Ý thức được Mặc Hành có ý định muốn cùng ngủ chung một giường, Cố Nhược Kiều lập tức cảm thấy gương mặt nóng bừng, hai bên ửng đỏ như hoa.
Nụ cười thẹn thùng của nàng làm nam nhân trong lòng cũng đang nóng lên.
Nàng vừa xấu hổ vừa muốn ngồi dậy: “Không thể, như vậy không hợp lễ nghĩa.”
Nhưng chưa kịp ngồi thẳng, Mặc Hành đã đè nàng trở về.
“Ngươi là thê tử của ta, sao lại không hợp?”
“Đây là phòng ngủ của tướng quân, ta không thể ngủ ở đây.”
Mặc Hành nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ không biết ai hàng đêm đều bò lên giường của hắn.
Cố Nhược Kiều cũng chợt nhớ đến điều này, mặt lại đỏ bừng lên.
“Nhưng mà, đó là chuyện khác mà.”
“Khác chỗ nào?”
“Bởi vì... tướng quân không có ở đây.”
Thật thú vị. Những người đó lên giường của hắn là vì hắn đang ở đó. Còn cô gái nhỏ này, ngược lại vì không có hắn mà dám bò lên giường.
Mặc Hành không khỏi hoài nghi bản thân mình có phải là sức hút quá kém hay không.
Hắn cố tình làm mặt nghiêm lại: “Cho ngươi một cơ hội, nói lại lần nữa.”
Cố Nhược Kiều tuy hơi ngốc nghếch nhưng cũng nghe ra được sự không hài lòng từ nam nhân.
Thấy nàng cúi đầu không nói gì, Mặc Hành lại nghĩ mình đã làm quá, khiến nàng sợ hãi.
Hắn không khỏi hạ giọng, dịu dàng hơn: “Giữa đêm thế này, còn không muốn để ta ngủ sao?”
Lúc này, Cố Nhược Kiều mới nhớ ra Mặc Hành vốn dĩ đang định đi ngủ, nếu không phải vì nàng...
Đúng lúc đó, một tiếng sét vang lên trên bầu trời.
Cố Nhược Kiều bất chợt run lên, liền nằm yên, chui đầu vào chăn.
Nàng vẫn còn một mình trốn trong chăn, run rẩy không ngừng.
Mặc Hành không nhịn được mà bật cười.
Hắn lớn như vậy mà nàng không hướng hắn cầu cứu, lại chỉ biết trốn đi.
Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh của nàng, trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi thương xót.
Hắn không nói thêm gì nữa, từ trong tủ đầu giường lấy ra một chiếc chăn, rồi cũng nằm xuống bên cạnh nàng.
Khi Mặc Hành không nhìn thấy nàng, Cố Nhược Kiều nhẹ nhàng thở phào.
Nàng vốn chỉ định lưu lại trong phòng ngủ của Mặc Hành mà thôi.
Không ngờ hắn lại chủ động mời nàng ngủ chung giường. Kết quả này vượt xa mong đợi của Cố Nhược Kiều, nhưng nàng cũng không vì vậy mà lơi lỏng. Mặc Hành vốn dĩ là một người trời sinh đa nghi, tâm tư thâm sâu. Nếu không phải vì giữa nam nữ chính có mối quan hệ rõ ràng, e rằng trong triều đại này, người nào còn có thể thoát khỏi tay hắn?
Hệ thống liền lên tiếng: [Ký chủ, cô quá khẩn trương rồi. Tôi thấy tình hình hiện tại cũng không tệ lắm đâu.]
Cố Nhược Kiều đáp: “Cậu không hiểu đâu. Nữ chính vẫn chưa xuất hiện, chờ khi nàng xuất hiện, không biết Mặc Hành còn nhớ tới cô vợ nhỏ này hay không.”
Đó cũng chính là lý do Cố Nhược Kiều chọn thời điểm này để lộ diện trước mặt Mặc Hành. Nếu không tạo ấn tượng tốt trong lòng hắn ngay từ đầu, có khi cuối cùng nàng cũng sẽ gặp phải kết cục giống như nguyên thân. Chuẩn bị kỹ lưỡng luôn là điều cần thiết.
....
Sáng sớm.
Trong phòng ngủ của tướng quân, nam nhân mở mắt, nhanh chóng tỉnh táo. Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Cố Nhược Kiều vẫn đang say giấc. Nửa khuôn mặt của nàng chôn sâu trong chăn, hơi thở nóng hổi làm cho gương mặt nàng đỏ bừng. Trán nàng ướt đẫm mồ hôi, có vẻ như ngủ không thực sự thoải mái, khiến nàng nhíu mày.
Hắn vốn nghĩ rằng ngủ cùng một người xa lạ sẽ khó chịu, nhưng không ngờ vừa mở mắt lần nữa thì ánh sáng đã len lỏi qua cửa sổ, báo hiệu một ngày mới.
Mặc Hành duỗi tay kéo chăn xuống, chỉ thấy nàng hơi nhấp môi, không biết đang mơ thấy điều gì, khuôn mặt ủy khuất với lúm đồng tiền hiện ra.
Hắn bất giác thấy thú vị, liền duỗi tay chọc vào má lúm đồng tiền, muốn xem có thể chọc ra chút rượu từ nàng không.
Không ngờ mới vừa chọc một chút, Cố Nhược Kiều đã bị hắn đánh thức. Nàng mơ màng lầu bầu một câu, mí mắt chớp chớp rồi từ từ mở ra. Khi thấy người bên cạnh, nàng hoảng hốt nhảy bật dậy.