Dù sao thì chị cũng không có cưới em ?
Câu nói này quả thật khiến cô không biết phải trả lời ra sao nữa ? Cô ở bên Lan Khuê 5 năm hoàn toàn sủng nịnh , nhưng nếu như phải kết hôn khi chưa làm rõ mọi ân oán thì nhất định sẽ không ?
Thường nghe nhắc đến Phạm Hương có uẩn khúc với BMS , hay nói đúng hơn là vị bác sĩ năm đó phẫu thuật cho mẹ của cô – Trần Khắc Bửu . Cũng chính là ba ruột của Lan Khuê , nút thắt duy nhất khiến Phạm Hương không biết nên yêu hay hận cô gái này .
Năm đó mẹ của Phạm Hương được chẩn đoán nhồi máu cơ tim , hẹp động mạch vành , nhưng nó rõ ràng được người ta nói bệnh đó có thể chữa khỏi . Khi bà ấy nhập viện vẫn nói bà ấy sẽ về với nó , nhưng ánh đèn phòng phẫu thuật chuyển đỏ bà ấy đã mãi mãi không về được nữa.
Phạm Hương còn nhớ rất rõ , người phụ trách ca đó đã thông báo với nó rằng mẹ nó không qua khỏi . Đối với một đứa trẻ mà nói đó là một cú sốc cực điểm , nó nhìn lấy người bác sĩ đó đầy hy vọng , hy vọng ông ấy nói cho nó biết chỉ là nó nghe không rõ thôi .
Nhưng không , ông ta chỉ thông báo một lần duy nhất liền bỏ đi . Thời khắc đó Phạm Hương đã không chịu nổi mà ngất đi , khi nó tỉnh lại người ta nói cho nó biết bà ấy đã được đưa vào nhà xác . Cô muốn đưa bà về , nhưng phía nhà xác lại nói xác phải lưu lại bệnh viện chờ thủ tục .
Ngày nó nhận xác từ bệnh viện , trước khi lên xe cấp cứu nó nhìn thấy vị bác sĩ hôm trước ra thông báo với nó một lần nữa . Lần này Phạm Hương nhìn rõ mặt ông ấy hơn , còn nhìn luôn cả tên ông ấy từ tấm thẻ bác sĩ đeo trên ngực .
Thời gian đó nó chỉ là một đứa trẻ , đem lòng chán ghét ông ấy vì không ra sức cứu cho bằng được mẹ mình . Nhưng dù sao đó cũng là lý lẽ của trẻ con , không có bất cứ một bằng chứng nào cụ thể .
Sau khi đem xác của mẹ về , Phạm Hương phải nhờ đến dì của mình làm ma chay cho mẹ . Bởi vì người dì này cũng không mấy khả giả , không thể nuôi nổi nó . Đành phải vào cô nhi viện …
Còn nhớ có một năm khi Phạm Hương ở trong cô nhi viện , nơi đó tổ chức một chuyến đi thiện nguyện ở một bệnh viện tâm thần . Nó gặp lại cô điều dưỡng năm xưa ở trong ca phẫu thuật của mẹ , cô ấy cùng với ông Trần Khắc Bửu là để lại ấn tượng sâu đậm nhất với nó khi đó .
Cô ta ở trong bệnh viện tâm thần không phải với chức vụ điều dưỡng nữa , chính xác là bệnh nhân của viện . Phạm Hương khi đó đứng ngoài song sắt ngăn cách với bệnh nhân tâm thần , vẫn nghe được cô ấy liên tục la hét cố nói gì đó :
” Bà ấy đáng lẽ không chết , bà ấy không chết ”
Cô ta đang nói đến ai ? Ai không chết , có phải là mẹ của nó không ? Phạm Hương khi đó cố gắng gào thét hỏi cô ta , nhưng bệnh nhân tâm thần này chỉ nói đúng một câu như vậy .
Sau này khi qua Anh du học , cô có một lần đến Bệnh viện tâm thần năm xưa điều tra lại . Cái ngày mà cô điều dưỡng đó nhập viện , chỉ sau hôm mẹ cô mất có một ngày . Nhất định có uẩn khúc , cô còn nhớ khi cô ở trước mặt bệnh nhân này nói đến tên Trần Khắc Bửu , cô ta đã hoảng loạn la hét tự làm bị thương chính mình .
Mặc dù cô không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh , cũng không thể đem bệnh nhân tâm thần ra trước toà . Nhưng cô vẫn tin , một ngày nào đó cô nhất định phải tìm ra thứ khởi tố ông ta . Nhưng ngày đó đồng thời cô và Lan Khuê cũng như vậy kết thúc , đúng không ?
” Bác sĩ Phạm , hôm nay nhìn chị có vẻ như hơi mệt phải không ? ” – Cả ngày hôm nay Nhã Ân đều thấy cô thở dài , ngoại trừ nói chuyện với bệnh nhân hầu như cô đều không mở miệng nói chuyện gì khác .
” Chị ngủ không đủ giấc thôi ” – Phạm Hương mệt mỏi xoa nhẹ lấy hai bên thái dương của mình , rất nhanh chóng đem áo blouse khoác lên ghế dựa .
” Chị có muốn đi uống trà chiều không ? ”
” Nhã Ân , chị Hương không phải những kẻ độc thân như chúng ta ”
Nam điều dưỡng phòng họ lên tiếng trêu chọc , còn cố tình suy diễn bộ dạng thiếu ngủ hôm nay của cô , còn không phải hôm qua quá mức kịch liệt hay sao ? Chỉ có Nhã Ân mới không thấy vết bầm trên cổ của Phạm Hương , hay nói đúng hơn bạn điều dưỡng này chưa từng trải qua những chuyện như vậy nên không biết a ~
” Lần sau chị mời mọi người , hôm nay chị thật sự mệt quá ” – Quả thật một phần là do kết quả của ngày hôm qua , phần khác cô bởi vì suy nghĩ đến chuyện năm xưa mà hao tâm tổn trí .
Sau khi qua loa tạm biệt mọi người , cô rất nhanh liền bước vào thang máy xuống tầng giữ xe . Lúc đi ngang qua một tiệm bánh ngọt , còn cố tình mua cho Lan Khuê một ổ lớn . Không biết hôm nay nàng có ra ngoài nổi không ? Hôm qua đúng là có một chút mạnh tay thật .
Bấm chuông không ai ra mở cửa , cô cho rằng Lan Khuê đã ra ngoài nên dùng chìa khoá tự mở lấy . Trên kệ để dép không thiếu một đôi nào , có thể hiểu thật ra nàng vẫn còn lưu lại ở trong nhà đấy thôi .
Cô đem ổ bánh đặt vào tủ lạnh , lại nhìn thấy điểm tâm sáng vẫn còn ở đó . Đỉnh điểm của sự nóng giận , chính là khi cô nhìn thấy Lan Khuê nằm im trên giường bấm điện thoại . Dường như còn là mới ngủ dậy …
” Trần Ngọc Lan Khuê , em nói cho chị biết , rốt cuộc có phải chị nuông chìu em , em sẽ như vậy đúng không ? ” – cô thật sự tức giận , tại sao Lan Khuê lại có thể không biết thương bản thân mình như vậy .
” Chị ra ngoài thì không sao ? Về nhà liền muốn giáo huấn em ? ” – Lan Khuê cũng không kém cạnh , ném điện thoại qua một bên đắp chăn kín hết cả người.
” Chị nấu bữa sáng cho em , em chỉ việc đem ra hâm lại cũng không được . Ngủ đến giờ này có thể no được hay sao ? Có phải chị không ở bên em thì em sẽ có bộ dạng này không ? ”
Một ngày nào đó , nếu như cô thật sự không ở bên nàng thì sao đây ? Tại sao đã nhiều năm như vậy nàng cũng không thay đổi ? Cứ như một đứa trẻ mãi không chịu lớn , không phải lúc nào chị cũng bốc đồng theo em được .
” Chị mặc kệ em ” – Không phải chỉ có cô mới tức giận , cũng không phải có cô mới có thể lớn tiếng .
” Tại sao em không thể khiến người ta bớt lo cho em được , hả ? ” – Phạm Hương cả ngày hôm nay đã rất phiền , về nhà lại nhìn thấy Lan Khuê như vậy thật không chịu đựng nổi . Hơn hết Lan Khuê thái độ hết muốn chống đối cô , đem cả chăn trùm hết cả người không thèm nhìn lấy cô .
” Phải , em lúc nào cũng khiến chị lo lắng cho em . Chị không lo cho em thì em sẽ chết , đúng không ? ” – nàng không thèm chui rúc trong chăn nữa , trực tiếp thoát ra khỏi đó , lúc bước xuống giường bước chân như không vững , là Phạm Hương tức giận nên nhìn không ra .
” Thái độ của em như vậy là sao ? Đứng lại đó ngay cho chị ” – gắt gao nắm lấy cổ tay nàng kéo trở lại , nhưng Lan Khuê lại cố tình không muốn cô đυ.ng chạm .
” Em vô lý như vậy đó , chị không chịu nổi có thể bỏ em đi . Dù sao em cũng chỉ là tình nhân của chị , không phải vợ chị , chị đừng tốn công dạy em ”
Rốt cuộc cô cũng biết được lý do Lan Khuê như vậy chính là việc sáng nay , thì ra nàng đối với chuyện này lại quan trọng đến thế . Khi đã bình tĩnh một chút mới đem Lan Khuê bế lại lên giường , ôm lấy nàng mặc cho nàng giãy dụa .
” Chị không biết Lan Khuê lại xem trọng việc kết hôn đến vậy ? Tại sao lại muốn làm vợ của chị ? Chẳng phải người ta nói làʍ t̠ìиɦ nhân vẫn được cưng chìu hơn sao ? ”
Cô biết tính tình của Lan Khuê rất bướng bỉnh , nhưng cũng rất nhạy cảm . Lúc nãy cứng rắn bao nhiêu , bây giờ đôi mắt lại dễ dàng ửng đỏ . Liên tục dùng hai tay đánh vào l*иg ngực của cô , uất ức đến độ bật khóc .
” Lão công , chị luôn khiến em rất sợ . Sợ chị bỏ rơi em , thật sự em luôn cảm thấy như vậy ” – trực giác của nàng rất nhạy , nhưng đối với tình cảm của họ lại không muốn sự nhạy cảm đó biến thành sự thật.
” Làm vợ chị rồi , chị thích cũng chẳng phải sẽ bỏ được hay sao ? ” – thì ra tính tình đột nhiên sinh sự như vậy , chính bởi vì quá lo lắng mà thành .
” Ít nhất ra đến lúc đó ly hôn cũng rườm rà thủ tục , có khi trong khoảng thời gian đó chị sẽ suy nghĩ lại ” – Lan Khuê ở thời khắc này chỉ biết ở trong lòng cô ủy khuất , nàng có bướng bỉnh bốc đồng ra sao ? Cho đến cuối cùng nàng vẫn yêu cô nhiều như vậy …
” Lan Khuê ”
To be continued …
P/s :