Tiêu Vân Khiếu nhếch mép cười, nhấc nhẹ chân và đá một viên đá nhỏ.
“Ai da!” Thiết Chùy tức khắc quỳ sụp xuống, ôm lấy đầu gối, mặt méo xệch không nói nên lời.
Tiêu Vân Khiếu không hề bộc lộ cảm xúc, lại đá thêm vài viên đá nhỏ.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ngay sau đó, ba tiếng hét đau đớn vang lên, cả ba người ôm đầu, ôm mông rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Lý Đại Thủy vừa chạy vừa hét: “Tô Tô, chờ đó, dám kiếm một tên tiểu bạch kiểm làm bạn trai à! Tôi sẽ nói với mẹ tôi quản cô cho đàng hoàng! Còn nữa, ông ngoại cô giàu như vậy mà cũng không chịu bỏ tiền cứu cha cô, cô lấy quyền gì mà đến nhà tôi vay tiền chứ? Nói thật, nhà xưởng này, chúng tôi cũng có quyền lấy!”
Tô Tô nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhà của mình thì có liên quan gì đến nhà anh ta chứ?
“Anh nói cái gì! Nói lại lần nữa xem!”
“Không tin thì cô cứ hỏi ông ngoại cô đi!” Lý Đại Thủy không quay đầu lại mà chạy thục mạng.
Tô Tô nghe mà không biết nên phản ứng thế nào, cô đã lâu rồi không gặp ông ngoại, có lẽ ông cũng không thèm quan tâm đến đứa cháu ngoại này.
Tiêu Vân Khiếu quay lại, thấy Tô Tô đang không vui, liền đưa cho cô năm mươi thỏi vàng nhỏ, nhét đầy túi gấm: “Dùng số tiền này thuê vài vệ sĩ giỏi, tiền để ta lo. Còn cô nói gì nhỉ, mời ta ăn gì?”
Tô Tô bị phân tâm bởi số vàng đột nhiên xuất hiện, quên bẵng những gì Lý Đại Thủy vừa nói.
Cô nhìn Tiêu Vân Khiếu, rồi nhìn số vàng trong tay, ước lượng rồi hỏi: “Khoan đã, vừa rồi ngài nói, bảo tôi thuê vệ sĩ?”
“Đúng!”
“Ngài trả tiền?”
“Đúng!”
“Bao lâu cũng được?”
“Bao lâu cũng được!”
Tô Tô cố nén tiếng cười, giữ vẻ mặt mỉm cười duyên dáng, nhưng trong lòng thì vui mừng không tả xiết, vị kim chủ này quả thật là Thần Tài của cô! Từ giờ trở đi, cô sẽ thắp hương bái lạy hắn mỗi ngày.
Khi hoàn toàn an toàn, Tô Tô mới lấy chìa khóa mở cửa. Trước đó cô sợ em trai bị thương nên đã khóa cửa lại.
Tô Minh ghé vào cửa sổ, lo lắng. Khi thấy Tô Tô mở cửa, cậu vội vã a a ú ú tỏ vẻ tức giận.
Tô Tô an ủi: “Được rồi, chị không sao mà. Hơn nữa, có Vương gia giúp đỡ, bọn họ không dám làm gì ta đâu!”
Tô Minh nhìn Tiêu Vân Khiếu, khom người cúi đầu cảm ơn.
Tiêu Vân Khiếu lập tức đỡ cậu dậy, nhìn Tô Tô.
Tô Tô nói: “Đây là em trai của tôi, em ấy nghe được nhưng không nói được. Ngoài tôi ra, em ấy không có bạn nào khác, nhưng em ấy là một thiên tài, thuyền chiến của ngài là do em ấy cải tiến.”
Ánh mắt Tiêu Vân Khiếu nhìn Tô Minh có phần phức tạp, có cảm giác cảm thông, biết ơn và cả sự quý mến như em trai ruột của mình.