càng sai... Nếu bây giờ cãi lời ba mẹ thêm một lần nữa lại càng sai nghiêm trọng hơn. Ba mẹ bao dung đón em và cháu về một lần, không thể khiến ba mẹ phật ý thêm lần nữa. - Chị nhẹ nhàng thủ thỉ, vuốt tóc cô...

- Thanh Hằng à...





- Nếu em thương chị thì em nghe lời mẹ đi Thanh Hà, chị dĩ nhiên muốn gia đình ba người của chúng ta được ở chung, vui vẻ hạnh phúc... Nhưng nếu vì như vậy mà ba mẹ em buồn phiền vậy thì mình có yên lòng không em? Thanh Hà, ngoan đi, chị ở một mình không sao đâu, sau này sẽ cẩn thận hơn là được.





- Vậy chị sẽ về với ba mẹ chị sao?



 

- Không! Chị sẽ về nhà chúng ta, đợi em và con về, một năm hai năm hay mười năm cũng được, sẽ chờ ba mẹ trả em và Coca lại cho chị.





- Mẹ không thích chị, lúc trước còn nói những điều làm chị buồn, bây giờ vẫn không cho em cãi mẹ sao? - Lần trước chính vì chuyện đó Thanh Hằng còn đi uống rượu đến say mèm, bỏ về nhà riêng ở, ít qua thăm mẹ con cô.





- Dù gì chị cũng là phận con cái, ba mẹ em là ba mẹ chị, nếu ba mẹ khôn sinh em ra làm sao bây giờ chị có cô vợ tuyệt vời thế này! Sinh thêm một thằng nhóc đẹp trai nhất hành tinh giống chị nữa chứ! - Thanh Hằng cười hiền hoà, véo má Thanh Hà. Chị chồng luôn là người bao dung như vậy, nhất là đối với mẹ con cô. - À còn nữa... Cái này... - Thanh Hằng rút ra một sập hồ sơ toàn chữ là chữ.

- Gì vậy?

Cô mở ra xem, là giấy tờ bảo hiểm, một con số khổng lồ.

- Bảo hiểm của chị, để cho con... Đúng là không ai biết chuyện sau này, lỡ chị chuyện gì... - Khi không chị bị bệnh nặng như vậy đúng là cũng lo lo, mọi chuyện quá bất ngờ chính chị trong trở tay kịp. Không phải tự nhiên sợ chết, mà là sợ lỡ mình có gì cô và con không biết sẽ sống sao? Hai đứa cưới nhau dù chính thức ai cũng biết nhưng chẳng có ràng buộc pháp lý nào. Điều chị trăn trở nhất là ba mẹ cũng chẳng chấp nhận cô. Vậy nên chị phải có gì đó đảm bảo cho cả hai lỡ bất chợt mình có chuyện...

- THANH HẰNG... - Cô hét lên, thẳng tay ném tập hồ sơ xuống đất. - Chị làm vậy là sao? Em không muốn đâu, không lấy, cứ như là... - Cô không muốn nói tiếp nên bỏ lửng, cứ như là di chúc ấy, cái cảm giác hôm chị trong phòng cấp cứu lại ùa về làm cô tê tái, đau đứng tim.

- Không phải đâu, cái này chị... Là chị mua để dành cho con thôi.





- Không được làm vậy, em không thích, chị nhất định phải sống tốt, phải khoẻ mạnh... - Thanh Hà vô thức rơi nước mắt, chị mới bệnh có một chút mà làm thế này dù doạ người ta.

- Ừ ừ không thích thì thôi, thôi... Nín đi em... - Thanh Hằng hoảng hồn ôm chằm cô, vợ khóc nức nở làm chị muốn khóc theo.

Cả hai im lặng không ai nói thêm gì, chỉ còn tiếng thút thít.

Có người đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe hết câu chuyện, thấy hết cảnh "thương tâm" liền quay đi, bước dọc hành lang rời khỏi... Dù có là sắt đá chắc cũng phải mềm nhũn trước màn uyên ương tin thương mến thương này.

Không phải một người, là hai ba người mới đúng.

Mẹ Thanh Hà tức tối theo sau lưng cô đi đến bệnh viện, định mắng cho hai đứa một trận, bà luôn là người nóng tính. Cứ ngỡ Thanh Hà về nhà sẽ xin lỗi mình ai ngờ nó trơ trơ khiến cơn khó chịu ngày càng tích tụ, càng nghĩ càng tức, định bụng đến đấy trước mặt Thanh Hằng và cả nhà chị sẽ mắng mỏ một trận cho hả dạ. Ai ngờ bắt gặp cảnh này, nghe mấy lời này...

Ba mẹ Thanh Hằng đến thăm chị, cũng chung "số phận" chứng kiến hết... Vậy là hai bên phụ huynh ngại mặt nhau, đành mỗi người một hướng rời khỏi. Ừ thì thôi không nói cũng đâu có chấp nhận liền được, vậy thì hơi mất mặt nhỉ?!

*******

Thanh Hà về nhà bỗng được nghe ba mẹ thông báo là cho về nhà riêng ở, cô mừng suýt nhảy cẫng lên, có chút không tin lắm nhưng thái độ của ôn bà không có gì là gạt cô. Thậm chí ba mẹ còn tươi cười, cưng nựng CoCa bình thường. Giống như trong mơ vậy, mọi chuyện bất ngờ đến ngỡ ngàng. Ờ ờ không sao! Cho về với chị là được, không cần biết lý do.

Cô lập tức chạy đến bệnh viện báo cho chị, Thanh Hằng chợt thảm não âu sầu, chẳng biết có thật không! Chỉ là Thanh Hà vui mừng lắm nên chị vui theo.

Buổi tối, ba mẹ cô đến thăm chị, hỏi han bình thường ân cần. Thanh Hằng trợn mắt chăm chú quan sát, có khi nào có âm mưu không? phải cảnh giác... Cuối cùng, ông bà bảo rằng chị mau chống xuất viện để qua đón mẹ con Coca về liền, Thanh Hằng nửa tin nửa ngờ, nửa...hy vọng!

Có vẻ con người ta khi vui vẻ, có động lực nên bệnh hết nhanh hơn thì phải, mới mấy ngày mà chị khoẻ hẳn. Vừa xuất viện chưa kịp làm gì đã chạy thẳng sang nhà ngoài đón vợ con... Hơi ngờ ngợ...

  

Bào ngờ là thật, ba mẹ vợ không gạt chị, thật sự là có thể đón Thanh Hà và Coca về thật, không quên hứa hẹn sẽ về thăm ông bà thường xuyên. Gật đầu cảm ơn rối rít rồi rời khỏi như sợ hai người họ đổi ý.

Hoàng hôn dần buông xuống, cả gia đình Coca phấn khởi đùm túm nhau lên xe khỏi nhà ngoại, về tổ ấm, tổ ấm của riêng họ... Nơi chỉ có tiếng cười hạnh phúc, nếu phải rơi nước mắt thì cũng chính là những giọt nước mắt yêu thương!

...