Sau Khi Ly Hôn, Tôi Được Ông Trùm Sủng Lên Trời

Chương 6: Cô Muốn Ôm Nó Không?

Người mình yêu cùng sống qua nhiều năm, nhưng lại không có niềm tin, lại còn vì một người phụ nữ khác mà muốn gϊếŧ mình!

Từ Thừa Trạch lo lắng, tiến đến trước: "Thẩm Dự..."

Thẩm Dự không nhìn ai, đi đến cửa và quay lưng lại nói: "Sau khi ký xong hợp đồng ly hôn, chúng ta hãy đi thẳng đến cục dân chính luôn nhé."

Lục Duyệt Bình đấm mạnh vào tường, trong lòng vừa hoảng loạn vừa tức giận. Rõ ràng Thẩm Dự đã sai mà.

Phùng Thi Dư đứng bên cạnh Lục Duyệt Bình, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi anh Duyệt Bình, đều là lỗi của em. Đợi cô ấy bình tĩnh lại, em sẽ đi giải thích với Thẩm Dự."

Từ Thừa Trạch nhìn Lục Duyệt Bình và Phùng Thi Dư, trong mắt lộ ra sự thất vọng rồi đuổi theo Thẩm Dự ra ngoài.

Thẩm Dự đi rất nhanh, sợ rằng trong công ty sẽ không kiềm chế được nước mắt và khiến chúng rơi ra. Cuối cùng, ra đến đường phố, cô nhận ra rằng mình không thể khóc thêm nữa.

Đột nhiên, cô nhớ đến chú mèo con hôm đó, dường như muốn tìm một chút ánh sáng để tự an ủi, cô nhanh chóng gọi taxi và đi về phía con đường trong trí nhớ. Tuyết lớn vẫn chưa tan hết, Thẩm Dự ngồi trong xe được bao quanh bởi hơi ấm, nhưng khi bước ra khỏi xe, không khí lạnh xộc vào khiến cô liên tục hắt hơi.

Mùa đông của thành phố Cảnh Hải năm nay đặc biệt lạnh. Thẩm Dự bước ra khỏi xe, cẩn thận nhớ lại vị trí nơi gặp mèo con lần trước, cô đồng thời cũng cầu nguyện rằng mèo con vẫn còn sống. Dường như từ mèo con, cô nhìn thấy chính mình: cả hai đều là những kẻ lang thang.

Sau vài phút tìm kiếm quanh bồn hoa bên đường, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng meo meo. Thẩm Dự cảm thấy may mắn và cúi đầu đi vào bên trong. Nhưng cô lại thấy một người đàn ông đang ôm mèo con, trên tay anh còn cầm mấy mẩu cá khô. Mèo con nằm trên lòng anh, đang ăn từng mẩu nhỏ.

Có thể vì ánh nhìn của Thẩm Dự quá thẳng thắn, Hà Lệ Thâm đột nhiên quay đầu, lông mày và mắt anh hơi nhíu lại, khí chất áp bức khi nhìn người đang bước đến. Cả hai đều ngạc nhiên trong vài giây. Người đàn ông mặc áo len màu đen, quàng trên cổ một chiếc khăn lông cừu lớn, tóc xòe trên trán, mang dáng vẻ thanh niên khở mạnh, các nét trên mặt đẹp hơn cả các ngôi sao điện ảnh.

Hà Lệ Thâm nhận ra Thẩm Dự, mày nhíu lại càng sâu hơn. Là cô ấy? Tại sao cô ấy trông càng đáng thương hơn hôm trước vậy? Cô mặc áo thun mỏng, mắt đỏ hoe, ánh nhìn thiếu sức sống, giống như một con rối đã bị hút hết sức lực.

Thẩm Dự nhìn mèo con với ánh mắt êm dịu, không chú ý đến sự thương hại không thể kiềm chế trong mắt Hà Lệ Thâm. "Meo~" Mèo con dường như nhận ra Thẩm Dự, liếʍ môi và gọi về phía cô.

Có chút do dự, Hà Lệ Thâm tiến đến và giao mèo con cho Thẩm Dự, giọng nói rất ấm áp: "Cô có muốn ôm nó không?"

Thẩm Dự nhận mèo con, ôm chặt vào lòng như ôm lấy chính mình đang trôi nổi. Ngay lập tức, cơ thể cô trở nên ấm áp. Thẩm Dự ngẩng đầu, khuôn mặt của Hà Lệ Thâm phóng to trước mắt. Anh cởi chiếc khăn của mình, quàng nó như một cái khăn choàng cho Thẩm Dự, chiếc khăn lớn quấn quanh, cuối cùng bao quanh tóc và cổ của cô.

Thẩm Dự cứng người, cô nhìn vào cổ trắng mịn của người đàn ông, đầu óc cô dừng lại một chút. Các động tác của anh toát lên mùi thơm, giống như tuyết mùa đông hòa với mùi chanh xanh, lạnh lẽo nhưng lại khiến cô say mê. Khi chiếc khăn quấn quanh, dường như trái tim của cô cũng ấm áp hơn một chút.

Hà Lệ Thâm lùi lại một bước để kéo xa khoảng cách giữa hai người, anh cũng không hỏi vết thương trên cổ của Thẩm Dự là do đâu. Nhìn thấy cô dường như không nhận ra mình, anh chỉ còn cách nhìn đồng hồ và nói: "Mèo con nếu không được mang về sẽ bị đông lạnh chết đấy."

Thẩm Dự có sự yêu quý với chú mèo nhỏ này, cuối cùng cô mở miệng, nhưng giọng nói vẫn khàn khàn: "Tôi sẽ mang nó đi!"

Người đàn ông còn muốn nói gì đó thì chuông điện thoại reo lên. Anh nhìn một chút, sau đó gật đầu với Thẩm Dự và chuẩn bị rời đi. Thẩm Dự chạm vào chiếc khăn, nhanh chóng gọi: "À, anh ơi!"

Hà Lệ Thâm quay lại, mày nhíu lại một chút, khiến Thẩm Dự cảm thấy hơi bối rối. Người đàn ông nhìn có vẻ chững chạc, nhưng tuổi tác có vẻ còn trẻ. Nhìn thấy anh không hài lòng với cách gọi đó, Thẩm Dự cố gắng nói: "Xin lỗi, chiếc khăn của anh..."

Hà Lệ Thâm vẫn đang nghe điện thoại, dường như bên kia đang thúc giục anh. Cuối cùng, anh chỉ còn cách trả lời điện thoại và nhanh chóng rời đi. Thẩm Dự nhìn theo bóng lưng anh, cô cởi chiếc khăn và quấn mèo con cùng mình vào đó, thì thầm yêu thương để an ủi nó, giống như đang an ủi chính mình vì bị tổn thương.

Còn Hà Lệ Thâm quay qua góc đường, một chiếc Maybach màu đen chạy đến và dừng bên cạnh anh. Anh mở cửa xe và lên ghế sau, một người đàn ông lớn hơn Hà Lệ Thâm một chút quay lại với giọng đùa giỡn: "Anh em của chúng tôi nay khác quá nhỉ, trước giờ không gần gũi với nữ giới, mà lại chủ động làm quen với gái. Tặng khăn của mình cho người khác cơ đấy."

Nhìn thấy Hà Lệ Thâm cúi đầu, anh ta lại hưng phấn nói: "Lần trước họ đặt cược rằng anh đã có người trong lòng, kết quả cược sai bét. Giờ tôi sẽ ngay lập tức quay về và tăng tiền cược lên. Nhưng mà người phụ nữ vừa rồi là ai vậy? Xinh đẹp thật!"

Người phụ nữ đó có một vẻ thanh thoát như hoa lan, rất khó để người ta quên. Đoạn Phi, bạn thân của Hà Lệ Thâm, thấy có người phụ nữ để anh em mình để tâm đến, nếu mà không làm anh em mình nói ra hết thì thật không xứng đáng với tình bạn của họ.

Hà Lệ Thâm ngẩng mặt, ném một ánh nhìn cảnh cáo cho với Đoạn Phi, anh quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh lẽo: "Điện thoại từ Thân Nguyệt Cư gọi đến, đưa tôi đến đó nhé."

Khi đề cập đến điều này, Đoạn Phi rất biết điều im lặng lại. Nhìn thấy Hà Lệ Thâm đã nhắm mắt dưỡng thần, anh ta chỉ đành lắc đầu ngao ngán rồi lấy điện thoại ra và chơi game.

Hà Lệ Thâm dựa vào cửa sổ, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Dự kiên kìm nén nước mắt, hai mắt đỏ hoe. Trong mắt anh bỗng tỏa ra sự lạnh lẽo, anh suy nghĩ một chút, rồi mở điện thoại ra và gửi tin nhắn.

...

Thẩm Dự ở khách sạn không thuận tiện để chăm sóc cho mèo con, nên cô hỏi Phùng Tiểu Văn nơi nào có cửa hàng thú cưng để gửi nuôi một thời gian. Cô quyết định gửi mèo con đi nuôi trước, đợi mình tìm được nhà thì sẽ đón về.

Trong cửa hàng thú cưng, nhân viên đang tắm cho mèo con. Thẩm Dự đi quanh trong cửa hàng, ngoài mèo con, bên trong còn có các loại chó khác nhau. Đi qua từng chỗ, hình ảnh thú cưng dễ thương khiến trái tim của Thẩm Dự cũng mềm mại hơn.

Nhân viên ôm mèo con sau khi tắm xong đi đến trước mặt Thẩm Dự, với vẻ ngưỡng mộ nói: "Cô Thẩm, mèo của cô đã được tắm sạch rồi."

Thẩm Dự nhìn qua, mèo con vốn dơ bẩn giờ đã thay đổi hoàn toàn, lông xù lên, đang nhìn Thẩm Dự với ánh nhìn mong đợi. "Meo~~"

"Con mèo này trông giống như con mèo Bích Thuật, có giá trị đấy, cô Thẩm thật là có mắt nhìn tinh tường."

Thẩm Dự nhận mèo con, vui mừng khôn xiết. "Làm phiền rồi."

Khi vuốt ve mèo con, trong đầu cô nghĩ rằng nếu mèo con là giống mèo Bích Thuật có giá trị, thì khả năng bị bỏ rơi là không lớn. Chắc là mèo con đi lạc rồi, cô phải chú ý xem có nhà nào đang đi tìm mèo không mới được

Thẩm Dự vuốt mèo con không ngừng, trên thân mèo vẫn mang chiếc khăn của người đàn ông trẻ đó, mùi chanh xanh nhẹ vẫn còn ở mũi.

Sau khi an ủi mèo nhỏ xong, Phùng Tiểu Văn hết ca làm việc cũng đã chạy đến với Thẩm Dự. Bên cạnh việc xử lí thủ tục ly hôn, họ còn phải nhanh chóng tìm nhà để dọn vào. Họ đã liên hệ với các bên trung gian, xem cả 1 đêm, nhưng vẫn không tìm được ngôi nhà nào thích hợp.

Chuyện buồn cười là trong những năm qua Thẩm Dự không có nhiều tiền. Các khoản chi tiêu của Lục Duyệt Bình cô đều yêu cầu trợ lý xử lý, còn bản thân Thẩm Dự không thích mua sắm đồ trang sức. Vì vậy, sau khi ra đi, cô không có nhiều tiền bên người. Những nhà cô thấy không quá đắt nhưng lại quá xa, còn phải xét đến sự an toàn của khu dân cư.

Hai cô gái chạy quanh trong hai ngày, Thẩm Dự cảm thấy rất bối rối, thân hình rõ ràng cũng gầy đi một vòng. Khi đến khách sạn, cô lại gặp Lục Duyệt Bình đã đợi sẵn ở cửa.

Phùng Tiểu Văn nhìn thấy anh ta thì đã muốn chạy lên trước và đánh anh ta. "Người đàn ông chết tiệt này sao còn dám đến đây tìm Thẩm Dự nhà chúng tôi!"