Món Đồ Chơi Trả Thù

Chương 14

Chương 14
CHƯƠNG 14

Từ đấy trở đi Phương Thụ Nhân quả nhiên nói chuyện giữ lời, không tìm lão sư dạy nhạc giáo sư lễ nghi đến độc hại ta, ta cũng biết báo đáp, theo Tiêu Ngọc Nhi mượn đĩa phim chất đầy một tủ rồi ngồi xem TV, rốt cuộc xem đến không biết trời trăng gì luôn.

Lễ Giáng Sinh nhanh chóng đến gần, mỗi khi đến dịp này, công việc ở công ty hết sức lu bù, cho dù ta là người luôn rảnh rỗi cũng vội vàng cả ngày phát điện mừng, chuẩn bị lễ vật, thiệp mời từ các công ty quan hệ lớn và vân vân thì khỏi phải nói, chỉ có xếp lịch đi tiệc tùng cho Phương Thụ Nhân đã khiến ta thiếu chút nữa sùi bọt mép. Ta lo lắng tạm biệt Dương Tử Văn lại sợ Phương Thụ Nhân tiếp tục ghi hận rắp tâm trả thù, nhưng hiện tại cả ngày cơ hồ cũng không thấy bóng dáng Phương Thụ Nhân, thật khiến người ta hít một trận đại khí.

Hôm nay, đang chú tâm trên máy tính trả lời thư từ, điện thoại kêu, ta thuận tay nhấc máy, nghĩ thầm, không phải Phương Thụ Nhân thì là Từ Vận Tiệp —— hơn phân nửa là Từ Vận Tiệp, chỉ có phòng bọn họ là cuối năm với trong năm không có gì khác nhau —— “A lô!”

“Phiền toái, ta muốn tìm La Lâu Lập.”

Thanh âm của nữ nhân trẻ tuổi, ta sửng sốt ba giây, nghĩ nghĩ, là Thượng Huyền Nguyệt.

“Sao lại là ngươi?”

“Là ta, thực xin lỗi, khiến ngươi thất vọng sao?” Đối phương lập tức chuyển giọng âm hiểm.

“Sao lại thế, sao lại thế, chính là thụ sủng nhược kinh mà thôi.” Ta nhanh chóng pha trò.

“Hoạt động ban đêm vẫn bình an chứ?”

“Đại khái là không có đi”

“Tình nhân nhà anh bất hòa với anh sao?”

Ta thuận tay an bài hành trình trên máy tính: “Ngày mai hắn có tới bốn bữa tiệc, chạy sô như vậy mới không nhìn đến anh.”

“Đúng lúc, đi chơi với bọn em đi, ngẫu nhiên nɠɵạı ŧìиɧ cũng coi như làm cho cuộc sống tăng thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ thôi.”

Ta nhịn cười: “‘Bọn em’ là những ai?”

“Em, Tử Vân Anh cùng đồng sự kia của anh.”

“Cái gì a, lại làm bóng đèn? Anh không đi. Lại nói, bọn họ là một đôi, chúng ta đi theo thực khiến người ta hiểu nhầm a.”

“Ai u, anh sao lại ngốc như vậy chứ.” Qua điện thoại ta cũng có thể tưởng tượng được biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Thượng Huyền Nguyệt: “Anh không sợ bọn họ biết chuyện của anh cùng tổng tài sao?”

“Em đang uy hϊếp anh sao?”

“Không, em chỉ đang dụ dỗ” Thượng Huyền Nguyệt quả nhiên có bộ dạng của người hướng dẫn: “Muốn người ta không biết trừ phi đừng lộ sơ hở, nếu muốn trường kỳ che dấu quan hệ thân mật của anh cùng Phương tổng tài chỉ có một biện pháp, chính là tìm người giả làm bạn gái của anh. Cứ như vậy cho dù rơi vào trường hợp người khác bắt gặp hai người thân mật, anh cũng có thể nói cứng là hắn thấy sắc nổi lòng tham mưu đồ quấy rối, cường bạo dân nam… Này! Anh làm sao thế? Cái âm thanh bang bang bàng bàng gì đấy?

Ta nhíu mày cắn răng đứng lên, trên tay còn nắm chặt ống nghe điện thoại: “Không, không có gì… Chính là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn nên ngã từ trên ghế xuống đất mà thôi.”

“Định lực kém như vậy? Quả nhiên không hổ có tư chất là tiểu thụ a.”

“Cái gì?” Nàng nói ta cái gì tư chất? Nghe ra không phải lời hay ý đẹp gì.

“Không có gì không có gì, anh thấy em xả thân cho anh như vậy còn không lo báo đáp?”

“Phương pháp này có thể chứ?”

“Yên tâm đi, ở phương diện này kinh nghiệm của em rất phong phú nha.”

“Em có rất nhiều bằng hữu loại này?”

“Anh là người đầu tiên.”

“Vậy em dám nói cái gì kinh nghiệm phong phú?”

Huyền Nguyệt ở đầu bên kia cười ha hả: “Không ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, em đều có cách thu hoạch kinh nghiệm, anh chắc chắn không muốn biết. Rốt cuộc tối mai có đi không?”

Ngẫm lại tối hôm đó Phương Thụ Nhân phải chạy sô, ở nhà trái phải chẳng có chuyện gì làm, ta liền đáp ứng thôi. Nói thật, từ khi tốt nghiệp đại học ta không có tham gia lễ Giáng Sinh, không biết hiện tại có trò gì mới để chơi không.

Giữa trưa ta cũng không ra ngoài ăn cơm, một mực tăng ca thêm giờ phát điện mừng tặng lễ vật và vân vân, làm thẳng đến chín giờ tối, mệt đến miệng sùi bọt mép con mắt đăm đăm, về đến nhà đã thành cương thi, may mắn trên đường vì mừng Nô-en đón năm mới nên treo đèn sáng trưng suốt đêm, bằng không dọa đến người đi đường buổi đêm thì tội của ta lớn lắm. Về đến nhà —— phải nói là nhà của Phương Thụ Nhân, tổng tài đại nhân của chúng ta còn chưa về, đại khái vì công trạng năm nay của công ty cùng tương lai sang năm mà còn ở mấy bữa tiệc tửu sắc dốc sức làm việc đi. Vất vả, tổng tài đại nhân, ta ở trong lòng hướng hắn cúi chào, đây là lần đầu tiên kể từ khi bị hắn hưởng dụng ta hướng hắn cúi chào, chỉ mong hắn có thể đảm bảo tiền thưởng và thời gian công tác của chúng ta tiếp tục tăng lên.

Đêm nay một mình ngủ ở phòng của chính mình, dùng chăn trùm kín người, lập tức ngủ. Một đêm không mộng, ngày hôm sau tinh phần thực phấn khởi. Công việc cần làm hôm qua đã làm xong, Phương Thụ Nhân cùng Chư đại trợ lý đã phải ra ngoài từ sáng sớm, thiếu người lãnh đạo trực tiếp, ta mặt mày hớn hở chuẩn bị chơi cả ngày trong văn phòng. Mặc dù ở nhà cũng chơi, bất quá ở văn phòng chơi lộ liễu có một loại kɧoáı ©ảʍ riêng.

Mông vừa mới đi xuống, còn chưa chạm tới mặt ghế đâu, ngôi sao hy vọng kim quang lòe lòe của chúng ta – Phương đại tổng tài bước vào, hắn tối qua không biết khi nào thì trở về, sáng nay cũng không đánh thức ta dậy chọn quần áo cho hắn, tự mình đi trước rồi, ta không khỏi thầm than người đứng đầu công ty cũng không tốt như vậy đâu.

“Hôm nay ngươi đi một chút đến viện mĩ thuật hội họa, chọn một ít đồ trang trí cho công ty sang năm dùng. Yêu cầu cụ thể ở trong này.” Hắn đưa ta một cái danh sách nhỏ: “Còn có, sang năm công ty phải tài trợ một họa sĩ đến Pháp du học, ngươi đi tìm người ngươi nhìn trúng lần trước nói chuyện đi. Tư liệu cũng ở bên trong. Hắn sinh viên năm ba, nghe nói rất có tài, ngươi đi nhìn xem, nếu được thì quyết định đi, còn có, theo lệ, công ty thường chọn một ít tác phẩm của hắn để lưu trữ, cũng giao cho ngươi.”

Ta cứng họng, nhìn hắn đơn giản giao việc xong sẽ rời đi, vội vàng hô to: “Ta còn có công việc.”

“Hôm nay ta kiểm tra công việc của ngươi rồi, ngươi không phải đã làm xong toàn bộ sao?” Phương Thụ Nhân không biết thế nào, hôm nay thoạt nhìn thực nghiêm túc, ta muốn nghĩ xấu lắm, nhưng nhìn hắn như vậy ta lại không dám: “Chính là… Giao cho ta ngươi yên tâm sao? Ngươi không phải luôn chê ta không biết thưởng thức?”

“Mắt nhìn người không kém tức thẩm mĩ cũng không kém, đây là ngươi tự nói.”

Ta nửa tin nửa ngờ: “Ngươi thực sự tin tưởng?”

“Ta tin tưởng cái kia.” Hắn chỉ chỉ cái danh sách nhỏ trong tay ta: “Theo đấy mà làm sẽ không sai.”

Mắt thấy hắn đã đến cửa, ta cái khó ló cái khôn: “Hôm nay là ngày 24 a! Sinh viên khẳng định đều ra ngoài hưởng lễ Nô – en!”

“Hôm nay viện mĩ thuật hội họa mở triển lãm tốt nghiệp, tất cả mọi người sẽ ở lại, đúng là thời cơ tốt để tìm người tìm vật.” Phương Thụ Nhân vẫn nghiêm mặt, không biết là ai chọc hắn, ta cẩn thận hồi tưởng một chút, cảm thấy được hắn hẳn là không liên quan đến chuyện của ta nhưng không dám thắc mắc, chính là tiến đến một bên tiễn hắn ra cửa.

Kế hoạch một ngày chơi bời cứ như vậy ngâm nước nóng. Vốn định ở văn phòng ấm áp tiến hành đại chiến chém gϊếŧ. Hiện tại lại phải chịu cái lạnh mà co rúm ở cái viện mĩ thuật hội họa, tìm đám họa sĩ lập dị vì tương lại nghệ thuật mà đàm phán, mà càng cho ta khó chịu chính là muốn ta đi dâng tiền đồ tốt cho người khác hưởng. Năm đó ta tốt nghiệp, như thế nào không nguyện ý tài trợ ta đến Pháp, Mĩ chẳng sợ đến Ê – ti – ô – pi –a du học?

Cái danh sách nhỏ thực giống công ty Microsoft – đều chất lượng như nhau, tuyệt đối thích hợp cho đứa ngốc sử dụng, cho dù mù nghệ thuật cũng có thể đi tìm đồ vật này nọ, phỏng chừng cũng không kém nhà giám định và họa sĩ tẹo nào. Từ nhỏ đến lớn, phong cách màu sắc, tài liệu về đối tượng, chất liệu gỗ hoa văn, tất cả được liệt kê đầy đủ không có sai sót. Còn có hai trang kín chữ viết các loại tác phẩm nào không thể chọn, nên chọn loại tác phẩm nào cho nơi nào, nếu đem cái danh sách 70 trang nhỏ như quyển sách này xem hết, ta đoán ta có thể đạt đến trình độ nhà giám định nghệ thuật cũng nên. Đột nhiên nhớ tới một chuyện, như thế nào tới gần cửa ải cuối năm, công ty lớn như vậy, muốn tìm một nhân viên biết thưởng thức đi tìm đồ trang trí cho năm sau hẳn phải rất dễ dàng mới đúng, vì cái gì phải tìm ta? Huống chi chỉ cần thuê nhân viên vật tư mang đồ trang trí đến trang trí mặt tiền cửa hàng không phải cũng xong sao? Khỏi cần phải nói, đây có thể nào là một kế ***g một kế của Phương Thụ Nhân, dùng biện pháp này để tăng khả năng thưởng thức của ta.

Nhận ra điểm này khiến ta không khỏi tức giận. Kẻ có tiền tự cho là có thưởng thức này luôn xem người ta như người thiếu văn minh mà đối đãi, thật sự làm cho người ta nhịn không được mà muốn thiếu văn minh cho bọn họ nhìn. Sự việc sáng tỏ, ta lại càng tức giận, nhưng giận thì giận cũng không thể lấy công việc ra mà vui đùa, đành quy củ học cách giám định và thưởng thức nhập môn, thành thành thật thật đi giám định với thưởng thức một phen.

Phương Thụ Nhân ngươi nhớ đấy! Chờ việc này xong xuôi xem ta đối phó ngươi thế nào!

Nghiến răng nghiến lợi một trận, lại nghĩ tới công việc, đành phải buông tha cho ý niệm trả thù Phương Thụ Nhân còn chưa hình thành xong. Ngồi trên xe của công ty vừa nhiều lời với lái xe vừa cắm đầu đọc chỉ nam nghệ thuật.

Trong đống người ở lễ Giáng Sinh, tỉ lệ sinh viên đại khái là cao nhất đi. Như Ngũ Hữu Kì nói, sinh viên sinh viên, chính là muốn mạnh mẽ học tập nhân sinh, cho nên sinh viên cơ hồ đối với hoạt động cổ quái thú vị và ngày hội ồn ào náo nhiệt—— miễn phí và giai đẹp —— đều ôm nhiệt tình cực cao mà tham dự. Sinh viên nghệ thuật cũng là sinh viên, đương nhiên không thể thoát khỏi định luật này, bởi vì là học viện nghệ thuật nên so với sinh viên bình thường càng điên cuồng gấp đôi. Mặc dù cách đêm an lành còn tận mười mấy giờ, vườn trường đã muốn nhìn thấy không ít người đội mũ ông già Nô – en đi tới đi lui, thậm chí còn có gậy tiên nữ, đeo mặt nạ tia chớp, lưng đeo cánh thiên sứ, còn đính bướm tua tủa nhiều vô số, không phải trường hợp cá biệt.

Người ở triển lãm tranh quả thực không ít, trang phục cũng bình thường, không kinh hãi thế tục như triển lãm tranh phục chế ngày đó. Ta liên hệ với một người —— dường như là người môi giới tranh mĩ thuật, ta phụ trách xem sản phẩm, hắn phụ trách chuyện giá cả. Về điểm này ta thực yên tâm vì ta hoàn toàn không biết nước sông sâu cạn thế nào —— hắn dẫn ta đi xuyên qua đám người, trên đường có không ít sinh viên cùng hắn chào hỏi, thậm chí còn có hai ba người muốn bàn chuyện thu mua tác phẩm với hắn, hắn đều nói hiện tại có việc, từng việc đều hẹn thời gian bàn bạc lại sau, thái độ thực thuần thục, có thể thấy về phương diện này hắn quả là chuyên gia.

Cuối cùng đến giờ mở cửa, hắn nói: “Cậu trước đi xem thứ tự ở đây, sau đó từ bên này xem trước, đi về bên trái, sau quay lại xem lần nữa. Tầng một là tranh vẽ với ảnh chụp, tầng hai là hàng mĩ nghệ, cậu chậm rãi xem, vừa lòng cái gì thì nói tôi một tiếng, tôi đánh dấu, đại khái xem qua một lượt rồi chúng ta chọn lại kĩ càng.”

Cứ như vậy chậm rãi xem, ta thu hút được ngày càng nhiều sự chú ý. Có vị thương nhân rất được yêu thích ở viện mĩ thuật cứ nhắm mắt nhắm mũi theo đuôi ta, ta mở miệng một câu hắn liền mở sổ ghi chép cái gì đó, mọi người tựa hồ đều dùng ánh mắt nóng bỏng như thấy thần tài mà nhìn ta. Tuyệt đối là ánh mắt cầu tài mà không phải ánh mắt cầu Muse[4] (nàng thơ), vì ngay cả ta là người không hề mẫn cảm với màu sắc cũng có thể cảm nhận được đó là ánh mắt siêu cấp vàng kim lòe lòe.

Xem xong vòng đầu tiên, ta đã muốn hoa mắt chóng mặt không nhận biết được phương hướng. Nếu đem một đống lớn các loại màu sắc, các loại tính chất, các loại lớn nhỏ cổ xưa gì đó đặt trước mặt ngươi, bắt ngươi từ đống đó chọn ra các loại này nọ ngươi làm được không? Dù sao, hiện tại ta nhìn các loại đồ vật này nọ đến chết lặng, một chút cảm giác cũng không thấy. May mắn có thương nhân mĩ thuật chuyên nghiệp bên cạnh, ta đem danh sách nhỏ quăng cho hắn, sau đó hắn nhanh chóng chọn ra một số thứ, mỗi khi chọn thứ gì hắn liền hỏi ta: “Cái này thế nào?”, mà ta trăm câu một đáp án: “Có thể”. Dù sao Phương Thụ Nhân đã nói ‘làm theo cái danh sách kia sẽ không sai’.

Nhiệm vụ thứ nhất xem như hoàn thành, ta hỏi vị thương nhân đang cuồng ghi chép bên cạnh: “Ngươi có biết Chứ Thanh không?”

“Chứ Thanh? Biết! Hắn bề ngoài không tồi, lại có tài văn chương, còn có cái họ hiếm lạ như vậy, lại không giấu tài, muốn không nhớ cũng khó.”

Bề ngoài không tồi? Hồi tưởng một chút lời nói của Phương Thụ Nhân trước khi đi, dường như là chỉ vị choai choai tiên sinh ở triển lãm này đó thì phải? Hay là ta hiểu sai, kỳ thật là chỉ cái vị tú tài bột mì ngọc thụ lâm phong kia? Tài văn chương có hay không thì ta không biết, họ này thực sự hiếm lạ, ta chưa từng gặp qua họ này bao giờ, nếu không có tư liệu ghi chú rõ ràng cách phát âm là “Trụ” (zhù), ta có thể nói nhầm thành “Người” (zhě) hoặc là “Chử” (zhǔ). Mà lúc đầu liếc mắt qua, ta còn đem nó thành “Xuẩn” (chǔn). Đương nhiên, việc này không thể nói với người ngoài.

(Chữ “Chứ” trong tên bạn Thanh phát âm là “zhù”)

Thương nhân mĩ thuật gọi cho vài người, tìm hiểu một lúc thì trở lại: “Hắn đã đến từ sớm, hiện tại không biết ở chỗ nào rồi, cậu có cần tìm hắn gấp không?”

“Tìm được không?”

“Chúng ta có thể đến nhà hắn thử thời vận xem.”

Vì thế nửa giờ sau ta liền rụt cổ đi trong gió lạnh ở vườn trường, vừa đi vừa tận lực nguyền rủa tên đầu sỏ gây chuyện – Phương Thụ Nhân.

Đi theo thương nhân mĩ thuật qua vườn trường mất sáu bảy phút, bắt đầu từ đại lộ chuyển vào ngõ tắt nhỏ, rẽ trái quẹo phải, đi không đến một trăm mét đã muốn rẽ năm sáu lần, ta bắt đầu choáng váng, không biết vị Chứ Thanh kia sao lại sống ở nơi như thế này, vì muốn mọi người không có phương tiện để tìm hắn sao?

Sơn cùng thủy tận nghi không lối, hi vọng có một thôn. Ngay lúc ta hoài nghi cái ngõ nhỏ rẽ đến rẽ đi này có phải cái mê hồn trận hay không thì vị thương nhân dừng lại, dấu hiệu có cái thôn rốt cuộc xuất hiện.

Cái nhà trệt trước mắt đã muốn biến mất hầu như không còn gì, nhìn dáng vẻ như là có lâu lắm rồi, cơ hồ xem như là căn phòng nguy hiểm, điều này cũng thuyết minh đầy đủ vì sao nó được đặt ở nơi này.

Thương nhân mĩ thuật tiến đến gõ cửa: “Chứ Thanh! Chứ Thanh có nhà không? Có người tìm!”

Trong phòng ồn ào một trận, đại khái vách tường chen chúc vách tường, không phải tường gạch, có động tĩnh gì bên ngoài nghe rõ rành mạch.

“Ai?” Thanh âm của một người nam nhân hô lớn.

“Ta, Trương Hoa!”

Cửa mở, còn không thấy rõ người đâu, người mở cửa đã nhanh chóng chạy về giường, nhảy vào ổ chăn, miệng còn chíu chíu bắn ra hơi lạnh: “Cái gì chứ, đang đại hàn, không để ta ở trong ổ chăn phát ngốc sao?”

Trương Hoa lách mình sang một bên, trước để ta tiến vào, người trên giường lắp bắp kinh hãi, thắt lưng thẳng tắp, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Trương Hoa, Trương Hoa lập tức tận chức tận trách đem ta giới thiệu một lượt, giữa những hàng chữ để lộ ra ý tứ ta là thần tài.

Chứ Quả Trám sửa lại sắc mặt hướng ta nói: “Thực xin lỗi thực xinh lỗi! Anh chờ chờ, tôi lập tức mặc quần áo! Xin đợi một chút!” Ta giả khuông giả dạng khiêm nhượng hai câu, sợ hắn xấu hổ liền quay đầu đánh giá trong phòng.

Đây là căn nhà một gian, ngăn nắp, dựa vào nhà một gian mà nói thì diện tích không quá nhỏ, đại khái là 12 mét vuông. Một cái giường đơn, một cái bàn học còn lớn hơn cả giường cơ hồ chiếm một phần ba diện tích, dựa vào tường bên trái là một đống sách vở giấy tờ, sách cùng sách ở giữa dùng tấm ván gỗ ngăn cách, nhìn như con lắc di động. Góc tường bày một cái chậu rửa mặt, phía trên chăng sợi dây thừng phơi khăn mặt, còn treo mắc áo. Bên phải là cái tượng thạch cao nửa người với cái thùng plastic thật lớn cắm đầy tranh ảnh cuộn tròn, lần lượt sắp xếp là gỗ chạm khắc, có cả khúc gỗ được trạm trổ. Dựa vào tường là một bức tranh được đóng khung, bức tranh vẽ một người cao lớn đầy thần khí đứng giữa đống sách. Trên tường cơ hồ không có khoảng trống, treo đầy các loại hàng mĩ nghệ, dầu thông, cả phòng tràn ngập hương vị thuốc màu với mực nước.

“La tiên sinh, xin chào!”

Ta vội xoay người, đối mặt với người này, không thể tin hắn chính là choai choai tiên sinh ngày đó. Trước kia tóc rối cơ hồ che hết nửa khuôn mặt, hiện tại toàn bộ được cắt ngắn chải dựng đứng, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, gương mặt gầy dài, phối với đôi mắt dài nhỏ, môi hơi mỏng, cũng không có đôi mắt như gấu mèo, thoạt nhìn có cảm giác phi thường tuấn tú. Chỉ có, thoạt nhìn hai má có chút gầy yếu còn khiến ta miễn cưỡng nhớ lại bộ dáng lúc đó.

Ta ngơ ngác hỏi hắn: “Xin hỏi cậu có phải vị tiên sinh nói chuyện cùng tôi ở triển lãm tranh ngày đó không?”

Hắn hé miệng cười, ánh mắt nhẹ nhàng nheo lại, có lại hương vị không nói nên lời, đây là người ngày đó lớn tiếng sao? Căn bản có bộ dáng một nghệ thuật gia tốt đẹp: “Ngày đó chính là tôi. Như thế nào, khó tưởng tượng lắm sao?”

“Ấn tượng không giống, căn bản là hai người. Cậu ngày đó thoạt nhìn thất vọng đến mức như ăn xin.”

Hắn lại cười, ta nhìn có chút phát ngốc. Ánh mắt hắn nhìn phi thường tốt, hơn nữa phi thường muốn nhìn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp: “Nga, trang phục ngày đó là thiết kế riêng cho triển lãm, chúng ta bình thường để tóc húi cua, mặt mũi dáng người chuẩn một chút đều bị nhầm thành người mẫu a. Chuẩn bị xong mọi người sẽ mặc quần áo này rồi ngồi chung một xe tới triển lãm, dù sao nhiều người cũng không sợ bị chỉ trỏ.”

Thì ra là thế. Thì ra đấy là nguyên nhân khiến đại sảnh ngày đó xuất hiện nhiều ngưu quỷ xà thần hoảng loạn như vậy. “Tôi còn nhớ rõ ngày đó sắc khí cậu không tốt, hai mắt đen đến mức như người từ trong tranh bước ra.” Lời vừa ra khỏi miệng ra đã nghĩ đến ‘có lẽ thật là từ trong bức tranh đi ra a’.

“Không có biện pháp, tôi nhịn một tuần, vội vã chuẩn bị chín mươi sáu bức tranh.” Hắn nói như không có việc gì, giống như đã thành chuyện bình thường như cơm bữa: “Bài tập vừa giao tôi ước chừng ngủ có hai ngày, chỉ đi WC, ngay cả cơm cũng chưa ăn.”

Bị bỏ quên, Trương Hoa lúc này mới tha cái ghế vuông đến: “La tiên sinh, mời ngài ngồi.”

Ta đặt mông ngồi xuống, một cỗ lãnh khí theo xương sống chạy thẳng lên, thân là đại biểu công ty không thể mất hình tượng mà nhe răng nhếch miệng hô to gọi nhỏ, ta đành phải mỉm cười rụt rè, âm thầm hướng cái mông vận khí, ý đồ làm cho nó tiếp xúc thân mật với mặt ghế mà ấm lên.

Chứ Thanh cũng ngồi xuống, ngồi ở mép giường, phía dưới trải chăn bông khiến ta hâm mộ chết đi được.

“Chứ Thanh tiên sinh…” Đối với một sinh viên gọi tiên sinh thật có chút không quen, may mắn Chứ Thanh cũng có chút ăn không tiêu nói: “Trực tiếp gọi tôi là Chứ Thanh được rồi.”

Ta chọn gậy mà đáng rắn: “Tôi sẽ không khách khí. Là như vậy, công ty chúng tôi muốn phát triển nghệ thuật, quyết định sang năm tiến cử một họa sĩ tài hoa sang Pháp đào tạo chuyên sâu, cậu là một trong những người chúng tôi dự định chọn, lần này đến đây là muốn hỏi ý kiến của cậu.”

Chứ Thanh có chút kinh ngạc: “Chuyện này chủ nhiệm khoa đã nói qua với tôi, lúc ấy tôi đã đưa ra câu trả lời rồi. Như thế nào, có vấn đề gì sao?”

Phương Thụ Nhân kia thật đáng chết!!!! Tên đại lừa đảo!!! Tội trạng lại tăng thêm một cái, ta âm thầm nghiến răng, vốn loại sự tình này có thể giao cho trường học một tay xử lý, cần gì chúng ta ra mặt? Hỗn trướng Phương Thụ Nhân! Đang đại hàn mà bắt ta chạy tới chạy lui, hắn cuồng ngược đãi sao!!!… Bất quá nói lại, đổi lại là ta, ở văn phòng ấm áp nhìn người ta chạy tới chạy lui ngoài gió lạnh cảm giác thực khoái trá. Chính là, ta căn bản không cần đến đây a! Đồ trang trí đã có Trương Hoa – thương nhân mĩ thuật thương hiệu lâu đời, Chứ Thanh đã sớm bị thu phục, Phương Thụ Nhân ăn no không tiêu hóa được nên tự mình giao việc, đem ta ra làm trò cười.

Trong lòng mắng mỏ đến nổi bão, trên mặt vẫn treo nụ cười, đây là nỗi bi ai của viên chức nhỏ, công tác là hàng đầu, công ty là hàng đầu a: “Theo thường lệ, công ty chúng tôi lưu trữ một ít tác phẩm của họa sĩ được giúp đỡ, lần này tôi đại diện cho công ty đến xem một chút.”

Hắn vội vàng đứng dây, tay chỉ hai bên: “Trên tường đều là tôi làm, còn có tranh”, hắn đi đến cái thùng plastic: “Ở đây đều chưa được”. Đem một vài bức tranh trên tường ra: “Ở đây đều hoàn thành tốt lắm, tự anh xem đi.”

Cho dù ta đối với mĩ thuật hội họa hoàn toàn chẳng khác gì người thường đến xem cũng biết tranh của hắn tốt lắm, ít nhất, so với đại bộ phận ở triển lãm tốt nghiệp còn tốt hơn. Nhìn tác phẩm của hắn còn khiến ngươi có cảm giác, mà ở triển lãm tốt nghiệp kia, nhìn lại nhìn, không có ấn tượng gì.

Nhìn đi nhìn lại, cuối cùng bức tranh thủy mặc Trung Quốc hấp dẫn ta. Không trung thấp, rộng rãi, mây loạn, cỏ mọc dài thành bụi ở chính giữa, một con ngựa trắng cúi đầu uống nước, bờm như tua cờ, cô đơn lẻ loi.

Ta nhìn một chút liền thích bức họa này. Quay đầu hỏi Chứ Thanh: “Bức họa này có thể cho tôi không? Không phải cho công ty, tôi tự mình muốn. Cậu chuẩn bị… Có thể chuyển nhượng không?” Vốn muốn hỏi hắn chuẩn bị ra giá nhiều ít thế nào, ngẫm lại giáp mặt cùng họa sĩ chuẩn mà trực tiếp bàn về giá cả có chút quá mức, vẫn là cố gắng tìm cách nói uyển chuyển. Hy vọng hắn sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm đi. Bất quá, với tiền lương hiện tại, ta có thể duy trì mua chút đồ xa xỉ.

Chứ Thanh chần chừ một chút: “Có thể chọn một bức khác không? Chọn một bức khác, tôi tặng anh.”

Ta cũng chần chừ một chút, quân tử không đoạt đồ người khác: “Coi như hết… tuy rằng cũng tốt lắm, bất quá tôi chỉ muốn bức này.” Lưu luyến xem lại vài lần, Trương Hoa ở bên cạnh nói: “La tiên sinh có mắt thật tốt, bức này là bức Chứ Thanh tâm đắc nhất, tôi khuyên cậu ta đã lâu, cậu ta đều không chịu bán.”

Được thương nhân mĩ thuật khích lệ là tinh mắt cũng không có gì cao hứng, hắn cũng không phải Phương Thụ Nhân. Thật tinh mắt cũng không có gì đáng tự hào, lại không chiếm được bức họa kia. Ta hưng trí đần độn, đơn giản để Chứ Thanh tự mình chọn một ít tác phẩm, chờ kí hợp đồng thì mang đến.

Trở về công ty còn chưa tới giờ tan tầm, ta đứng ở văn phòng tiếp tục ngẩn người, Phương Thụ Nhân đẩy cửa ra bảo ta: “Lại đây một chút, giúp ta thay quần áo.”

Ta đứng dậy, đi vào văn phòng của Phương Thụ Nhân, lại tiến vào phòng nghỉ lúc trước chịu bất hạnh khổ nhục, mở tủ quần áo, lấy ra tây trang, cà vạt, tất, áo ba – đờ – xuy.

“Này! Ngươi hôm nay sao nghe lời vậy?”

Ta không rên một tiếng, cởϊ áσ khoác Phương Thụ Nhân, cởi cà vạt, giúp hắn thay quần áo. Trong quá trình thay đồ Phương Thụ Nhân vẫn hỏi ta: “Này! Này! Chịu đả kích gì à?”

“Không.”

“Vậy sao lại ra cái dạng này?”

“Đầu óc theo nghệ thuật cao nhã không khôi phục lại được, mời ngài để tôi tiếp tục đắm chìm trong cái ôm của nữ thần Muse đi.” Kỳ thật nguyên nhân chân chính là do hôm nay xem quá nhiều đồ vật nên có chút mệt, đến giờ trước mắt vẫn còn rất nhiều đám mây màu tím. Hơn nữa không chiếm được bức tranh mình ngưỡng mộ khiến tân tình xuống dốc, thật sự không nghĩ đến việc nói chuyện.

“Khó tin. Ngươi cũng biết Muse?”

“Không phải ngươi đưa ta sổ tay nhập môn nghệ thuật sao?”

“Sổ tay nhập môn nghệ thuật? A” Phương Thụ Nhân rất nhanh phản ứng lại: “Ngươi nói cái danh sách kia. Thế nào? Không thuận lợi sao?”

“Thuận lợi, rất thuận lợi, ta đã bị nghệ thuật chinh phục.”

Phương Thụ Nhân hoài nghi nhìn ta, ta có chết cũng muốn đem hắn tống đi: “Phương Đại tổng tài, quần áo thay xong rồi, thời gian cũng sắp tới rồi, ngài nhanh đi đi, làm cho ta bị nghệ thuật gϊếŧ chết là tốt lắm rồi, vừa lúc ngươi được như ý.” Phương Thụ Nhân hiển nhiên cảm thấy ta rất kì quái, nhưng thời gian không đợi người, hắn cũng chỉ có thể mang theo nghi vấn vội vàng cùng ba trợ lý vào thang máy, lưu lại ta muốn tiếp tục ngẩn người.

Mới trở về văn phòng của mình, ngồi còn chưa kịp ngẩn người thì điện thoại kêu, vừa nhấc máy đã bị giọng ca của Từ Vận Tiệp đánh cho dính người vào tường: “La Lâu Lập!!! Ngươi hỗn trướng lúc này mới nghe máy! Di động cũng không mở làm ta liều mạng gọi điện cho ngươi!!!! Ngươi có nhớ hôm nay có hẹn hay không?”

Ta ăn ngay nói thật: “A… ta thật sự đã quên.”

“La Lâu Lập!!!!”

Lần này ta không đợi hắn ca bài thứ hai liền nhanh chóng dập điện thoại, ta đã quên, buổi tối còn phải cùng nhóm Thượng Huyện Nguyệt trải qua đêm giáng sinh a.