Chương 25: Tín vật đính ước
“Tôi thích anh!” Ngô Tân Tân vẻ mặt hưng phấn.“……”
“……”
Tần Tinh Hồn đứng ngây ngốc.
Tiểu Bao cũng đứng ngây ngốc.
Ngay lúc ý nghĩ của hai người rơi lả tả đủ kiểu trong gió, người MC đang cười nói trên sân khấu: “Vậy 00 có thích nữ sinh thanh thuần đáng yêu hay không?”
Lăng Thù có chút kỳ lạ hỏi: “Thanh thuần đáng yêu sao?”
“00 đoán đoán xem kế tiếp người cùng anh kết thân sẽ là nữ ngôi nào không?”
“Cái này……” Lăng Thù cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Nữ MC cười thần bí: “Tôi đây muốn mời nữ khách quý thứ ba hôm nay tiến vào tiết mục của chúng ta — Ngô Tân Tân!”
Ngô Tân Tân hướng Tần Tinh Hồn trong nháy mắt nở nụ cười, ôm viên thịt tròn màu trắng đi đến trước sân khấu.
“……”
Cô ta sao cầm con thỏ của mình đi……
Tần Tinh Hồn im lặng không nói gì.
Lúc Lăng Thù thấy Ngô Tân Tân xuất hiện, tỏ ra bộ mặt thần sắc kinh ngạc.
Sau đó, cậu thấy thỏ mập màu trắng trong tay Ngô Tân Tân.
Lăng Thù cảm giác nếu không phải đang thu trực tiếp, cậu sẽ kinh ngạc đến mở miệng thành hình chữ “O”.
Trời ạ, đây không phải con của Tinh Hồn sao!
Sao lại ở trong tay Ngô Tân Tân!
Nữ MC cũng nhìn thấy trong tay Ngô Tân Tân đột nhiên xuất hiện con thỏ, kinh ngạc nói: “Tân Tân, đây là con thỏ cô nuôi sao?”
Ngô Tân Tân có chút ngượng ngùng cười.
“Thật mập a……” Người MC đưa tay sờ sờ con thỏ.
“……” Lăng Thù ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.
Con thỏ mập là vì Tần Tinh Hồn luôn cho con thỏ ăn thịt!
Đúng rồi, buổi sáng hôm nay còn cho ăn một túi lớn mực!
Một ngụm mực bằng 60 khẩu phần chất béo a……
Ánh mắt Lăng Thù liếc con thỏ lập tức có chút quái dị — cảm giác nó mập thêm một ít thì phải…… Nó là động vật ăn cỏ hay động vật ăn thịt vậy?
Ngô Tân Tân biểu hiện có chút hướng nội, phối với thỏ trắng, ở trước khán giả cùng camera có vẻ càng thêm thanh thuần đáng yêu. Cô ta trả lời từng vấn đề của nữ MC, còn thỉnh thoảng chải vuốt lông con thỏ, vừa có điểm đáng yêu vừa cực kỳ ôn nhu.
Tần Tinh Hồn đứng ở phía sau sân khấu nhìn con thỏ của mình, lại nhìn Lăng Thù, thật sự là trăm điều rối rắm.
Tiểu Bao căn cứ tinh thần bát quái, nhẹ nhàng đυ.ng Tần Tinh Hồn một cái.
“Tiểu Tình, Ngô Tân Tân đối với anh có ý nha!”
“……” Tần Tinh Hồn trong lòng nghĩ: y khi nào thì ở trong suy nghĩ Tiểu Bao từ Sát Thủ Hữu Tình một bộ thân thiết thành Tiểu Tình .
“Anh không có một chút biểu hiện sao?” Tiểu Bao tiếp tục đυ.ng một cái.
“…… biểu hiện cái gì?” Tần Tinh Hồn mắt nhìn Tiểu Bao.
“biểu hiện muốn trật đường rày, muốn nɠɵạı ŧìиɧ gì gì đó?”
“……”
Chỉ số thông minh của Tiểu Bao thời gian qua không thể đánh giá cao.
Tần Tinh Hồn nhíu nhíu mày, ho nhẹ một tiếng, khẽ nói: “Tôi chỉ thích một mình Thù Thù……”
Quả nhiên y giương mắt, liền nhìn thấy Tiểu Bao một bộ tâm tình hưng phấn.
Sau đó, tâm tình hưng phấn của Tiểu Bao trở thành hư không, lén lút nói với Tần Tinh Hồn: “Tiểu Tình, tôi cảm thấy bây giờ anh thật cực khổ.”
“Tại sao?” Tần Tinh Hồn cố ý kinh ngạc nói.
“Theo đuổi A 0 rất vất vả.”
“……”
“A 0 là lăn lộn giới giải trí, tin đồn tình cảm linh tinh chưa hề dứt, khoảng thời gian trước Phạm Á Văn, sau là Bạch Cù, bộ điện ảnh nhận quay gần đây, còn bùng ra cùng Hà Vũ Cầm, Cao Giám Thành có một chân, tiết mục truyền hình lần này một khi phát sóng, tin đồn của A 0 cùng Ngô Tân Tân lại sắp đào ra ……”
“……” Tần Tinh Hồn nhíu nhíu mày.
“Đối thủ cạnh tranh của anh nhiều lắm, còn có fan A 0 vân vân, nhiều vô số!” Tiểu Bao trầm ngâm một chút: “Nhưng……”
“Nhưng cái gì?” Tần Tinh Hồn không kềm được hỏi.
“Nhưng anh yên tâm!”
“……”
“Tiểu Súp Bao tôi nhất định sẽ ủng hộ anh!”
“……”
Tần Tinh Hồn nhìn bộ dáng Tiểu Bao vỗ bộ ngực cam đoan, không nhịn được đầu đầy hắc tuyến.
Sự thật chứng minh ngàn vạn lần không thể đánh giá cao chỉ số thông minh của Tiểu Bao……
Sau khi hiện trường tiết mục ghi hình xong, Lăng Thù, nữ MC còn có ba vị nữ khách quý khác cùng đi về phía hậu trường.
Lăng Thù vừa mới vào hậu trường, liền thấy Tần Tinh Hồn đứng ở một bên chờ cậu.
Cậu đang muốn bước qua, có người còn nhanh hơn cậu một bước.
Ngô Tân Tân ôm con thỏ đứng ở trước Tần Tinh Hồn, xoa lông con thỏ, cười với Tần Tinh Hồn: “con thỏ này có thể tặng cho tôi không?”
Tần Tinh Hồn chú ý tới Lăng Thù đứng ở phía sau Ngô Tân Tân, có chút xấu hổ, y nhíu nhíu mày.
Thỏ béo dường như có cảm ứng, lập tức giãy khỏi cái ôm của Ngô Tân Tân, nhảy đến trước ngực Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn ôm viên thịt tròn béo béo, ôm nó vào trong ngực.
Ngô Tân Tân có chút kinh ngạc, đưa tay sờ sờ lỗ tai con thỏ, nói: “Nó cư nhiên còn nhận chủ!”
Tần Tinh Hồn mỉm cười, ánh mắt âm thầm rơi trên người Lăng Thù. Lăng Thù thấy Ngô Tân Tân nói chuyện phiếm cùng Tần Tinh Hồn, bèn đi theo Tiểu Bao tẩy trang.
“Đúng rồi, tôi là Ngô Tân Tân, anh tên gì vậy?” Ngô Tân Tân tự nhiên phóng khoáng, hoàn toàn không có ngượng ngùng như ở trên đài truyền hình.
“Tôi họ Tần……” Tần Tinh Hồn lặng lẽ nhìn Lăng Thù cùng Tiểu Bao biến mất ngoài phạm vi tầm mắt của mình.
“Họ Tần? Tôi kêu anh Tiểu Tần được không?” Ngô Tân Tân từ trên xuống dưới đánh giá Tần Tinh Hồn một cái, sạch sẽ trong sáng giống đứa trẻ nhà hàng xóm, chính là kiểu nam sinh cô thích!
“Tùy thích……”
Mắt phượng của Tần Tinh Hồn chớp ra một tia âm tối, rốt cuộc nhịn không được, ôm thỏ mập lớn nhắm hướng Lăng Thù biến mất đi.
“Ai, đợi đợi……” Ngô Tân Tân cũng đi theo.
Nói đùa gì vậy, cô còn chưa hỏi được thân phận của thiếu niên này mà!
Tình yêu đột nhiên tới như vậy……
Phải nắm thật chắc mới được!
Tần Tinh Hồn cũng không quan tâm Ngô Tân Tân đi theo ở phía sau, chỉ muốn tìm được Lăng Thù. Mãi đến khi y nhìn thấy Lăng Thù đi ra từ toilet, trong mắt phượng mới có một tia sáng.
“Sao vậy?” thấy Tần Tinh Hồn đột nhiên xuất hiện, Lăng Thù lại càng hoảng sợ.
Tần Tinh Hồn nhướn lông mi, thấy toilet không có người, Ngô Tân Tân còn chưa đuổi theo kịp, kiễng mũi chân nhắm môi Lăng Thù cắn một cái.
Lăng Thù trong lòng cả kinh, khẽ nói “Anh làm gì, không sợ người khác thấy à!”
Tần Tinh Hồn nhướn lông mi, trong mắt phượng lộ vẻ tà khí: “Anh đang lo không ai thấy đây.”
Y vừa dứt lời, Ngô Tân Tân cũng vừa đuổi kịp.
Lăng Thù thấy Ngô Tân Tân xuất hiện, càng cả kinh, bất động thanh sắc di chuyển nửa bước, kéo dài khoảng cách cùng Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn chỉ cười nhạt một tiếng.
Ngô Tân Tân nhìn thấy Lăng Thù, hiển nhiên rất là kinh ngạc: “Lăng Thù? Hai người các anh quen nhau sao?”
Lăng Thù cười cười, thấy Tần Tinh Hồn chỉ đứng một bên nhìn cậu, gật đầu nói: “Chúng tôi là bạn.”
Ngô Tân Tân thoải mái: “Hèn chi, tôi nói sao Tiểu Tần có thể một mình xuất hiện ở hậu trường, thì ra là bạn của 00.”
Lăng Thù nghe được hai chữ “Tiểu Tần”, nghi ngờ liếc Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn chỉ cúi đầu một mực gãi gãi chơi đùa lông trắng của viên thịt tròn.
“……”
Lăng Thù dứt khoát cũng không nói tiếp.
“……”
Ngô Tân Tân cũng cảm thấy không có đề tài.
Cô ta chần chừ giữa Tần Tinh Hồn cùng Lăng Thù, cuối cùng cười nói: “Xem ra hai vị có việc, tôi đây sẽ không quấy rầy.”
Nói xong, cô ta không nhịn được nhìn Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn vẫn cúi đầu chơi đùa con thỏ, ngay cả ngẩng đầu cũng không liếc nhìn cô ta một cái.
Ngô Tân Tân nổi giận, ngược lại Lăng Thù cười tạm biệt cô ta.
Ngô Tân Tân không có cách nào khác, lời nói như nước đổ ra ngoài, đành phải lưu luyến không rời rời đi.
Lăng Thù lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tần Tinh Hồn vuốt lông trắng của viên thịt tròn cười khanh khách.
“Có đáng sợ như vậy sao?”
“Đây là giới giải trí, không như trong nhà, tính tình không thể tùy tiện làm càn” Lăng Thù nhíu nhíu mày.
Tần Tinh Hồn lưu quang trong mắt phượng xoay chuyển một hồi lâu, mới ngẩng đầu, bĩu môi nói:
“Lời giải thích này không có lý lẽ, anh ở nhà chính là làm càn sao?”
“……” Lăng Thù không biết nói gì cho phải.
“Nếu anh làm càn……” Tần Tinh Hồn chậm rãi nhìn trộm □ của Lăng Thù, vẻ mặt mờ ám.
“Đừng càn quấy!” mặt Lăng Thù hơi đỏ, trừng mắt Tần Tinh Hồn.
Nhìn thấy hai mạt ửng đỏ mọc lên trên đôi má của Lăng Thù, Tần Tinh Hồn khóe miệng giương lên, trên mặt lộ vẻ tự đắc.
Sau khi tiết mục ghi hình xong, Lăng Thù đến công ty chọn ca khúc, lần này đã có 2 bài hát xác định, một bài là [Vô Song] nhạc đệm của [Hưởng Mã Phong Vân], một bài là ca khúc chủ đề của [Nghịch Hiệp OL].
Tần Tinh Hồn lẳng lặng ở bên người Lăng Thù, từ trong túi liên tục lấy thịt quả cho viên thịt tròn ăn.
Đợi khi Lăng Thù quyết định mấy bài hát xong, Tiểu Bao kéo một đống thùng giấy vào phòng, vừa kéo vừa kêu: “Tiểu Tình, đến giúp a.”
Tần Tinh Hồn nhướn mắt, chầm chậm đi đến bên cạnh Tiểu Bao.
“Đây là cái gì?” y hỏi.
“Fan của A 0 gửi quà cho anh ấy.” Tiểu Bao mệt đến trợn trắng mắt.
“Quà tặng?” Tần Tinh Hồn tò mò nhìn nhìn trong thùng giấy, quả nhiên cái gì cũng có.
Có gối tựa, notebook, chén trà, khăn mặt……
Cư nhiên còn có quần short!!!
Tam giác và tứ giác đều có!!!
“……” sắc mặt Tần Tinh Hồn có chút phức tạp.
Lúc hai người hợp lực đem tất cả lớn quà tặng nhỏ để vào xe, Lăng Thù vừa vặn chọn xong, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền lái xe về nhà.
Lái xe chính là Tần Tinh Hồn, sau khi y đưa Tiểu Bao đến khu đơn nguyên, cũng không trực tiếp đưa Lăng Thù trở lại phòng Lăng Thù, mà chạy theo hướng ngược lại.
Lăng Thù có chút buồn bực, nhìn con thỏ bên cạnh cuốn thành một đoàn gặm trái cây khô trong móng vuốt, cậu cũng cảm thấy hơi đói bụng.
“Tinh Hồn, anh muốn đi đâu vậy?” Cậu nhịn không được hỏi.
“Đi cửa hàng trang sức.”
“Đi cửa hàng trang sức làm gì?”
“Mua quà tặng.”
“Quà tặng?”
“Đúng……” Tần Tinh Hồn ở ghế lái tâm tình vô cùng tốt.
“Tặng cho bà xã.” Y bồi thêm một câu.
“……” Lăng Thù nhìn vẻ mặt ung dung của Tần Tinh Hồn trên kính chiếu hậu, vẫn đem sự thật mình đã đói bụng nuốt trở vào.
Xe chạy đến cửa hàng trang sức lớn nhất A thị “Tinh tinh tương tích”. ( Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau.)
Tần Tinh Hồn ngừng xe xong, hào hứng bừng bừng kéo Lăng Thù đi vào trong tiệm. Y dò xét cửa hàng trang sức một vòng, lập tức đi đến chỗ chuyên bán nhẫn.
Lăng Thù nhíu nhíu mày, khẽ nói: “Hôm nay em không đem thẻ.”
Tần Tinh Hồn cười: “Là quà anh tặng cho em, sao có thể để em trả tiền?”
Lăng Thù nhướn mi, cậu chỉ biết Tần Tinh Hồn không thiếu tiền, chưa bao giờ biết y rất có tiền.
Nhưng quả thực mạng người rất đáng giá……
Sát thủ bán là tiền mạng người……
Tần Tinh Hồn là sát thủ……
Cậu bắt đầu miên man suy nghĩ.
Tần Tinh Hồn thấy bộ dáng Lăng Thù suy nghĩ vớ vẩn buồn cười một trận, y nhịn không được ôm eo Lăng Thù.
Lăng Thù bất đắc dĩ nhìn bàn tay hạnh kiểm xấu của Tần Tinh Hồn.
“Em chọn, anh trả tiền.” tay Tần Tinh Hồn bị Lăng Thù kéo xuống, nhưng bản thân cũng không tức giận.
Lăng Thù trừng mắt nhìn Tần Tinh Hồn, kinh ngạc nói: “Thật sự muốn chọn?”
“Phải.”
“Nếu không chọn?”
“Bà xã, đây là tín vật đính ước.” Tần Tinh Hồn trịnh trọng.
“……” Lăng Thù nhận mệnh nhìn nhẫn hoa cả mắt trên quầy.
Cuối cùng cậu xác định một chiếc: “Cái này.”
Tần Tinh Hồn nhìn một cái, chỉ thấy nhẫn Lăng Thù chọn có ba vòng bạc, vòng bạc trên có khắc hoa văn Du Long (rồng bay), vòng vòng tương liên (kết nối), rất là tinh xảo.
“Thưa ngài, nhẫn này là ‘Tam hoàn giới’, đại biểu vĩnh viễn không chia lìa.” nhân viên bán hàng trên quầy lấy ra kiểu dáng Lăng Thù chọn, giới thiệu.
“Vĩnh viễn không chia lìa?” Tần Tinh Hồn trừng mắt nhìn.
“Nhẫn đeo vào ngón giữa, có ý nghĩa giữ chặt lẫn nhau, ba vòng tương liên, có hàm ý ràng buộc lẫn nhau, thề không chia lìa.”
Nghe nhân viên bán hàng giải thích, Tần Tinh Hồn lại nháy mắt một cái, đưa tay cầm chiếc nhẫn tinh tế nhìn nhìn.
Lăng Thù nhìn bộ dáng Tần Tinh Hồn nghiêm túc, cảm thấy hơi buồn cười.
Tần Tinh Hồn nhàn nhạt liếc liếc Lăng Thù, trong mắt phượng hiện lên một tia dị sắc.
Rất nhanh, dị sắc biến mất.
Bắt đầu thay vào giảo hoạt Lăng Thù thường thấy.
Tần Tinh Hồn hít hít mũi, chỉ vào nhẫn.
“Tôi muốn hai chiếc nhẫn như vậy.” y dừng một chút, bổ sung thêm: “Đều phải kiểu nam.”