Khóe miệng Tiêu Vân Khiếu nở nụ cười, nhìn chăm chú Tô Tô một lúc.
Sau khi cùng Tiêu Vân Khiếu thử nghiệm thuyền, Tô Tô đưa thuyền về bến tàu.
Tô Tô nói: “Thế nào? Tôi không lừa ngài chứ. Con thuyền này tuyệt đối an toàn cho ngài.”
Tô Tô thầm nghĩ, ở thời đại này con thuyền này còn mạnh hơn cả tàu chiến, chỉ riêng việc bán làm vũ khí cũng đáng giá hàng trăm vạn.
Tiêu Vân Khiếu nhìn Tô Tô, lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Tô Tô lấy ra bản hướng dẫn, chỉ vào 30 thùng dầu diesel: “Đây là hướng dẫn sử dụng, dầu diesel tôi tặng ngài lần này. Nếu cần thêm thì lần sau đến mua. Ngài chỉ cần trả tôi 30 thỏi vàng là được.”
Tô Tô thầm nghĩ, 30 thỏi vàng, ha ha, thêm ba trăm vạn nữa vào tay.
Tiêu Vân Khiếu cầm lấy bản hướng dẫn, nhét vào ngực, nói: “Được!”
Hắn không do dự, tiếp tục hỏi: “Tô cô nương, cô có lương thực không?”
“Lương thực? Ngài đói sao?”
Tiêu Vân Khiếu lắc đầu: “Thực ra tình cảnh hiện giờ rất khó khăn, tuy có tiền nhưng chẳng thể dùng vào đâu, thành trì bị vây hãm, bá tánh không có lương thực.”
Tô Tô nghĩ thầm, đây là cơ hội làm ăn rồi! Khách sộp, lại còn là khách sộp đẹp trai!
Tô Tô lập tức mời Tiêu Vân Khiếu vào trong nhà, mở một hũ trà mật ong đưa cho hắn.
Tiêu Vân Khiếu nhìn chằm chằm hũ trà mật ong một lúc lâu.
“Mời Vương gia dùng trà, trong thành có bao nhiêu bá tánh, bao nhiêu binh sĩ?”
Trà? Đây là trà? Tiêu Vân Khiếu vừa nghi hoặc vừa đáp: “Đây là một tiểu thành ở biên giới, dân số khoảng 700 nghìn.”
“Lương thực còn trụ được bao lâu?”
“Không đến năm ngày.”
Tô Tô nhanh chóng tính toán: “Vương gia, ngài vừa nói quân địch đang vây thành?”
Tiêu Vân Khiếu tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là vậy. Hắn gật đầu.
“Nếu ngài đánh bại kẻ địch, tình cảnh thiếu lương thực sẽ được giải quyết chứ?”
“Đúng vậy, nhưng mùa mưa sắp tới rồi.”
Tô Tô cười, có vẻ đây là mối làm ăn lâu dài!
Tô Tô nói: “Vương gia, ngài cũng thấy rồi, đây là xưởng đóng tàu, không dự trữ nhiều lương thực, nhưng tôi vẫn còn ít trứng, gạo, dầu, nước và một số thực phẩm khác, tuy không nhiều nhưng hơn là không có. Ngài có thể lấy hết, ngày mai tôi sẽ nhập thêm hàng. Khi đó, ngài mang tiền đến đây là được, hoặc đồ quý như vàng, bạc cũng được.”
Tiêu Vân Khiếu nhìn dáng vẻ tự tin của Tô Tô, trong lòng cảm thấy tin tưởng hơn. Hắn nâng chén trà mật ong: “Được, mai ta sẽ quay lại, trà này ngon thật.”
Tô Tô đánh thức em trai, bảo cậu cùng Tiêu Vân Khiếu chuyển hết đồ ăn và thức uống lên thuyền.
Tiêu Vân Khiếu trả cho cô 40 thỏi vàng rồi lên thuyền rời bến.
Tô Tô nhìn theo bóng thuyền, điên cuồng tính toán lợi nhuận.
Một trăm vạn thêm chín trăm vạn, lại thêm bốn trăm vạn, tổng cộng là một nghìn bốn trăm vạn, trừ đi chi phí, lãi ròng một nghìn một trăm bảy mươi vạn.
Mua đất, trả hết nợ ngân hàng, còn dư lại bảy trăm năm mươi vạn.
Thương vụ này quá lời rồi!