Quyển 1 - Chương 11: Sai lầm rồi
Trình Kiều Nương đã nhìn bình phong một hồi lâu.Trên bình phong vẽ một ít cảnh đẹp, cùng với một hàng thơ.
Trình Kiều Nương xem đúng là thơ, đây là một hàng chữ triện, nàng giật giật môi, chậm rãi đọc.
Nàng nhìn chằm chằm bình phong, mấy đầu ngón tay từng chút, từng chút một miêu tả lại hàng chữ.
Nàng biết chữ, cũng biết viết chữ, hơn nữa rất hay luyện, có lẽ còn viết vô cùng tốt.
Ngón tay cứng ngắc, hoàn toàn không nghe sai sử, chỉ trong lòng của nàng thực lưu loát.
Đây thật là trí nhớ một ngốc tử sao?
Một ngốc tử bởi vì Thần Tiên thông suốt liền có thể làm được như vậy sao?
Ngươi là ai?
Ta là ai?
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, là Bán Cần đã trở lại, Trình Kiều Nương ngừng tay.
Chỉ là Bán Cần không lập tức tiến vào, mà là vào phòng bếp.
Trong nồi đường đã chảy, Bán Cần đem quả đào đổ vào, lăn qua lăn lại vài lần, sau đó nhấc từng quả ra cho nguội.
Không gương, Bán Cần soi trong chậu nước nửa ngày, nhìn lại nhìn, trên mặt xoa rồi lại xoa, nhìn qua thực buồn cười, Bán Cần vừa soi vừa cười cười, mắt đã khóc vẫn thực rõ ràng.
Nàng nhăn mi lại xoa vài vòng, đưa tay lau sạch nước mắt, sau đó quả đào cũng nguội, nàng hít sâu một hơi bưng chén đĩa nhẹ nhàng hướng phòng trong chạy tới.
"Tiểu thư, tiểu thư, người nếm thử lần này làm thế nào?"
Trình Kiều Nương nhìn nàng.
Bán Cần cười híp mắt quỳ xuống, đem chén đĩa đặt ở trên bàn, dùng đũa trúc gắp một miếng, đứng dậy đưa tới bên miệng Trình Kiều Nương.
Trình Kiều Nương há mồm ăn một miếng.
"Thế nào?" Bán Cần hỏi.
Trình Kiều Nương chậm rãi ăn, không nói gì.
Bán Cần cũng không gấp, cười híp mắt nhìn nàng ăn, một mặt luyên thuyên nói mình đã làm như thế nào.
"Ngon." Trình Kiều Nương ăn xong rồi, hồi đáp.
Bán Cần cao hứng cười, đưa tay sờ mặt, sau đó ra vẻ kinh ngạc phát hiện ra cái gì.
"Ai nha, trên tay có bụi."Nàng nói, "Tiểu thư, mặt ta có bị bụi bám hay không?"
"Có." Trình Kiều Nương nói.
"Ai nha thật mất mặt, may mà cũng không còn những người khác, không thì xấy hổ lắm." Bán Cần cười nói.
Trình Kiều Nương nhấp hé miệng.
"Ừ." Nàng nói.
Bán Cần lại gắp quả đào đút cho nàng.
Trình Kiều Nương ăn một lúc hai quả rồi thôi.
"Hạt đào còn giữ không?"Nàng hỏi.
Bán Cần gật gật đầu.
"Tiểu thư, lại muốn ăn cái gì?" Nàng hỏi.
"Đập hạt lấy nhân." Trình Kiều Nương nói, "rồi đem lại cho ta."
Bán Cần cũng không hỏi cái gì, theo tiếng vâng liền xoay người đi ra ngoài.
Trên sàn nhà, giày dính nước bùn lưu lại một dấu chân.
Trình Kiều Nương nhìn qua.
"Tiểu thư, người xem như vậy được không?" Bán Cần ngồi ở trước mặt nàng đập nhân đào, thỉnh thoảng hỏi một câu.
Trình Kiều Nương đồng ý, nhắm mắt dưỡng thần.
"Gừng còn không?" Nàng hỏi.
Bán Cần gật gật đầu nói một tiếng có.
"Mang tới, dùng đũa bóc vỏ." Trình Kiều Nương nói.
Bán Cần theo lời vâng mà đi.
"Tiểu thư, chỉ cần vỏ gừng thôi sao, không cần ruột?"Nàng một mặt cẩn thận đem vỏ gừng mới bóc để vào trong bát, một mặt hỏi.
"Không cần." Trình Kiều Nương nói, từ từ nhắm hai mắt nghe nàng đảo đào, "Tốt lắm."
Bán Cần ngừng tay, mang theo vài phần kỳ vọng.
"Tiểu thư, phải làm như thế nào? Chiên xào hay nấu?"Nàng hỏi.
Trình Kiều Nương đưa tay ra.
"Đến." Nàng nói.
Bán Cần có chút khó hiểu xê dịch về phía trước .
"Đến." Trình Kiều Nương lại nói.
Bán Cần ôm bát ngồi lại gần, cùng Trình Kiều Nương mặt đối mặt.
Trình Kiều Nương một tay để trong áo, một tay bốc một bốc trong chén đào, nâng tay xoa ở trên mặt Bán Cần.
Bán Cần hoảng sợ, má mát lạnh còn có chút đau đớn.
"Tiểu thư?" Nàng kinh ngạc nói.
Trình Kiều Nương không nói lời nào, tiếp tục vốc một nhúm chậm rãi xoa lên mặt, bên trái sát xong rồi xoa bên phải.
Bán Cần dần dần bất động, nước mắt ào ào rơi xuống, rất nhanh nước mắt càng ngày càng nhiều, chảy lên trên nhúm đào trên mặt.
Trình Kiều Nương dùng tay áo lau nước mắt của nàng.
"Chờ đắp chừng một khắc hãy khóc, bằng không, ngươi còn phải làm thêm một lần nữa." Nàng nói.
Bán Cần ngậm miệng, dùng sức nhịn khóc.
"Tiểu thư, đừng dùng tay áo, dơ rồi."Nàng nói.
Trình Kiều Nương ừ một tiếng.
"Không việc gì, là tay áo của ngươi ."Nàng nói.
Bán Cần vâng, lúc này mới cúi đầu thấy quả nhiên là tay áo mình , nàng cười phù một tiếng.
"Tiểu thư." Nàng gọi, mang theo khóc ý lại mang theo ý cười.
Đến đêm, Bán Cần soi gương, trên mặt non nớt trước sau như một, không còn dấu vết bị đánh.
"Tiểu thư." Nàng cao hứng gọi, "Nhanh như vậy a!"
Trình Kiều Nương nằm ở trên giường, tựa hồ đang ngủ.
"Tiểu thư." Bán Cần biết nàng không ngủ, ngồi chồm hỗm ở dưới giường nhỏ, một tay vén tóc, "Tiểu thư người thật lợi hại nha."
"Ta ngay cả người chết đều có thể cứu sống, ngươi chỉ bị đánh hai bàn tay tính gì." Trình Kiều Nương nói.
Nghe nàng nhắc tới hai bàn tay, Bán Cần cảm xúc có chút trầm xuống, nàng ghé vào Trình Kiều Nương đang nằm ở giường bên cạnh.
"Tiểu thư, vì cái gì các nàng muốn đánh ta." Nàng ủy khuất lẩm bẩm nói, "Ta cũng không làm cái gì a."
"Bởi vì ngươi có, các nàng không có, mà ngươi lại không chịu cho các nàng sử dụng, cho nên, đây là, ngươi đắc tội." Trình Kiều Nương nói.
Bán Cần cái hiểu cái không.
Trình Kiều Nương buột miệng nói ra những lời này, mình cũng sửng sốt, trong đầu lại xuất hiện tiếng vang ầm ầm.
Bởi vì ngươi quá tốt, ngươi thật quá tốt, cho nên, ngươi đáng chết. . . .
Nàng không khỏi đưa tay cầm cổ áo, từng ngụm từng ngụm thở.
Bán Cần hoảng sợ, cuống quít quỳ thẳng thân mình, giúp nàng vuốt ngực, luôn miệng gọi.
May mà lần này Trình Kiều Nương không tái ngất xỉu đi, nàng thở gấp một khắc, chậm rãi bình phục.
Bởi vì lần này không phải là thứ cảm giác khó sống như lần trước, mà là phẫn nộ.
Phẫn nộ đau, so với thương tâm đau, loại đau này sẽ không khiến nàng ngất xỉu, mà sẽ chỉ làm nàng thanh tỉnh.
"Tiểu thư." Bán Cần khóc, "Đều là lỗi của nô tì."
"Là sai." Trình Kiều Nương nói, thở dài, "Là sai."
"Vâng, nô tì sai lầm rồi." Bán Cần khóc ròng nói, dùng tay áo lau nước mắt.
Là nói câu nói kia là sai, Trình Kiều Nương trong lòng nói, chỉ là miệng thật sự lười động rồi, cũng không muốn nói rồi.
Uống mấy ngụm nước, mãi mới bình tĩnh được, Bán Cần giúp đỡ Trình Kiều Nương nằm xuống một lần nữa.
Khuya, ngay cả âm thanh côn trùng nỉ non đều bình ổn.
Bán Cần cẩn thận ngồi chồm hỗm nửa ngày, xác định Trình Kiều Nương vững vàng không việc gì, mới nằm xuống.
"Ngươi sai lầm rồi." Trình Kiều Nương nói.
Lúc đó Bán Cần mắt đã mơ màng, sắp ngủ, kinh ngạc một chút lại mở mắt ra.
"A?" Nàng nhất thời không kịp phản ứng lại, sửng sốt mới nghĩ đến tiểu thư đây là ở trả lời lơùi mình nói hồi nãy, có chút muốn cười vừa muốn khóc.
"Ngươi sai lầm rồi." Trình Kiều Nương nói tiếp, nhìn vào bóng đêm, "Lúc ấy ngươi không nên nói nhiều lời như vậy."
"Vậy nô tì nên làm như thế nào?" Bán Cần khó hiểu hỏi.
"Nói, mình không làm chủ, mời các nàng, tới tìm ta." Trình Kiều Nương nói.
"Vì cái gì?" Bán Cần hỏi, càng khó hiểu, "Sao lại đẩy cho người?"
"Bởi vì, ta là chủ tử của ngươi." Trình Kiều Nương nói.
Bán Cần giống như đã hiểu lại giống như không biết.
Chỉ là lời tiểu thư nói luôn đúng, nàng ừ một tiếng, liên tục gật đầu, đợi một khắc Trình Kiều Nương không nói thêm nữa, nàng liền nằm xuống.
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng không sao, nàng cảm thấy thực an tâmcọ cọ gối, hít sâu một hơi bình thản nhắm mắt lại.
"Còn có." Trình Kiều Nương còn nói thêm, "Ta là ngốc tử."
Ngốc tử làm cái gì, đều là hợp tình hợp lý.
Lúc này không còn nghi vấn của Bán Cần, đáp lại là tiếng ngáy đều đều của nàng.
Bên trong liền không còn tiếng nói chuyện, vạn vật yên tĩnh lại.