Trò Chơi Dục Vọng

Chương 142: Nhạc mẫu đại nhân cũng dám đuổi ra ngoài

Thời gian giống như bắt đầu ngừng lại từ giây phút đó , có một người ở trong lòng một người tất cả ưu phiền giống như chưa từng tồn tại . Tấm lưng gầy từ lâu đã vô cùng lạnh lẽo , rất may chị đã kịp về sưởi ấm cho em . Chị đã ôm em như vậy rất lâu , giống như thể sợ rằng chỉ cần buông tay ra là em sẽ lại rời xa chị .

" Em ốm đi thật nhiều "- vòng tay rõ ràng nhận ra sự khác biệt từ cơ thể của nàng , đã ốm đến mức ôm vào thôi cũng không biết như thế nào mới hết xót xa .

" Chê em sao ? Ôm cũng đã đau tay mất rồi "- nàng ở trong lòng của cô lời nói nhỏ nhẹ , cánh tay đặt sau lưng người ấy cũng đang siết chặt hơn .

" Đau thật đó , là đau chỗ này "

Cô buông một cánh tay của mình ra chỉ vào nơi trái tim đang ngự trị , không biết phải nói làm sao mới hết được nhớ thương cô dành cho nàng . Từng ngón tay nhẹ nhàng lướt ngang da thịt của đôi gò má ửng hồng , vén vào vài sợi tóc đang cố tình trêu ghẹo mắt của người ta , chạm thật khẽ vào khóe mắt của em , nơi này nhất định lúc trước đã vô cùng thương tổn , kéo lê xuống chóp mũi , vành môi vẽ ra một bức tranh tuyệt hảo từ ngũ quan được khắc họa như một nữ thần .

" Thật xinh đẹp "

" Nói dối , đã tiều tụy đến như vậy làm sao còn đẹp nữa chứ "

" Là ai dám nói em tiều tụy ? Chị sẽ đánh kẻ đó..."

" Chị lưu manh "

Vốn dĩ Lan Khuê chỉ là đang mắng yêu cô , nhưng đột nhiên lại nhìn thấy chân mày của Phạm Hương nhíu chặt lại . Trong lúc vẫn không thể hiểu sao cô lại trở nên như vậy , ngay lập tức nhìn thấy người đó liên tục đăm chiêu nhìn lấy nàng , còn giống như đang suy nghĩ gì đó .

" Vợ bé nhỏ , rốt cuộc em có phải Vợ bé nhỏ không ? "

" Chị lại nói nhảm gì nữa vậy ? "

" Ý chị là em có phải nhớ lại hết rồi không , là Lan Khuê của lúc trước "

Nếu như là Lan Khuê của lúc trước đừng có nói là chửi cô nha , ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không có . Nhưng bắt đầu từ lúc bị mất trí liền có phần đanh đá hơn , bây giờ đang không biết là đã nhớ hết chưa hay chỉ mới có một ít nữa .

" Lan Khuê của lúc sau tệ lắm hay sao ? Nếu như em lại mất trí thêm một lần nữa , không biết bạn Phạm Hương đây là làm cách nào để em yêu lại thứ ba "

Đã lâu đến như vậy nàng mới có thể thật sự định nghĩa được một nụ cười vui vẻ sẽ trông như thế nào , ngay lập tức đã bị cô áp chặt vào thành giường ngay phía sau một cách đột ngột . Nhẹ nhàng nâng lấy cằm của nàng lên , khiến cho gương mặt của cả hai lại gần nhau thêm một khoảng .

" Em nói bản thân mình có bệnh mà , bẩm sinh em sinh ra đã phải yêu chị rồi , không cần làm gì cả "

Lan Khuê còn chưa kịp phản bác lại chính câu nói mình đã từng nói ra , ngay lập tức hơi thở đó , mùi hương đó hòa quyện lấy cánh môi anh đào từ lâu không có người thưởng thức . Không còn là một nụ hôn sâu , chẳng phải một nụ hôn kí©ɧ ŧìиɧ quyến rũ , chỉ đơn giản là cảm nhận sâu sắc nhất sự yêu thương họ đã dành cho nhau . Ngọt ngào , vương vấn...

Không đi vào sâu bên trong , chỉ cảm nhận ở ngoài , cũng đã cảm thấy như thế nào gọi là hạnh phúc . Không phải cô không muốn tham lam một chút thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng . Nhưng là bây giờ vợ của cô đang bệnh đó , lỡ như hôn sâu quá lại không tiếp được oxy có chuyện gì thì đúng thật là rất vô duyên .

Tuy là chỉ hôn ở bên ngoài , bạn Phạm Hương thật sự cũng làm cho hai cánh môi anh đào của một người nào đó bây giờ giống như vừa mới có một lớp son vậy . Lúc rời khỏi sự ngọt ngào duy nhất chỉ thuộc về một mình cô , rõ ràng khóe mắt của họ lại bắt đầu ửng đỏ . Thật khó có thể tượng tượng được sẽ còn có ngày này .

" Vợ bé nhỏ , không biết đến bao giờ những khó khăn , thử thách mới buông tha cho chúng ta . Cho dù tiếp đến chúng ta lại phải chịu thêm những chuyện gì , hứa với chị đừng bao giờ có ý định rời xa chị nữa có được không ? "

Có một người nào đó nghẹn đến mức không nói nổi , chỉ có thể cố gắng nhoài người về phía trước tiếp tục ở trong lòng của cô khẽ gật đầu . Ở trong phòng giam không ai biết cô đã từng nghĩ đến việc kết thúc mọi thứ bằng một cái chết , dù cho lúc trước cô từng không ít lần oán trách những người không thương tiếc mạng sống của mình , nhưng tình cảnh lúc đó chính là thở thôi cũng cảm thấy đau , sống một cuộc sống như vậy chẳng khác nào tự đày đọa bản thân .

Cô không sợ gian nan , cũng chẳng màn có bao nhiêu kẻ sẽ tiếp tục nhắm vào cô . Chỉ cần người con gái này đừng bao giờ có ý nghĩ bỏ rơi cô , cho dù bằng bất cứ một lý do nào đi nữa . Đau lắm , thật sự rất đau .

" Chỗ này còn đau nữa hay không ? "- cô chạm vào lớp băng trắng ngang đầu của nàng không dám mạnh tay , vào ba năm trước chính mắt cô nhìn thấy máu nhuộm ướt nơi này , bây giờ lại còn bị thêm một lần . Sao người bị chẳng phải là cô ?

" Em đau "

Mặc dù không còn đau đến mức phải đưa tay ôm chặt đầu nước mắt giàn dụa , nhưng thỉnh thoảng vẫn còn dư âm khiến cho Lan Khuê thật sự khó chịu . Nếu như bình thường có đau cách mấy cũng sẽ giấu đi cô , ngược lại bây giờ lại muốn nói hết ra tất cả , giống như một đứa trẻ tìm được người có thể khiến cho bản thân mình được phép nũng nịu một lần .

Có một người nào đó đặt vào lớp vải gạc trắng tinh một nụ hôn thật khẽ , một tay liên tục vỗ về tấm lưng ong xinh đẹp ở bên trong chiếc áo của bệnh nhân . Bên ngoài một vài người bất đắc dĩ vẫn đang đứng nép một góc không dám vào phòng , từ khuôn miệng của họ nhìn thấy một nụ cười , ấy vậy mà khóe mắt của ai cũng chợt đỏ hoe .

" Đau sao còn muốn đi lung tung , em bước xuống giường làm gì hả ? "- Phạm Hương nhớ lại hoàn cảnh lúc nãy , miễn ly văng tứ tung như thế cô sợ nàng dẫm phải , lại sợ bởi vì sức lực không chống cự được sẽ lại ngã xuống .

" Phải rồi , nhẫn của em , Hương nó ở bên đó "

Đến bây giờ mới có thể nhớ ra lúc nãy mình dự định làm gì , chiếc nhẫn đã nằm dưới sàn đến một khoảng thời gian dài như vậy . Phạm Hương theo hướng tay của Lan Khuê nhìn thấy nhẫn cưới của nàng rớt ở ngay bên cạnh đám miễn ly đó . Tạm thời đành phải buông nàng ra giúp Lan Khuê bước xuống nhặt lấy nó .

" Gầy đến mức đeo bị lỏng đến rớt hay sao ? "- quả thật cô nói không sai mà , rõ ràng là sụt cân rất nhiều , tâm trạng có một chút không được vui .

" Trả cho em "- nàng nhìn thấy cô nhặt lên rồi ngắm một chút lại bỏ vào túi áo của mình liền lấy làm lạ .

" Không trả , đợi đến khi chị nuôi em có thịt một chút sẽ trả . Không phải , là một lần nữa đưa em vào lễ đường chính thức trao lại cho em "

Lúc trước khi Lan Khuê quay trở về từ Pháp , cô không dám cho nàng biết cả hai đã ly hôn , cho nên muốn kết hôn lại cũng không thể nào thực hiện được . Còn bây giờ rõ ràng Lan Khuê chính là của ba năm trước , cô muốn chính thức cưới lại người vợ này , những chiếc nhẫn khác có cao sang cách mấy cô cũng có thể mua được , nhưng cô biết cho dù là Lan Khuê hay cô đều muốn đeo mãi mãi chiếc nhẫn họ từng đeo vào ba năm trước . Nó không phải là mới hay cũ , nó là kỷ niệm khắc sâu không thể nào quên được cảm giác khi đeo nó cho nàng . Thật hạnh phúc , nụ cười của em ấy đẹp đến mức nao lòng .

" Đừng nghĩ muốn bỏ em thì bỏ , cưới thì sẽ cưới . Em không ưng chị đâu "

" Vậy sao ? Trên giấy tờ An Khuê là con gái chị , em không có phần đâu , không lấy chị thì đừng hòng chị cho em chạm vào con gái "

" Tên Phạm Hương đáng ghét này , thích ức hϊếp em lắm sao ? "

" Ngay cả clip đen cũng dám lấy ra uy hϊếp em , chồng em còn có gì không thể làm "

" Không cho nói nữa , chị không biết xấu hổ "

Ở bên trong tình chàng ý thϊếp , ngay bên ngoài liền có một ánh mắt rất chi là đố kỵ của Quỷ Y . Bản thân của anh ấy lúc trước yêu bạn gái của mình đến có thể bỏ hết mọi thứ , vậy mà cô ta lại phản bội anh còn hại anh sắp chết đến nơi . Cũng nhờ có Nguyên Khánh cứu anh nếu không bây giờ cũng không xem được phim tình cảm đang chiếu trong phòng bệnh này . Mà nhắc đến ba nuôi mới nhớ , sao không thấy ông ấy đâu cả . Cũng trong lúc này điện thoại vừa được lấy lên của Lan Vi hiện lên số máy của Nguyên Khánh . Ông ấy muốn nhờ con gái mình chuyển lời đến Bảo Lan ra gặp ông ấy một lần trước khi ông ấy không còn ở Việt Nam nữa .

Bảo Lan đã mua cháo lên cho con gái của mình từ rất lâu , nhưng nhìn thấy hai người họ như vậy liền không muốn làm phiền . Lại nói bây giờ mọi chuyện cũng đã quay trở về quỷ đạo vốn có của nó , dù gì người đàn ông đó của quá khứ đã từng cùng mình yêu thương đến như vậy , nói không còn tình cảm là không đúng , gặp một lần cũng không có gì không thể chấp nhận cả .

Sau khi Bảo Lan đi thì Quỷ Y cũng không nán lại lâu , anh ta đưa cho Lan Vi số thuốc trong vài ngày tới của Lan Khuê sau đó cũng nhanh chóng đi xuống cầu thang bộ . Lan Vi đứng ở bên ngoài một lúc sau mới giả vờ ho vài tiếng . Cô ấy đi vào bên trong để bình giữ nhiệt có cháo nóng ở bên trong lên bàn , còn để số thuốc trong lần uống này cho nàng . Đối với Phạm Hương thật sự Lan Vi vẫn không dám đối mặt quá lâu , dù gì năm đó cũng là cô ấy gián tiếp hại Lan Khuê ra nông nổi .

" Chị Hương , sau khi cho chị hai ăn xong thì uống số thuốc này , có gì có thể gọi em "- Lan Vi nói xong cũng không dám nán lại , mặc dù tối hôm trước khi Phạm Hương trốn ngục ở trong phòng bệnh đã từng gặp lại , nhưng lúc đó cô làm gì còn thời gian tính chuyện với Lan Vi .

" Năm đó tôi từng nói nếu để tôi gặp được cô , tôi sẽ gϊếŧ chết cô , tôi không thể hiểu nổi chị hai của cô đã làm chuyện gì khiến cô phải hại em ấy đến như vậy "

Chất giọng của Phạm Hương nghe qua quả thật có một chút tức giận vẫn còn sót lại , Lan Khuê nhận thấy liền nắm một cánh tay của cô lay nhẹ giống như nói cô đừng nhắc lại . Lan Vi đang định bỏ ra ngoài nghe thấy liền xoay người lại tiến về phía cô thêm vài bước .

" Chị nói đúng , năm đó em vì sự ganh tị mù quáng nên mới khiến cục diện rối ren như vậy , tuy chị hai đã tha thứ cho em nhưng quả thật em không biết phải làm sao mới có thể đối diện với hai chị nữa . Phạm Hương , em xin lỗi , chị muốn em làm gì để chuộc lại lỗi lầm năm xưa em cũng sẽ làm "

" Tôi nhớ ở ngọn đồi đó cô từng cứu lại tôi , mấy hôm trước cô lại cứu chị hai của mình . Bỏ đi , tôi còn chuyện gì để tính với cô nữa , hơn hết cô bây giờ có thân phận vô cùng đặc biệt nha "- Phạm Hương vừa nói vừa nắm chặt tay của Lan Khuê , giống như nói cho nàng biết cô sẽ không làm chuyện gì quá đáng .

" Thân phận đặc biệt ? "

" Em vợ của tôi "

Cả căn phòng bệnh tưởng chừng sắp xảy ra một cuộc xung đột từ món nợ mấy năm trước , rốt cuộc lại hòa lẫn những nụ cười vui vẻ xóa bỏ tất cả ân oán cùng với nhau . Lan Vi rốt cuộc cũng có thể trút bỏ gánh nặng của mình , nghe nói cô ấy còn xin hẳn về Việt Nam cùng với Hạo Nhiên không qua Pháp lại nữa . Sau này cố gắng bù đắp lại tình cảm chị em cùng cha khác mẹ ...

" Mở miệng ra to một chút nào "- sau khi Lan Vi xin phép ra ngoài cô cũng đem cháo đến cho nàng , sao lại là cháo cá nhỉ ? Lan Khuê không thích ăn cá đâu , nàng chỉ thích cháo thịt bằm thôi .

" Ăn không được chị xuống mua cái khác nha "

" Không cho chị đi " - Lan Khuê một mực ôm chặt lấy một bên cánh tay của cô , đúng thật là không còn nghi ngờ gì nữa rồi , nàng rõ ràng là nàng của ba năm trước , nếu như là Lan Khuê của lúc mới từ Pháp trở về sẽ không làm nũng đến mức nổi hết cả gai ốc như vậy đâu .

" Rất nhanh chị sẽ lên "

" Không "

" Vậy làm sao đây ? "

" Em không đói nên không ăn vô thôi "

" Thật không đó ? Để chị biết em lừa chị nhất định sẽ đánh mông của em nở hoa luôn "

Bọn họ ngồi nói chuyện được một lúc , Lan Khuê không biết như thế nào lại có thể ngủ luôn trên vai của cô . Nhất định mấy hôm nay là ăn không ngon ngủ không yên , về nhà nhất định sẽ đem tất cả sức lực của mình chăm em đến béo ú luôn . Gầy đến như vậy thật khiến cô đau lòng chết đi được . Hiện tại cũng còn sớm nên cô không có ép nàng ăn thôi , ngủ một chút cũng được đến đúng giờ cô sẽ kêu dậy cho bằng được để ăn uống đàng hoàng còn uống thuốc nữa chứ .

Phạm Hương ngồi ở đó nhìn Lan Khuê đến một tiếng hơn , vô tình lại làm đổ cháo vào trong người của mình nên phải đi vào bên trong toilet tắm rửa một chút . Tình hình bây giờ đâu phải là ở nhà chứ , làm gì có quần áo sẵn . Bây giờ ở bên trong chỉ có một chiếc khăn lớn đã gọi là may mắn lắm rồi , Phạm Hương đành phải quấn tạm nó đi ra tìm đồ bệnh nhân của Lan Khuê thay đỡ vậy . Đúng lúc vừa bước ra lại nhìn thấy có một người phụ nữ nào đó đang ở rất gần nàng , còn nhìn nhìn ngó ngó kiểu gì đó làm Phạm Hương sợ bà ấy hãm hại nàng liền hét lớn .

" BÀ LÀ AI ? TRÁNH RA "

Tiếng hét của Phạm Hương làm cho Bảo Lan thật sự là hoảng hồn mà , bà ấy vừa đi gặp Nguyên Khánh về sau khi chấp nhận lời xin lỗi của ông ấy , lúc vào lại phòng nhìn thấy Lan Khuê hơi nhăn mặt còn tưởng rằng nàng đau ở đâu nên mới lại gần để nhìn . Lan Khuê thật ra chỉ là đang nằm mộng nhìn thấy mấy chuyện lúc trước thôi , còn bây giờ ở bên ngoài mới thật sự trớ trêu .

" Bà là ai sai tới , bà dám làm gì em ấy tôi không gϊếŧ bà mới lạ "- Phạm Hương nhanh chóng đi đến đẩy bà ấy ra để đến gần bảo vệ nàng , cũng may là lực đẩy cũng không mạnh lắm , nếu không lần này gây họa rồi .

Tình huống mấy hôm trước ở phòng bệnh khi cô vượt ngục đến tìm nàng đâu còn để mắt tới ai , mặc cho lúc đó Bảo Lan cũng có ở trong phòng bệnh của Lan Khuê . Bảo Lan vừa định giải thích cho cô biết mình là ai ? Liền nhìn thấy bộ " quần áo " bằng khăn tắm của cô có phần quá mát mẻ liền cười ra thành tiếng .

" Đồ của Lan Khuê ở đây , tôi lấy cho cô thay đỡ , thật là "

" Ê , ai mượn bà quan tâm , tôi ăn mặc sao kệ tôi , đã nói là không có được đến gần em ấy "

Lan Khuê thật sự là ngủ không yên với chất giọng của chồng nàng mà , mở mắt ra liền nhìn thấy Phạm Hương ăn mặc kiểu gì còn có phần hết mực hung dữ nhắm vào mẹ của nàng nữa . Đúng là bây giờ gặp ai cũng đề phòng cảnh giác mà .

" Vợ bé nhỏ , yên tâm ngủ đi , chị mà để cái bà này làm gì em thì thật sự không xứng làm chồng của em luôn "

" Cái bà gì chứ ? Đó là mẹ của em "- thật tình hà , mặc dù mẹ của nàng là một người phụ nữ rất hiền , nhưng mà con rễ lại ăn nói với mẹ vợ kiểu gì thế này , lỡ làm cho mẹ giận thì sao ?

" Gì ? Em làm gì có mẹ " - Phạm Hương nghe không hiểu liền quay lại hỏi nàng , nhưng vẫn hết mực cảnh giác với người phụ nữ đó .

" Vô duyên , chị nói em là Tôn Ngộ Không bay từ tảng đá ra chắc , đó là mẹ của em thật đó , mẹ vừa mới nhận lại em "

Bạn Phạm Hương thật sự là bây giờ khó mà có thể tin tưởng ai , mặc dù là Lan Khuê khẳng định người đó là mẹ của nàng , nhưng lỡ như em ấy cũng bị người này gạt thì sao ? Mẹ nói Lan Khuê từ lúc còn bế trên tay đã được đem về Phạm Gia nuôi , hai mươi mấy năm rồi sao không thấy ai tới nhận đi , bây giờ nói ở đâu ra mẹ đến tìm làm sao cô tin được .

" Có gì chứng minh chứ , đừng có tưởng tôi giống em ấy dễ bị gạt "

" Em không có bị gạt "

" Vợ bé nhỏ yên lặng một chút . Sao ? Nói được em ấy có đặc điểm gì tôi mới tin "

" Ngày đó tôi sợ không tìm được Lan Khuê , nên đã cắn vào trong vai trái của nó một dấu vết , tôi nghĩ bây giờ nó vẫn còn hiện diện trên người con gái tôi bằng một vết sẹo rồi "

Ngoại trừ cô và nàng , còn có cả ba mẹ ruột của cô cũng là ba mẹ nuôi của Lan Khuê , không ai biết nàng có dấu vết này cả . Bà ấy nói như vậy là thật rồi , mặc dù là cơ mặt có một chút giãn ra nhưng mà đầu óc đều đang đấu tranh lẫn nhau kịch liệt .

" Nhưng mà lỡ như mấy hôm nay bà thay đồ cho Lan Khuê mới nhìn thấy thì sao ? Không tin được "

" Hương , em giận đó "

" Được rồi , được rồi , tôi không dám làm hại đến vợ của cô , bây giờ cô chăm sóc tốt cho vợ mình một chút , tôi đi ăn đây "- Bảo Lan thật sự là chịu không nổi con rể đa nghi này , rõ ràng là lần đầu ra mắt sao con rể lại làm khó mẹ vợ thế này được chứ .

Sau khi Bảo Lan đi ra ngoài , mặc cho Phạm Hương có dỗ dành cỡ nào đi nữa Lan Khuê cũng không chịu nói chuyện với cô . Gì chứ ? Là cô sợ nàng bị người ta gạt thôi mà , còn không biết thương cô nữa . Khẳng định luôn , nhất định là bị gạt rồi , ở đâu ra nói nhận là nhận vậy ?

" Vợ bé nhỏ..."

" Không nói chuyện với chị "

Trong lúc Phạm Hương vẫn còn nghĩ cách dỗ ngọt lại Lan Khuê , nghe thấy tiếng động bên ngoài lại còn tưởng là bà ấy quay lại . Nhìn sang mới biết là Kiều Ca cùng với Linh Lan vừa bước vào phòng bệnh , cũng may không có Kỳ Kỳ đi theo nếu không nó sẽ nói là cô biếи ŧɦái nữa cho xem , bởi vì bây giờ trên người cô vẫn là khăn tắm .

" Em dâu sao có vẻ như là đang giận vậy ? "- Kiều Ca kéo Phạm Hương ra một góc hỏi chuyện , từ lúc bước vào phòng đã thấy Lan Khuê quay mặt vào tường .

" Em chỉ mới đuổi bà ta , liền giận như vậy đó "

" Bà nào ? Đừng có nói là dì Bảo Lan "

" Cái bà nhận bừa là mẹ của em ấy đó , bà đó đó , chị biết không ? "

" Phạm Hương , chuyến này mi xong rồi "

" Gì nữa ? "

" Dám đuổi cả mẹ vợ , ăn mặc hết sức lố lăng "

" Mẹ vợ thật hả ? "

" Ủa hỏng lẽ giả , cho bỏ cái tật xớn xác , tự mình giải quyết đi , không rảnh đâu đi lo chuyện này chuyện khác dùm mi hoài . Nhạc mẫu đại nhân mà nó coi không ra gì "

Phạm Hương bị đứng hình trong vài phút , ngay cả Kiều Ca cũng nói vậy chắc là thật rồi , bởi vì chị ấy được mệnh danh là đa nghi ghê lắm , bà Bảo Lan gì đó còn qua được ải của chị ấy vậy là thật rồi . Chết rồi ...

" Vợ bé nhỏ " - lần này xong thật rồi , ngay lập tức chạy vào bên trong kéo Lan Khuê xoay mặt lại còn làm ra vẻ giống như sắp nhờ vả .

" Chị đừng nói chuyện tới em "

" Năn nỉ mà , giúp chị với "

" Không là không , cho chị chừa đi "

" Vợ ..."

" Không có vợ con gì nữa hết "

" ... "

To be continued...

P/s : Trời đất ơi , chỉ có hơn 4000 chữ mà tui ngồi thiếu điều từ chiều giờ , điều đó cho thấy gì . Mấy người bắt tui viết ngọt là quá đáng với tui lắm luôn , hôm nay có một bé nó nhắn cho tui một cái tin nhẹ nhàng thế này :

" Nhà em cái gì cũng thiếu , đất là không thiếu , Phiu ngược nữa là em cho Phiu hai mét vuông "

= >Mấy người là đồ đáng ghét , mấy người không có thương tuiiiiiiiii.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Phiên Nhi Liêu