Lần này cô không để sự mềm lòng của mình phá hoại nữa , Phạm Hương thật sự cùng đoàn làm phim ở Đà Lạt ba ngày bỏ mặc một mình Lan Khuê ở trong căn biệt thự đó .Mỗi một ngày Lan Khuê đều mở mắt dậy trong một không gian quá mức im lìm , buổi sáng của nàng bắt đầu từ việc đưa An Khuê đến trường sau đó lại quay trở về nhà . Tivi vẫn được bật lên nhưng nàng không biết mình xem được cái gì , mọi thứ đều giống như che đậy cho sự tĩnh lặng đang phủ kín khắp mọi nơi trong căn nhà này .
Trong ba ngày đó nàng đều xuống bếp nấu ăn , mặc cho gia nhân có nói với nàng không cần nhọc công như thế nhưng vẫn một mực làm bạn với lửa dầu . Có đôi khi bị dầu bắn trúng vào cánh tay ngọc ngà trở nên ửng đỏ mới biết mình thật chất đang đứng nấu ăn .
Nàng cứ nấu hết món này đến món khác , nhưng đến bữa ăn cũng không hề động đũa được bao nhiêu . Khi An Khuê trở về cũng là lúc người ta thấy nàng cười được một chút , ba ngày đều trải qua một cảm giác như vậy .
Buổi sáng hôm thứ tư Phạm Hương không có ở nhà , Lan Khuê sau khi đưa An Khuê đến trường thì kêu tài xế chở mình lại công ty giải trí HK . Nàng có nghe nói hôm nay Phạm Hương sẽ về nên muốn đến đây xem thử . Nơi hàng ghế chờ của công ty , người ta nhìn thấy một cô gái so với những mỹ nhân tuyệt sắc ở công ty không kém hơn bao nhiêu phần , cô ấy đã ngồi ở đó rất lâu dường như là đang chờ một ai đó .
Phạm Hương xuất hiện ở công ty bên cạnh vài cô gái bước vào đại sảnh cười đùa vui vẻ , thật ra đoàn làm phim không có ai trở về ngoại trừ cô cả , số người đang đi bên cạnh là từ sự kiện bên ngoài trở về đúng lúc gặp ở cổng ra vào .
Kể từ lúc cô bước vào đại sảnh đã có cảm giác vô cùng kỳ lạ , giống như có một đôi mắt nào đó trong đám đông những người ở đây đang nhìn lấy cô . Nhưng cô không thể tìm được người đó cho dù có cố gắng nhìn đi mọi ngóc ngách nơi đại sảnh , cho đến khi có một chiếc xe chạy ngang tầm nhìn của cô ở làn đường bên ngoài thông qua cửa kính trong suốt , chiếc xe đó là xe cô đưa cho tài xế dùng để đưa đón Lan Khuê .
Cô ở lại công ty khoảng nửa tiếng để ký nốt số giấy tờ mà ba hôm nay thư ký đã chất thành đống , khi cô trở về nhà cũng đã là bữa cơm trưa . Gia nhân vừa nhìn thấy Phạm Hương đã nhanh chóng bước ra nhà bếp chuẩn bị .
" Lan Khuê mấy hôm nay có ra khỏi nhà hay không ? "- cô vừa để số hành lý xuống đã ngay lập tức hỏi lại . Ba hôm nay cô chưa từng gọi điện về , cô muốn thử xem nàng có gọi lại cho cô hay không ? Nhưng kết quả là không .
" Mợ chỉ đưa đón An Khuê đi học thôi ạ , à phải rồi chỉ có sáng hôm nay là mợ đi đâu đó mới về khoảng nửa tiếng trước "
" Em ấy đã ăn gì hay chưa ? "
" Lúc nãy bọn em có hỏi mợ nói đã ăn ở ngoài rồi "
" Ừm "
Phạm Hương bước vào toilet ở nhà dưới tắm rửa cho thoải mái một chút mới dùng bữa . Nhớ lại chiếc xe mà cô nhìn thấy , cùng với gia nhân đã nói rằng nàng chỉ vừa mới về trước cô nửa tiếng , vậy có nghĩa là nàng thật sự đến công ty tìm cô hay sao ?
Dùng nhanh một chén cơm trắng không để ý nhiều đến những món ăn muôn màu muôn vẻ , lê đôi chân nặng nhọc lên từng nấc thang dẫn đến căn phòng có người mình yêu thương . Trên chiếc giường to lớn lâu ngày chỉ có tồn tại hơi ấm duy nhất từ em , Vợ bé nhỏ khoé mắt của em vì ai mà ửng đỏ ?
Khoảng trống sau lưng của Lan Khuê cuối cùng cũng có người nằm xuống , vươn lấy đôi tay kéo cả thân thể người con gái luôn biết cách giày xéo trái tim cô vào lòng thật chặt , tham lam rúc sâu vào hõm cổ thu hết cả hương thơm hoa cỏ nhàn nhạt của nàng . Chỉ tối hôm nay thôi , cô nhất định sẽ làm cho cô gái này không thể trốn chạy được nữa . Cũng trong tối hôm nay , nếu như Lan Khuê vẫn như vậy thì ...
Khi Lan Khuê thức dậy bên cạnh của nàng vẫn là như vậy trống trải , cứ cho rằng hơi ấm từ đâu truyền đến cũng chỉ là mình tự suy nghĩ viễn vong . Nhìn vào đồng hồ treo trên tường cũng đã gần đến giờ đón An Khuê , dạo gần đây thật sự nàng chỉ chiều chuộng giấc ngủ của mình thôi , còn dạ dày của nàng luôn bị nàng ngược đãi như vậy . Kể từ lúc đưa An Khuê đi học cho đến lúc đợi Phạm Hương tại công ty nàng vẫn chưa ăn gì , cái được gọi là đã ăn bên ngoài thật ra cũng chỉ là một lời nói dối với gia nhân .
" Thức rồi ? "
Lời nói phát ra làm cho Lan Khuê giật mình đứng yên một chỗ , cô về từ lúc nào cơ chứ bây giờ lại từ phòng tắm bước ra nhìn thấy nàng . Vậy lúc nãy lúc nãy không phải là nàng tự suy diễn .
" Vẫn không muốn nói chuyện với chị sao ? "
" Tôi phải đi đón An Khuê "- nàng bây giờ không biết phải làm sao mới có thể đối mặt được với cô nữa , người trong ba hôm nay nàng lúc nào cũng nghĩ đến . Nhưng cũng chính người này đem cảm xúc của nàng ra trêu đùa tàn nhẫn , lúc thì dịu dàng ôn nhu như vậy , lúc lại nói trở mặt liền trở mặt , còn về làm gì nữa sao không đi luôn đi .
" Lát nữa chị đưa em đi đón An Khuê sau đó gởi nó ở nhà chị Linh Lan , ở nhà hoài sẽ buồn chán đến chết đó tối nay đi dự tiệc cùng với chị "
" Chị tự đi với mấy cô diễn viên của chị "
" Bây giờ em đi hay không đi ? "
Nàng nói có sai đâu , chị ta lại tiếp tục nghiêm mặt hung dữ với nàng chỉ trong vài giây như vậy . Muốn nàng đi đến đó để chứng kiến chị ta trêu hoa ghẹo nguyệt chứ gì , được muốn gì cũng được cả . Nàng nhất định cho chị ta biết Phạm Hương có làm gì đi nữa cũng không lay động được cảm xúc của nàng .
Nếu như bình thường Lan Khuê đi đón con đều sẽ ăn mặc vô cùng lịch sự , bây giờ lại chọn một chiếc đầm body ôm sát làm cho cô nhìn vào còn muốn khí huyết đều dâng lên . Rõ ràng là cố tình chọc tức cô , cái gì đây lại còn cố tình trang điểm uỷ mị như vậy .
" Em đi thay cái đầm đó ngay , tô son nhạt thôi "
" Tôi thích ăn mặc sao thì tuỳ tôi , chị không thích thì tôi ở nhà "
" Không nói chuyện tới em nữa , em muốn sao thì tuỳ "
Phạm Hương tức giận đi nhanh xuống lầu cũng không quên ngoáy lại xem Lan Khuê có đi theo mình hay không , hai người ngồi chung một chiếc xe không ai nói chuyện với ai cứ như vậy đi đến trường của An Khuê . Lan Khuê bây giờ thật sự trang điểm đậm lắm , như vậy đi vào trường sẽ làm người ta nghĩ nàng đến đóng phim . Đành ngồi ở trong xe mặc cho Phạm Hương đi vào một mình .
" Mẹ ơi , mẹ hôm nay nhìn lạ quá "
Tuy rằng An Khuê cho rằng mẹ trang điểm như vậy đẹp càng thêm đẹp , nhưng mà lại có cảm giác hơi sợ một chút . Kiểu giống như mấy chị diễn viên xinh đẹp đóng vai phản diện vậy .
" An Khuê , lát nữa con đến nhà của Kỳ Kỳ , tối ba mẹ phải đi dự tiệc "
" Hoan hô , ba mẹ làm lành rồi , vậy thì mẹ sẽ không cần buồn bã đến đêm nào cũng khóc nữa "
" AN KHUÊ "
Lan Khuê thật sự là bụm miệng của nó không kịp , trẻ con đúng là muốn nói là nói mà . Cũng may cái tên đó giống như không nghe thấy nên không chọc ghẹo nàng , nếu không có chết nàng cũng chối cho xem .
Phạm Hương dĩ nhiên nghe không xót một chữ , chỉ là giả vờ làm ra kiểu không quan tâm lắm . Nhưng mà nghĩ kỷ lại nó vừa nói Lan Khuê đêm nào cũng khóc sao ? Vợ bé nhỏ , chị thật sự sắp phát điên với sự mâu thuẫn của em .
Khi xe đi đến nhà của Linh Lan , bởi vì thời gian vẫn còn sớm nên cả nhà họ cùng vào đó chơi một chút trước khi gởi gắm An Khuê . Kỳ Kỳ không cần nói cũng biết nó nhớ Tiểu Thụ cỡ nào , nhưng kể từ cái hôm qua nhà rước Tiểu Thụ Con đi chơi thì về phát bệnh . Mấy hôm nay đều phải nằm ở nhà cho mẹ Linh Lan chăm sóc .
" Lan Khuê ra đây phụ chị một chút được không ? " – Linh Lan nhìn thấy giữa Phạm Hương và Lan Khuê vẫn có một thứ gì đó chắn ngang , rõ ràng là quan tâm đến nhau tại sao không thể nào như trước .
Đối với Linh Lan nàng thật sự vẫn không nhớ ra được người chị này là ai . Chỉ biết rằng cảm giác của nàng nói cho nàng biết chị ấy là người có thể tiếp xúc được . Nàng đi theo Linh Lan ra phía sau bếp để giúp đỡ chị ấy , nhưng khi ra đến đó chị ấy lại mở cửa sau ra dấu cho nàng theo chị ra ngoài . Cả hai cùng nhau đi dạo dưới những tán cây to lớn từ khu vườn xinh đẹp đó , lúc này Linh Lan mới xoay qua hỏi Lan Khuê .
" Thật ra em có còn là Lan Khuê mà chị biết nữa hay không vậy ? "
" Chị hỏi vậy là sao ? "
" Em bị mất trí nhớ , nhưng em vẫn là Lan Khuê . Nếu như là Lan Khuê sẽ không cần biết bất cứ thứ gì cả , chỉ yêu và hy vọng được yêu . Nếu như vào ba năm trước em hỏi chị có nên yêu Phạm Hương hay không ? Chị sẽ không thể trả lời , nhưng còn ba năm sau nếu như em hỏi chị như vậy . Chị có thể đem mạng sống và hạnh phúc đang tồn tại của mình ra để thề với em . Trần Ngọc Lan Khuê , em lo sợ điều gì nữa mà không thể mở lòng mình "
" Chị hỏi em , nếu sau một tháng Phạm Hương không giữ em nữa thì sao ? Em trở về Pháp một mình hay đưa An Khuê theo , lúc đó Phạm Hương có để cho em đưa An Khuê theo không ? An Khuê sẽ đi theo ba hay mẹ , Lan Khuê đừng tàn nhẫn như vậy , đừng để một tình yêu sâu đậm chỉ có thể qua những chuỗi ngày níu kéo mệt mỏi như vậy có được không ? Em yêu đi , thử yêu thêm một lần khó đến vậy sao ? "
" ... "
Phạm Hương không hề biết được rằng Linh Lan đã nói với Lan Khuê cái gì , chỉ biết rằng nàng kể từ lúc theo chị ấy ra nhà sau đã bắt đầu tĩnh lặng . Cô không nhìn ra được Lan Khuê đang nghĩ đến điều gì nữa , chỉ biết dường như Lan Khuê đang rất buồn .
Nói thì cũng đã nói rồi , nghe và hiểu hay không là chuyện của Lan Khuê . Linh Lan và Kiều Ca mỗi người chỉ biết chia nhau khuyên mỗi đứa em của mình . Giữa họ phải chính họ giải quyết , nếu như không thể tiếp tục ở bên cạnh nhau xem ra duyên cũng chỉ có thể đến đây .
----------------------------
Buổi tiệc đã diễn ra , hai người con gái mỗi người một vẻ khác nhau lại hài hoà cùng một chỗ bước vào . Đúng theo dự đoán của nàng nơi này có thiểu gì mỹ nữ nhan sắc tuyệt trần . Phạm Hương để nàng ngồi trên băng ghế dài của quán Bar đó , bản thân cô đứng lên cầm theo ly rượu tiếp những vị khách nam nữ đều có của mình .
Một mình nàng cùng với thức ăn bày ra trước mắt và những chai rượu đắt tiền nhiều màu sắc . Nàng không biết dạ dày của mình không tốt đến mức nào , ngày hôm nay nàng thật sự chưa ăn gì cả . Nhìn thấy những cô gái ăn mặc lả lướt như vậy đến gần cô , nàng lại không biết mình lấy cái gì để tức giận . Nàng đã nói mình sẽ không tức giận vì những chuyện này thêm một lần nào nữa mà .
Nhưng con người đó càng lúc càng quá đáng , quả thật cố tình đưa nàng đến đây để cho nàng tận mắt chứng kiến cảnh chị ta vui vẻ cùng người khác mà . Được lắm Phạm Hương , chị thành công rồi đó . Tôi thật sự khó chịu...
Cứ một ly rồi lại một ly hành hạ dạ dày đau đớn , nước mắt từ đâu rơi xuống làm nhạt dần lớp mascara . Trở về Việt Nam rốt cuộc để làm gì thế này ? Cảm giác gì đây , Phạm Hương đừng hành hạ tôi nữa.
Đôi gò má ửng hồng thần trí điên đảo cùng màu sắc từ những thứ nước có thể làm con người quên lãng , tiếng nhạc xập xình mọi người cười đùa rộn rã . Chị đâu rồi ? Mọi thứ dần trở nên mờ ảo...
" Em gái tại sao lại một mình thế này ? "
Âm thanh này từ đâu vọng lại vậy ? Kẻ đang nói là ai , thật sự nhìn không thấy được . Chỉ biết rằng cánh tay vừa được người nào đó nắm lấy , thân thể là ai đang chống đỡ dùm tôi , giọng nói này là của chị có phải không ? Phạm Hương chị chịu để mắt tới tôi rồi hay sao ?
" Người của ta cũng dám đυ.ng , ngươi chán sống rồi phải không ? "
" Nè , ai có thể chứng minh được em gái này là của cô chứ , muốn gì ? "- kẻ này không phải là người đến đây dự tiệc , hắn chỉ là tài xế của một vị khách được mời đến đây . Đúng là không biết trời cao đất rộng , lại đắc tội với người mà chủ của hắn còn phải nể mặt mấy phần .
Không có một câu nào đáp trả lại hắn cả , chỉ nhìn thấy miễng chai văng vụn dưới sàn và dòng máu đỏ gợn người từ trên trán của hắn đang lần lượt chảy dọc xuống . Tên đó bị một lực tác động xuống chống không được thân thể chỉ biết ngã gục , một tay ôm đầu cố gắng kêu gọi sự giúp đỡ .
Cô mặc kệ mình vừa gây ra chuyện gì , đều sẽ có người đứng ra thu xếp . Cô chỉ quan tâm người con gái ngay cả bước đi cũng không xác định được phương hướng này dẫn nàng ra bên ngoài , thật sự Phạm Hương không nghĩ đến trường hợp Lan Khuê tự chuốt say lấy chính mình tồi tệ như vậy .
Lúc đó cô chỉ muốn khích Lan Khuê ghen tuông lên mà thừa nhận tình cảm với cô , Phạm Hương cùng với vài cô gái ở giữa sàn nhảy nhót được một lúc lại xảy ra chuyện . Nghĩa Phong tuy rằng không còn ở trong xã hội đen nữa , nhưng hệ luỵ trước đây vẫn có nhiều kẻ thù . Khi đàn em của cô đến kêu cô ra ngoài giải quyết một số chuyện , cô giao lại Lan Khuê cho thư ký của mình trông chừng . Nhưng cuối cùng cô thư ký đó lại vui quá quên mất việc , bản thân cũng bị người ta làm cho say khướt , kết quả để cho Lan Khuê tự làm cho mình ra nông nổi như vậy . Nếu cô mà không về kịp thật sự có bị người ta đem đi cũng không còn sức chống cự .
" Ụa..."- Lan Khuê vừa ra được đến bên ngoài đã chịu không nổi mà nôn khan , dạ dày của nàng càng lúc càng đau đớn , nó quặn lên thành từng cơn .
" So với việc chấp nhận chị , em cho rằng như vậy dễ chịu hơn đúng không ? " – không ai biết giờ phút này cô thật sự muốn gϊếŧ chết Lan Khuê , cô tức giận đến muốn phát điên lên , trái tim của cô tại sao kể từ lúc Lan Khuê trở về sau ba năm vẫn kịch liệt đau đớn như vậy .
" Chị buông tôi ra ...tôi không cần chị thương hại tôi...chị đi với họ đi ...cứ tiếp tục ở bên cạnh họ " – giờ phút này nàng cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người đang đỡ lấy mình là cô , nước mắt của nàng từ đâu vẫn như vậy phủ lấy gương mặt ưa nhìn , nàng trả lời người đó trong sự uất nghẹn trong sự tủi thân , trong sự đau buồn trong sự hụt hẫng .
Cô nhìn thấy cả người của Lan Khuê càng lúc càng nóng bừng , mặt của nàng càng trở nên tái lại , nàng dùng cái sức lực yếu ớt bấy giờ của mình để đẩy cô ra . Nhưng rồi lại không thể đứng vững tựa cả người vào thân cây liên tục nôn khan .
" Lên xe "
" Không , buông ra "
Phạm Hương mặc kệ nàng ngang bướng cỡ nào , ngay lập tức bế lấy cả người của Lan Khuê lên xe một cách không nhân nhượng . Giờ phút này Lan Khuê thật sự không có sức lực chống trả cô , cơ thể của nàng khó chịu quá , nàng có cảm giác mình sắp nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài .
" Vợ bé nhỏ , em đừng bướng nữa , ở lại đây chị xuống mua thuốc cho em "
Bởi vì Phạm Hương nhìn thấy Lan Khuê giờ phút này đừng nói là bỏ chạy , có đi cũng không nổi nữa . Cô đóng cửa xe đi lại tiệm thuốc ngăn cách một con lươn mua thuốc giải rượu cho nàng . Nhưng đôi mắt vẫn không ngừng hướng về chiếc xe đó trông chừng nàng .
Lan Khuê chỉ nghe loáng thoáng được cô nói phải mua thuốc cái gì đó , nàng mệt mỏi vừa định nhắm lại đôi mắt của mình mặc kệ mọi chuyện . Nhưng cũng trong lúc này nàng nghe thấy tiếng va chạm rất lớn ở phía trước , mọi người đều chạy lại đó xem xét tình hình. Có người chạy ngang xe của nàng còn nói :
" Chiếc xe đó lạc tay lái đâm vào tiệm thuốc rồi , nghe nói cô gái đó bị thương nặng lắm"
Không biết sức lực ở đâu ra khi thân thể như đi mượn từ người khác , tháo dây an toàn chạy theo cả đám đông . Chiếc xe đó đâm vào tủ thuốc gần như nát ra thành nhiều lớp kính , bản thân nàng còn nhìn thấy máu chảy ra ở nền gạch ngay bánh xe .
" PHẠM HƯƠNG , PHẠM HƯƠNG "
Lan Khuê cả đầu đau nhức như búa bổ , ánh nhìn mờ mờ ảo ảo chỉ nhìn thấy một màu đỏ tươi của máu . Nàng cố gắng gượng người của mình dậy , đi xung quanh chiếc xe và đống đổ nát đó tìm bóng hình của một người .
" Phạm Hương , chị đâu rồi ? "
Cô gái không may gặp nạn đó không phải là cô , cũng đã được người dân giúp đỡ đưa vào bệnh viện gần nhất . Chỉ có Lan Khuê đầu óc không ở trong trạng thái tỉnh táo , không nhìn ra được người mà nàng đang tìm không phải ở trong tiệm thuốc đó . Phạm Hương vẫn ở phần lộ cách một con lươn , lúc cô thanh toán tiền cho chủ tiệm thuốc là lúc cô nghe thấy âm thanh va chạm . Không hiểu tại sao lúc cô muốn qua bên kia lộ thì có nhiều xe lớn đến như vậy , cô không thể nào leo qua được con lươn đó cho đến khi xe tản ra một ít .
Bước đến được xe của cô còn muốn đánh rơi bịch thuốc trên tay khi không nhìn thấy Lan Khuê , cửa xe mở toang ra như thế nàng ở đâu rồi ? Phạm Hương như thể muốn hét lên cho cả thế giới biết cô vô lực đau đớn đến như thế nào , cho đến khi ở đám đông tập trung bên tiệm thuốc đó . Tiệm thuốc lúc đầu cô vào nhưng không có bán loại đó , thì ra âm thanh va chạm rất lớn lúc nãy là do vụ tai nạn ở đây . Cô nghe có tiếng người khóc than vô cùng ai oán , người đó đang gọi tên của cô .
" Phạm Hương ..."- nàng chỉ biết tìm trong vô vọng cho đến khi cơ thể chịu không nổi gục ngay bên cạnh chiếc xe đó , đối xử với nàng sao cũng được nhưng đừng là thế này .
" Vợ bé nhỏ , đừng khóc nữa..."
Cô nhìn thấy Lan Khuê nước mắt phủ đẫm gương mặt mà cô yêu thương nhất , nhìn thấy nàng kêu gào tên của cô nhìn thấy nàng gục ngã . Nhưng cô không biết làm sao mới có thể bước đến nói cho nàng biết " Chị không sao cả " bởi vì cổ họng của cô nghẹn đắng , đôi chân cô đang chôn chặt lấy chỗ cô đang đứng , tim của cô như không còn đập nữa . Cô cứ đứng yên một chỗ nhìn thấy nàng đau khổ như vậy , cho đến lúc cơ thể của cô cho phép cô bước đến gắt gao ôm lấy nàng vào lòng như không còn kẻ hở nữa .
" Chị buông tôi ra , chị là đồ xấu xa , tôi ghét chị , chị cảm thấy hù doạ tôi như vậy vui lắm phải không ? "
Phạm Hương bởi vì không muốn dồn sự chú ý của đám đông đó về phía họ , cô bế Lan Khuê đi về xe của mình nhưng chưa vào được bên trong Lan Khuê đã kịch liệt đánh vào người của cô .
" Vợ bé nhỏ , tại sao em nhất định phải cố chấp như vậy "- cô đẩy cả người của nàng dựa vào thân xe , ép buộc nàng phải ngẩng cao đầu nói chuyện với cô .
" Ai cũng nói tôi tàn nhẫn với chị , ai cũng hỏi tôi tại sao lại không thể một lần nữa yêu thương chị . Nói tôi cố chấp , phải là tôi cố chấp . Tôi cố chấp ép bản thân của mình nhớ lại chuyện ngày xưa , Phạm Hương đầu của tôi rất đau , mỗi đêm tôi đều khóc ướt cả gối chỉ vì tôi tự ép mình xem cái album đó . Tôi cố chấp ở công ty đợi chị để rồi nhìn thấy chị vui vẻ cùng người khác như thế nào , tôi cố chấp đến bữa tiệc này để tự làm cho bản thân mình nhếch nhác không ai quan tâm . Tôi cố chấp gượng cả người của mình để tìm chị trong đống đổ nát đó . Phạm Hương ,tôi không phải vì cái clip đó mới ở bên cạnh của chị , cho đến cuối cùng tôi cũng không biết tôi cố chấp dây dưa cùng chị như vậy là vì cái gì ? "
Người ta nói rượu vào lời ra , lời nói của kẻ say xỉn mới là lời chân thật nhất . Nếu như hôm nay Lan Khuê không ở trong trạng thái như vậy , những chuyện này có vẻ như cô cả đời cũng không biết được . Vẫn là ở thân xe , cô ôm lấy cả thân thể dần trở nên yếu ớt của nàng . Người con gái bướng bỉnh đó cuối cùng cũng có thể buông bỏ mình , dựa vào lòng của cô để mặc cho những tiếng nức nở thương tâm phủ lấy đôi vai run lên bần bật . Sau lưng cô là gì vậy ? Vòng tay của nàng đang vòng qua thân thể của cô....Trần Ngọc Lan Khuê , cuối cùng chị cũng đã đợi được em rồi .
" Vì em yêu chị "
Cô vẫn không nghe được lời cô muốn nghe , nhưng cô không thể ngờ cô lại nhận được một hành động cô không dám nghĩ đến . Cánh môi anh đào nở rộ đó đang quyện lấy từng hơi thở của cô , lần đầu tiên sau ba năm trở về cô gái bướng bỉnh này chủ động hôn lấy Phạm Hương .
Đâu đó một góc khuất nơi thành phố vào lúc trời về đêm , mọi người dần trở nên thưa thớt hơn trên những nẻo đường lạnh lẽo . Một vụ tai nạn thương tâm nhưng may mắn thay người gặp nạn cuối cùng cũng được cấp cứu kịp thời . Cũng bởi vì vụ tai nạn đó , nơi thân xe tối màu có hai người con gái vẫn cật lực trao cho nhau từng hơi thở càng lúc càng trở nên trầm đυ.c .
Nước động , gió lay , trăng thanh , cảnh đẹp...
To be continued...
P/s :....................
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu