Bữa ăn sáng diễn ra trong một khung cảnh hết sức điện ảnh , Lan Khuê ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi của Phạm Hương để cô đút cho mình ăn . Cô từng kể với An Khuê rằng lúc trước ba và mẹ đều ăn cơm theo cách này , cho nên bây giờ nó có yêu cầu thực hiện lại giống như vậy cô cũng không thể chối từ . Lan Khuê dĩ nhiên không chịu cùng tên đáng ghét này ân ân ái ái , nhưng chỉ cần nàng vùng vẫy một chút tiểu An Khuê thật sự khóc réo lên .
Đứa bé đó nhìn thấy ba mẹ của nó yêu thương nhau như vậy mà cười tít cả mắt , món súp gà có khét một chút nhưng vẫn còn ăn được . Nó ăn xong đã muốn mẹ của nó dẫn nó đi chơi .Không quan tâm ở dưới mặt bàn có cái gì , những ngón tay của ba nó thật sự không thể cử động được nữa .
" Ba ơi điện thoại của ba đổ chuông kìa "
An Khuê cầm trên tay chiếc điện thoại đưa đến trước mặt của cô , Phạm Hương tay phải không cử động được đành phải sử dụng tay trái thao tác có một chút không quen .
" Alo , tôi là Phạm Hương , vậy sao ? Được , tôi sẽ nói lại với nó " - cuộc gọi kết thúc chỉ chưa đầy một phút , người gọi đến chính là cô giáo lớp Chồi năm nay của An Khuê .
" Ai vậy ? "
Lan Khuê vẫn yên ổn ngồi ở trên người của cô thưởng thức cái món vẫn có thể nuốt trôi vào thực quản , cũng không hẳn chỉ là ngồi như vậy để chiều lòng con gái của mình . Có một chút dụng ý trả thù riêng lúc ngồi đều cố tình ngồi duy nhất một vị trí cho cô mỏi chết luôn . Sự bài xích gắt gao dần dần được thay thế bởi sự căm ghét mang đặc hơi hướng của trẻ con chỉ trong vòng một ngày . Cũng không phải quan tâm gì lắm đến cuộc gọi vừa rồi , nhưng nàng ngồi ở trên cô dĩ nhiên nghe được chất giọng truyền qua thiết bị đó là phụ nữ .
" Là cô giáo của An Khuê , cô ấy nói năm nay có thay đổi một chút về lịch nhập học , chúng ta thu xếp ngày mai trở về thôi "
Tính ra Phạm Hương và An Khuê đã ở đây hơn hai tháng rưỡi rồi , buổi tối hôm đó cô đánh An Khuê một trận liền ôm con mình vào lòng dỗ dành . Cuối cùng sáng hôm sau đã đưa An Khuê đến với Sapa , đứa nhóc đó còn không biết Sapa là gì , chỉ cần không đi học nữa là được . Bởi vì nó rất ghét những con người học chung với nó . Thời gian vui vẻ còn chưa được bao lâu vậy mà bây giờ lại nghe nói đến phải về đi học , thật lòng An Khuê cho rằng món súp ba làm rất ngon nhưng cũng không muốn ăn nữa .
" Có thể ở thêm mấy ngày nữa được không ba ? Con không muốn về đó đâu "
" An Khuê không được như vậy , chẳng phải lúc trước đã nói chúng ta chỉ ở đây cho đến khi nào có lịch học sẽ quay về sao ?"
" Dạ , con biết rồi , ba ơi con muốn qua nhà Kỳ Kỳ chơi một chút được không ? "
" Một chút nữa ba đưa con sang đó , sẵn tiện hỏi xem hai chị ấy có muốn về luôn không ? Bây giờ con vào phòng tự soạn đồ chơi của mình đi "
Tiểu An Khuê mặt mày ủ rũ từng bước đi vào phòng bỏ lại ánh nhìn ngơ ngác của Lan Khuê . Tại sao không khí đột nhiên lại trở nên nặng nề như vậy khi An Khuê vừa mới nghe đến phải đi học lại . Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với nó có một ngày , nhưng không phải " Mèo khen mèo dài đuôi " , con của nàng tư chất thông minh như vậy đáng lẽ ra sẽ không sợ đi học mới phải chứ .
" Vợ bé nhỏ , em có muốn biết tại sao khi nghe đến phải đi học An Khuê lại trở nên như vậy hay không ? "- một tay còn lại của cô từ lúc đưa ngắt cuộc gọi đó vẫn gắt gao ôm lấy Lan Khuê , mặc cho An Khuê đã ra khỏi tầm nhìn của họ cách đây vài phút , nhưng người con gái trong vòng tay của cô dường như không có ý định sẽ nhanh chóng cách li với cô .
" Chị biết sao ?" – thật sự không khí bây giờ có gì đó khá ngột ngạt , nàng chỉ mới đưa mắt nhìn bóng lưng của An Khuê một chút , chị ta đã có thể biết được nàng thắc mắc điều gì hay sao ?
" Em đứng lên đi , ra ngoài đây với chị một chút "
Từ trên người của cô lực đạo đã bắt đầu giảm đi rất nhiều , nàng đứng lên nhưng không đi đâu cả . Đợi đến lúc cô nắm lấy cổ tay của nàng đi ra ngoài , Lan Khuê đến lúc này những bước chân mới bắt đầu chuyển động .
" Nói chuyện nghiêm túc đi Lan Khuê , chị muốn hỏi em một lần nữa ba năm qua em ở đâu ?"
Ở trong mảng ký ức về trận say rượu tối hôm qua , cô chỉ không nhớ rõ rốt cuộc hai người họ có xảy ra chuyện đó hay chưa ? Còn những điều còn lại , bao gồm câu hỏi Lan Khuê đã ở đâu trong ba năm cô đã bắt đầu nhớ lại mình đã từng hỏi nàng .
Nếu như vào lúc phải đối mặt với tên say rượu loạn này nàng không có hứng thú nói chuyện đàng hoàng . Bây giờ cô lại thần trí tỉnh táo nhìn lấy nàng cật lực hỏi thêm một câu , không hiểu sao ở trong đồng tử đen nhánh của cô giống như một tấm gương long lanh đến lạ .
" Pháp "
" Chị cho người đi tìm em ở khắp nơi , cũng từng đến Pháp nhưng vẫn không thể nào có được một tin tức gì ?"- thật ra ngày đầu tiên bắt đầu tìm kiếm Lan Khuê cô cũng biết được rằng mình đang làm một hành động hết sức ngu xuẩn – " Mò kim đáy biển ".
" Làm sao có tin tức gì , trong khi tôi ba năm đều không ra khỏi căn nhà đó "- lời nói cất ra mang theo một lần nữa sự tủi thân pha lẫn một chút niềm an ủi không hiểu rằng tại sao . Chắc bởi vì nàng nghe được cô nói từng cho người đi tìm mình , những ngày còn ở Pháp lúc nào Lan Khuê cũng mang theo tâm bệnh với một cảm giác " bị bỏ rơi " vô cùng buồn tủi .
" Năm đó là ai đã đưa em đi , tại sao đến ba năm em mới quay về tìm chị "
" Có những chuyện có thể nói , nhưng cũng có những chuyện tôi không muốn nói , từ nay về sau đừng hỏi đến cuộc sống khi tôi ở Pháp . Còn chuyện tại sao tôi quay trở về đây , cũng chính vì loài hoa này trong bức tranh tôi từng được chứng kiến . Nếu không tôi cũng không biết trên đời này có một người tên là Phạm Hương "
Tuy rằng ở Pháp không ai nói cho Lan Khuê biết ba của nàng là người của thế giới ngầm , nhưng theo như chính nàng quan sát được ông ấy thường xuyên đi ra bên ngoài cùng với rất nhiều người . Có khi từ trên người ông ấy luôn luôn ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc .Tuy rằng đối với người ba này Lan Khuê không hề thân thiết , cảm giác thân thiết gì gì đó ở trên người của Phạm Hương còn nhiều hơn ông ấy . Nhưng cũng không thể vì như vậy mà tiết lộ hành tung của ba mình . Nàng còn chưa biết được Phạm Hương có phải là người tốt hay không ?
Về phần của Phạm Hương , cô chưa từng đoán được là ai đã đưa Lan Khuê đi vào năm đó . Nếu như nói rằng là người của Thiên Minh thì từ lâu Đầu Lâu Đỏ phải tìm ra , nhưng đằng này họ nói đưa Lan Khuê đi liền có thể đi đến ba năm . Người đứng sau nhất định thế lực cũng không phải tầm thường .
Điều đáng nói chính là người đó đưa Lan Khuê đi nhưng không có làm gì nguy hại đến nàng . Nếu không chỉ với sức lực yếu ớt của nàng vào lúc đó , nhất định không thể bảo toàn tính mạng cho đến thời điểm hiện tại . Vấn đề cô đang lo ngại chính là kẻ đứng sau đó có mối quan hệ gì với Lan Khuê , tại sao khi nhắc đến hắn nàng lại có vẻ như muốn bảo vệ .
" Vợ bé nhỏ , chúng ta còn có thể tiếp tục hay không ?" – lúc cô nói ra câu này khoé mắt đột nhiên đỏ ửng , sau ba năm lần đầu tiên có cảm giác bị một người vô hình nào đó ở nước Pháp xa xôi đang uy hϊếp lấy mình .
" Chị nói tiếp tục là tiếp tục như thế nào ? "- quả thật con người này vô cùng kỳ lạ , lúc thì giống như mấy tên lưu manh ở ngoài đường sẽ gặp , lúc lại có thể nói nói ra mấy câu như vậy với một vẻ mặt chứa đựng một sự bi thương nào đó .
" An Khuê nói với chị nếu như không thể nhắc cho em nhớ , vậy thì một lần nữa bắt đầu lại với em . Trần Ngọc Lan Khuê , chúng ta hẹn hò đi "
" Chị cho rằng tôi có thể hẹn hò với người tôi ghét cay ghét đắng ? "
" Em đã nhớ lại có đúng không ? Nhưng có vẻ như trời cũng muốn trêu chọc chị , nên mới để em nhớ lại những hình ảnh gì đó làm cho em hoảng sợ . Nhưng chỉ mới qua một đêm em đã bắt đầu bỏ đi sự bài xích với chị có đúng không ? Nếu như chúng ta có cơ hội tìm hiểu nhiều một chút em sẽ không còn chán ghét chị nữa "
Quả thật nếu không đề cập đến Lan Khuê cũng không phải tự giật mình trong tư tưởng . Cảm xúc của nàng thật sự bị con người đang đứng ở trước mặt của mình dễ dàng lung lay trong chớp mắt . Khi nàng trở về gặp cô , cảm giác đầu tiên chính là người lạ đã từng quen , tiếp sau đó là cảm giác giận dỗi đến muốn khóc khi cô la nàng . Cho đến lúc ở đỉnh Fansipan nghe lại một phần câu chuyện năm xưa , rất nhiều những hình ảnh làm cho Lan Khuê đối với Phạm Hương là kịch liệt bài xích . Chỉ cần cô đến gần nàng một chút cũng làm cho Lan Khuê kích động muốn chạy trốn khỏi cô . Nhưng qua một đêm , cái gì cũng đều thay đổi , thứ duy nhất nàng đối với cô bây giờ vẫn là chưa thể nào thân thiết , con nếu như nói ghét cũng chỉ là sự giận lẫy vụ việc tối hôm qua .
" Chị cho rằng có thể khiến tôi một lần nữa yêu thương chị hay sao ? "- Lan Khuê mặc dù bị người ta nói trúng một phần tim đen của mình , nhưng như vậy không có nghĩa nàng có thể dễ dàng yêu thương một người từng gây cho mình nhiều đau khổ đến như vậy .
" Phải , vụ cá cược này chị nhất định nắm chắc phần thắng nếu em chịu tham gia "
" Chị dư hơi không có nghĩa tôi cũng dư hơi như chị "
" Vợ bé nhỏ , em sợ một lần nữa không thể giữ được mình hay sao ?"
" Hoang đường , dường như chị kêu tôi ra đây để nói chuyện của An Khuê . Kể từ lúc nào lại đánh trống lảng như vậy ? "
" Người đang đánh trống lảng là em , em đồng ý hẹn hò với chị , chị sẽ nói cho em biết chuyện của An Khuê "
Trong khi Lan Khuê quay bước , dự định đi vào trong nhà khi vẫn chưa nghe được lý do khiến An Khuê buồn bã , Phạm Hương ở phía sau đã dùng hai cánh tay của mình siết chặt lấy cả người của nàng .
" Phạm Hương ... " – Lan Khuê dùng sức gỡ lấy , nhưng ngoại trừ mấy ngón bị nàng cắn đến mức sưng vù đó ra thì lực tay vòng tay của cô vẫn rất mạnh .
" An Khuê sợ đi học bởi vì nó không muốn bị người khác ức hϊếp nữa " – kề sát vào mang tai của nàng thì thầm thật nhỏ , không phải cố tình chọc ghẹo Lan Khuê mà chính cô cảm thấy cổ họng của mình nghẹn đắng khi nhắc lại nổi uất ức của con .
" Chị là ba của nó tại sao lại để nó ra nông nổi như vậy ?"- không có một người mẹ nào nghe đến con của mình chịu thiệt thòi lại có thể ngoảnh mặt làm ngơ , nàng không còn dùng sức để thoát ra khỏi vòng tay của cô nữa , chỉ muốn nghe tiếp lý do tại sao con của mình lại trở nên như vậy .
" Trong ba năm qua An Khuê không có mẹ , ba của nó suốt ngày điên điên khùng khùng đi khắp nơi tìm mẹ cho nó . Còn nhớ mỗi lần ba của nó về , nó đều nhào vào lòng của cô ấy nói hôm nay nó học được cái gì , hôm nay nó được cô giáo cho bao nhiêu hoa bé ngoan . Nó nói tất cả những gì nó trải qua ở trường , thứ duy nhất nó không nói chính là người khác liên tục trêu nó rằng nó không có mẹ "
" Vợ bé nhỏ , em có biết An Khuê rất ngoan hay không ? Nhưng mà hôm đó ba của nó lại nhận được một cuộc gọi nói rằng nó đánh bạn cùng lớp đến mức thằng bé ấy thương tích đầy người "
" Không thể nào ..." – chỉ mới tiếp xúc với An Khuê một ngày , nhưng đứa trẻ đó vô tư hoạt bát , ngoại trừ nó có tính nói hơi dai một chút , nhưng không phải là một đứa trẻ hư đến như vậy .
" Đúng rồi , ba của nó cũng ngạc nhiên như vậy . Còn dự định sẽ về lấy lại công bằng cho con mình . Nhưng cuối cùng chính là An Khuê thật sự đã ra tay đánh nó "
" Tại sao vậy ? Có phải nó bị đánh trước nên mới tự vệ hay không ?"
" Không , bởi vì thằng bé đó nói rằng mẹ của An Khuê đã chết "
Không biết từ nơi nào đó , có một vài giọt nước nặng trĩu rớt xuống cánh tay đang ôm nàng thật chặt . Kể từ lúc lấy lại ý thức của một người bình thường sau một năm điên điên dại dại , Lan Khuê khi đó lúc nào cũng tự xoa lấy bụng của mình . Có vẻ như đó đã là một thói quen được hình thành trước khi nàng mất trí nhớ , nơi này có phải từng tồn tại một tiểu thiên thần liên kết với cơ thể của mình hay không ? Vết sẹo năm đó vẫn còn tồn tại , nhưng không ai nói cho nàng biết thật ra con của nàng đã trôi dạt đến nơi đâu .
Nếu như không nghe từ trong chính miệng của cô nói lại nàng sẽ không tin , An Khuê còn quá nhỏ để biết cái gì gọi là tình mẫu tử . Ấy vậy mà nó lại có thể ra sức bảo vệ nàng khi người ta nói rằng nàng không còn trên thế gian này nữa . Khó trách được vì sao tối hôm qua nó cứ liên tục hỏi nàng một câu : " Mẹ có phải là ảo giác hay không ?" , có vẻ như là chưa từng có được nên sợ rằng cũng chỉ là một điều không chân thực .
" Tuy rằng bây giờ em cũng đã quay về với nó , nhưng nó không biết được rằng em có lại bỏ nó đi hay không ? Nó sợ khi đi học rồi nó sẽ lại nghe thấy những điều nó không muốn nghe , nó sợ người ta sẽ nói rằng mẹ của nó không yêu thương nó nữa "
" Vợ bé nhỏ , em trả lại sự ấm áp mà nó đáng phải có đi , cho nó một cơ hội giống như những đứa trẻ khác , cho chị cơ hội một lần nữa yêu thương em , cũng cho chính em một cơ hội có một gia đình hạnh phúc "
Không một âm thanh nào đó cho cô biết được rằng người con gái bên trong vòng tay của cô nghe những gì cô nói . Chỉ cảm nhận được có một luồng nhiệt đặt ở trên tay của cô đẩy nó ra , lực đẩy không hề mạnh nhưng vòng tay đã bắt đầu buông lỏng .
Lan Khuê thở một hơi dài nhưng vẫn là một âm thanh rất khẽ , từng bước đi vào bên trong căn nhà đó như một điều tất yếu , bỏ lại một người lặng lẽ ngắm nhìn một thứ gì đó không biết rằng có còn thuộc về mình hay không ? Cảm xúc của em bây giờ không biết ai là người đang nắm giữ .
Lê từng bước chân nặng trĩu vào căn nhà được xây dựng một cách giản đơn , hướng mắt đặt vào căn phòng nơi cuối dãy hôm qua đã nhìn thấy An Khuê từ trong đó đi ra . Lúc đó nó đang làm gì nhỉ ? Phải rồi , nó lấy tấm chăn của mình ra để đắp cho nàng , tiểu hài tử này ...
Cánh cửa được mở ra rất khẽ , trên một chiếc giường chỉ đủ kích thước của trẻ em . Con gái của nàng đã ở trên đó ngủ từ lúc nào cũng không rõ , chỉ nhìn thấy bên cạnh nó chính là một chiếc balo cũng không lớn hơn không nhiêu phần . Ngăn kéo balo vẫn còn chưa đóng hết , nàng cũng muốn thử nhìn xem ở bên trong có thứ gì mà nó có vẻ như quý đến như vậy , lúc ngủ rồi mà vẫn còn ôm chặt .
Lần đầu tiên Lan Khuê xem lén đồ của người khác , nhưng dù gì nó cũng là con của nàng mà , xem đồ của con một chút chẳng không có gì quá đáng . Chiếc balo được mở ra một chút để Lan Khuê có thể nhìn thấy bên trong chưa đựng thứ gì , ừ thì một vài con búp bê này , một chiếc xe mô hình loại nhỏ , còn có mấy đồ kẹp tóc hình thú xinh xinh v.v...cuối cùng chính là một tờ giấy gì đó có hiện lên vài vệt màu .
Lan Khuê cẩn thận lấy tờ giấy đó mở ra xem thử , ở bên trong là một bức tranh nếu như người khác nhặt được chắc cũng ném đi . Bởi vì nó rất chi là xấu luôn , chỉ có thể nhìn được bên trong vẽ người thôi . Hai người lớn tóc dài đang cùng nhau bế lấy một người nhỏ xíu con . Phần đầu nó vẽ chính là một hình tròn này , chấm hai chấm làm mắt và một đường kéo ngang cong cong biểu thị cho nụ cười , cả ba người đều có một thần thái như vậy . Còn phần thân tay chân đều không thể gọi là vẽ nữa , chính xác hơn là một đường gạch đứng rồi mấy gạch sang hai bên làm tay chân . Thật sự là không thể bênh vực con của mình mà , nó thật sự vẽ xấu chết đi được , ấy vậy mà nó cũng có thể nhuộm lấy nước mắt của Lan Khuê làm lem đi những vệt màu dần trở nên mờ nhạt .
" An Khuê , sau này mẹ sẽ không để ai có thể ức hϊếp con nữa "
P/s : Tình hình hiện tại là bạn Phiu " ăn nằm " trong thư viện từ sáng đến chiều để học bài , sau đó còn phải về tập gym , đi quẩy về phia với trai xinh gái đẹp nữa . Do đó cách một ngày mới có một chap nha mọi người , có khi còn trễ hơn .
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên Nhi Liêu