Quyển 3 - Chương 6: Ta biết
Trần Tứ Gia nhịn không được nhìn về phía sau bình phong, phát hiện không biết khi nào thì bóng dáng ngồi ngay ngắn này đã nằm nghiêng."Ai, tiểu thư, đừng ngủ?" Hắn hoảng sợ vội gọi.
Việc này thật khó khăn, một câu nói vào chuyện chính cũng còn chưa nói.
Nha đầu muốn đi rót nước thấy được, a một tiếng, vội đi vào.
"Tiểu thư?" Giọng nàng từ sau bình phong truyền đến.
Tào quản sự ôm cổ họng thủ có chút vô lực ngồi phịch trên mặt đất.
Cho ta chén nước rồi hãy nói cái khác đi. . . .
Hối hận a!
Hối hận không nghe lời Tần công tử, tiến vào tự tìm khổ ăn, đứng ở ngoài cửa so với ngồi ở đây còn tốt hơn!
"Các ngươi rốt cuộc, muốn làm gì?"
Bình phong sau, Trình Kiều Nương bình thản nói.
Tuy rằng giọng của nàng không cảm xúc gì , nhưng người nghe tự động mang theo cảm xúc rồi.
Dường như mới vừa nghe không kiên nhẫn muốn ngủ, lại bị kêu dậy, quấy rầy giấc ngủ rất mất hứng.
"Tìm ta, làm cái gì? Ta muốn đi ra ngoài." Nàng tiếp tục nói.
Đúng, đúng, nhanh nói chính sự đi, nói cái gì Bán Cần này Bán Cần kia , lãng phí thời gian, đây là lúc các ngươi ôn chuyện nhà sao?
Trần Tứ Gia tràn đầy đồng cảm, nhìn vẻ mặt Tào quản sự có chút nén giận.
"Tiểu thư, cha ta từng gặp ngươi trên đường đi, nếu ngươi không nhớ được, trong tay Tào quản sự có ghi chép trước kia nha đầu của ngươi viết, ngươi có thể nhìn một cái, xem có thể nhớ tới hay không." Hắn vội nói.
Tào quản sự gật gậtđầu, khàn khàn nói không ra lời rồi.
"Cái này là để nhớ rõ sao?" Tỳ nữ hỏi, vài bước đã qua cầm lấy một quyển vở trên bàn lật xem.
Đấy, động tác lưu loát, nói đơn giản rõ ràng, cái gì Bán Cần với không Bán Cần.
Trần Tứ Gia lại lườm Tào quản sự một cái.
Tào quản sự miệng khô họng khổ. Đã muốn chết lặng rồi.
Muốn thế nào thì thế ấy đi, hắn một câu cũng không muốn nói rồi.
"Phải không?" Trần Tứ Gia nhìn Tào quản sự, lên tiếng hỏi, hàm chứa không kiên nhẫn.
Nên nói hay không!
“Vâng.” Tào quản sự khan giọng nói, "Bán. . . Nha đầu kia nói ngay tại phía trên, tiểu thư tìm một chút. . ."
Tỳ nữ nhìn về phía bình phong.
"Tiểu thư, muốn ta đọc từ đầu sao?" Nàng hỏi.
Đọc từ đầu . . . .
"Ngay tại trang cuối cùng, ngay tại trang cuối cùng. Không cần tìm từ đầu." Tào quản sự không chịu đựng được quýnh lên mở miệng.
Muốn chết rồi, đọc từ đầu, lại hỏi từ đầu, quỷ mới biết đó viết cái gì, nếu đều tới hỏi hắn, hắn chết là cái chắc!
Tỳ nữ mở vở ra. Có chút bật cười.
"Ai u, nhiều quyển quá, đây là cái gì a. Sao đọc a." Nàng cười nói.
Người nhớ rõ tự nhiên sẽ nhớ rõ, khi đó để nàng viết, là sợ nàng quên, mà không phải sợ mình quên.
Sau bình phong, Trình Kiều Nương im lặng một khắc.
"Không cần đọc." Nàng nói, "Ta biết."
Bên ngoài trừ bỏ tỳ nữ biết một ít nội tình, hai người đều sửng sốt.
Biết?
Biết cái gì?
"Phụ thân ngươi, hai tháng trước, phát bệnh, lúc này đã... Nửa người, không cử động được, miệng méo. Chảy nước miếng, nói, không được, thần chí, mơ màng, mặt nóng, lưỡi khô, tiểu khó, hơi thở ngắn, mạch, yếu."
Giọng nữ tử bình thản phát ra sau bình phong.
Trước tấm bình phong ba người ngơ ngác, nhất là tỳ nữ kia.
Đột nhiên đinh đương một tiếng. Lúc này Trần Tứ Gia đứng dậy, làm rơi bát nước trước mặt.
"Ngươi.. Ngươi. . ." Sắc mặt hắn đỏ đậm, hai mắt trợn tròn, giống như kích động lại giống như kinh ngạc, "Làm sao ngươi biết?"
Thật sự nói đúng?
Sắc mặt Tào quản sự cũng kinh ngạc, hắn đã theo lão gia đi thăm Trần lão thái gia, tuy rằng không được thấy đại phu chẩn đoán bệnh, nhưng chính mắt nhìn, cũng thấy bệnh trạng Trần lão thái gia không khác biệt lắm với tiểu thư này nói .
Chẳng qua, hắn cũng không biết nói Trần lão thái gia khi nào thì mắc bệnh, cũng không biết cái gì mồm miệng nướ© ŧıểυ.
Chỉ nhìn Trần Tứ Gia phản ứng, cũng biết nói đúng.
"Ta, gặp, hắn một lần." Trình Kiều Nương nói.
Gặp một lần, đó là nửa năm trước?
Khi đó, đã biết?
Nói đùa gì vậy? Sao có thể a?
"Sao có thể, sao có thể, Hàn Phi Tử (tên một cuốn sách của Hàn Phi, một nhân sỹ của TQ) có viết, Biển Thước (một danh y có tài nhìn mà biết được bệnh) thấy Tề Hoàn công (vua nước Tề), thấy có điểm khác, liền biết được bệnh." Trần Tứ Gia run giọng nói, đột nhiên đứng lên, sửa sang lại hình dung, chắp tay hành đại lễ, "Xin tiểu thư cứu mạng!"
Biển Thước?
Tào quản sự ngạc nhiên nhìn về phía bình phong.
Sau đó nữ tử mới vừa rồi nằm xuống nói muốn ngủ, bị tỳ nữ nói lời hay làm dịu miễn cưỡng đứng dậy, lúc này tùy ý nằm nghiêng, tay áo buông xuống, tóc dài thả tự nhiên,như ẩn như hiện sau bình phong giống như thực giống như mơ.
"Ngươi!" Hắn nhịn không được khàn giọng, mang theo tức giận, "Đùa giỡn ta?"
Cái gì không biết, cái gì người một nhà, cái gì nha đầu này nha đầu kia, cái gì muốn uống nước không nói sớm!
Từ lúc mình đứng ở trước cửa báo danh, đã bị cô gái này cùng tỳ nữ đùa bỡn!
Tuy rằng Tần công tử đã sớm dặn, lại được lão gia công tử ngầm đồng ý, không cần lấy thân phận thân thích gặp tiểu thư này, nhưn, hắn thật không nghĩ tới, tiểu thư này có can đảm làm quá phận như thế!
Không phải là dẫn theo một nha đầu của nàng mà thôi! Về phần nàng thì sao? Giả ngây giả dại vui đùa là sao?
"Tiểu thư, có cái gì chúng ta nói cái đó, ngươi làm như thế, có ý tứ gì?" Hắn đang ngồi chồm hỗm liền đứng dậy, đến bây giờ một ngụm nước cũng không được uống, hắn vừa vội vừa đau rốt cuộc nhịn không được hỏi.
Trần Tứ Gia cùng tỳ nữ đều nhìn về phía hắn, sắc mặt hơi hơi kinh ngạc.
Sau bình phong, vang lên tiếng lộc cộc, sau đó nữ tử đang nằm nghiêng ngồi thẳng người dựa vào thành giường đứng lên, chậm vài bước ra.
Ánh mắt Trần Tứ Gia cùng Tào quản sự đều sáng ngời.
Đang trời thu, này nữ tử trẻ tuổi một thân áo đen váy đen, tóc đen rối tung, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch, tướng mạo đẹp vô cùng, nhưng vẻ mặt đờ đẫn, thần sắc hai mắt rời rạc, nhìn vài lần liền làm cho người ta cảm thấy được có chút quái dị.
Lúc này tầm mắt nàng dừng ở trên người Tào quản sự, trên cao nhìn xuống.
"Đương nhiên, có ý tứ." Nàng đờ đẫn nói.
Tào quản sự lặng thinh.
Ánh mắt Trần Tứ Gia lóe ra, như có suy nghĩ gì.
"Tiểu thư, xin tiểu thư cứu giúp." Hắn nói, lại thi lễ.
"Được." Trình Kiều Nương nói.
"Vậy, ts tức khắc đi báo cho nhân nhân tiểu thư, sau đó hộ tống tiểu thư vào kinh." Trần Tứ Gia nói, một mặt đứng dậy.
"Chậm đã." Trình Kiều Nương nói.
Lại phải làm sao? Thật sự không thể đợi nữa rồi, phụ thân đã không thể cử động, chỉ có thể nhờ Thái y trì hoãn kéo dài thời gian.
Trần Tứ Gia dừng lại rất nhanh.
"Ngươi không cần đi." Trình Kiều Nương nhìn hắn nói, lại nhìn về phía Tào quản sự, "Ngươi đi nói."
Trần Tứ Gia cùng Tào quản sự đều sửng sốt.
"Ta không đi? Vậy, thích hợp sao?" Trần Tứ Gia hỏi.
Tiểu thư này, tính rất trẻ con chứ?
"Vâng, là ta đi." Tào quản sự vội gật đầu, lúc này tuyệt không muốn lại chọc tới tiểu thư này, một lòng chạy muốn nhanh dẫn người vào kinh cho qua chuyện.
"Ngươi đi rồi, biết nói sao không?" Trình Kiều Nương hỏi.
Vốn không biết nói sao, nghe xong lời Trình Kiều Nương những, hắn liền đại khái sẽ biết nói sao.
Tào quản sự cúi người thi lễ.
"Xin tiểu thư chỉ giáo." Hắn nói.
Trình Kiều Nương nhìn hắn một khắc.
"Ngươi muốn uống nước trước hay không?" Nàng hỏi.