Chương 23: Ở chung thời đại
Sau khi trải qua một vòng chụp hình dài, Ngụy Cửu chịu khổ “Buộc chặt ngược đãi” cuối cùng tự do.Cái đầu mào gà trước mắt kia lưu luyến không rời mà cùng bọn họ cáo biệt thì, anh ta cao hứng mà đều nhanh chảy ra đến nước mắt.
“Trong khoảng thời gian này vất vả anh, Cửu ca, em quay về Mĩ đem ảnh chụp sửa lại sau sẽ gởi cho mấy người một phần.” Trịnh khốc cùng Ngụy Cửu thân thiết mà nắm tay, liếc mắt Tạ Vấn Thiên đứng một bên, ở bên tai Ngụy Cửu thấp giọng nói, “Hảo hảo chăm sóc điều giáo sư của anh, kỳ thật cậu ta cũng chẳng qua chỉ là đứa trẻ to xác.”
Ta bộ dạng như thế thì tràn ngập tình thương của cha sao?!
Ngụy Cửu khóe miệng run rẩy một chút, cũng không biết lời Trịnh Khốc này đối với mình mà nói là hưởng thụ không được,nhưng mà lúc hắn quay đầu cùng ánh mắt trong vắt của Tạ Vấn Thiên chạm nhau cùng một chỗ, hắn mới cảm thấy được đứa trẻ to xác này thật đáng yêu.
“Đi thôi, đi trở về.”
Tạ Vấn Thiên nhìn theo tên vô sự không đăng tam bảo điện* kia, nói chuyện một mình với bạn già của mình nhất định có phiền toái, chờ xe đi xa, lúc này mới đến gần bên người Ngụy Cửu.
_ vô sự không đăng tam bảo điện: kẻ không có chuyện phiền não thì không cần đi chùa cúng bái.
Ngụy Cửu thật dài mà nhẹ nhàng thở ra, còn đang đối với khói ô tô vẫy tay nói lời tạm biệt: tạm biệt, đầu mào gà thích ăn đậu hủ.
Hai người đi không được vài bước, Tạ Vấn Thiên vẫn tỉnh bơ đột nhiên hỏi.
“Vừa rồi tiểu tử kia nói cho anh cái gì?”
“Chưa nói cái gì.”
Trong lòng Ngụy Cửu cân nhắc trong lời nói Trịnh Khốc, ngày càng cảm thấy trách nhiệm trên vai to lớn, bởi vì sau này trong năm tháng lâu dài, hắn đều phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm chăm sóc một đứa trẻ to xác, tuy rằng cái đứa trẻ to xác kia rất có thể sẽ không công nhận điểm này.
Tạ Vấn Thiên giỏi về sát ngôn quan sắc (đoán ý qua lời nói và sắc mặt) sao có thể sẽ tin lời hùng biện của Ngụy Cửu, khuôn mặt tuấn tú của cậu lập tức liền lạnh xuống, sau đó vô cùng thân thiết mà đem tay khoát lên trên vai Ngụy Cửu, ghé vào bên tai hắn nói, “Ba mươi roi, án ma bổng(*) cấp lớn nhất ba mươi phút, nói thật, chính anh chọn một cái đi.”
Cậu ôm cổ Ngụy Cửu, thời điểm nói chuyện cũng là vẻ mặt tươi cười ôn hòa, người ngoài xem đến, cậu cùng Ngụy Cửu trong lúc đó thật sự là thân mật đến giống như người yêu một đôi.
Đây là đối xử của người yêu làm điều giáo sư sao? Quả thực là”Nghiêm hình bức cung” a!
Ngụy Cửu cười khổ một chút, cuối cùng vẫn là đem trong lời nói Trịnh Khốc lập lại một lần. Hắn thật ra chưa từng nghĩ đến mình rất có tiềm năng làm kẻ phản bội, vẫn chưa sử dụng hình cụ đâu, chỉ là bị uy hϊếp, liền đem cái gì đều nói ra.
“Ha ha ha...... Chăm sóc tôi, cũng không phải là một chuyện đơn giản nga.”
Tạ Vấn Thiên nhếch khóe miệng lên, cao cao mà khơi lông mi. Cậu nhìn nhìn xung quanh không ai,thẳng thắng đem Ngụy Cửu áp lên trên tường.
Ngụy Cửu sờ tay Tạ Vấn Thiên vịn ở trên vai mình, bộ dáng giả bộ rất có ý thức trách nhiệm.
“Yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt em.”
“Thân cùng tâm?” Tạ Vấn Thiên không chút để ý hỏi.
Nhưng mà, đây là hai cái chữ làm cho Ngụy Cửu nhiều rung động a! Đặc biệt cái chữ thứ nhất ── thân. Chữ này làm cho Ngụy Cửu người không vợ rất nhiều năm này đói khát, nhớ tới buổi tối ngày đó trong khách sạn Tạ Vấn Thiên kia gợi cảm mà đẹp chính là thân thể,liền không thể mở miệng, hắn hận không thể bao vây đường phố liên tục chạy ba vòng, hô lớn: anh sẽ chăm sóc tốt tất cả thân thể của em, đặc biệt tiểu đệ đệ đáng yêu của người kia cùng tiểu thí thí rất chặt!
Đương nhiên ý niệm trong đầu này quá điên cuồng, Ngụy Cửu cũng chỉ là tùy tiện suy nghĩ.
Hắn kiềm chế biểu cảm trên mặt thỉnh thoảng phản ánh ra tình cảm nội tâm chân thật cùng mâu thuẩn, chững chạc dối trá mà trả lời, “Đương nhiên, anh sẽ chăm sóc tốt tất cả của em.”
Không biết Tạ Vấn Thiên có phải bị cắt đi nội dung trả lời quan trọng chỗ cảm động này hay không, kia bày ra mặt trẻ tuổi mà anh tuấn trong giữa nháy mắt xuất hiện một tia kinh ngạc, dù sao, một người nam nhân nghiêm túc như thế mà đối người nam nhân làm ra hứa hẹn như vậy, vốn chính là cái chuyện người khác cảm động.
Kế tiếp, Ngụy Cửu nghĩ đến Tạ Vấn Thiên sẽ cảm động mà cho mình một cái hôn, hắn không kìm lòng nổi hay là tự mình đa tình mà đem ánh mắt nhắm lại, bởi vì dạng này sẽ càng lãng mạn chút.
Chính là hắn cũng nghe được âm thanh hơi trêu tức của Tạ Vấn Thiên.
“Tốt lắm, sau này em muốn bất cứ luc nào điều giáo anh, anh nên hầu hạ tới cùng, thể xác và tinh thần niềm vui đều đến từ trong điều giáo nam nô của em.”
“A, nam nô! Em không phải nói giỡn đi?”
“Đúng vậy, nam nô, sau này còn phải phụ trách giặt quần áo nấu cơm, cái gì mát xa chà lưng.”
“Tạ Vấn Thiên, em không thể đối với anh như thế!” Ngụy Cửu khϊếp sợ mà kêu ra tiếng.
“Em có thể. Bởi vì từ nay về sau, anh chính là nam nô cá nhân của em, đây chính là anh tự nguyện dâng hiến.” Tạ Vấn Thiên phóng khoáng mà cười, không để ý xung quanh dần dần có người vây xem, cậu vừa nhấc cằm Ngụy Cửu, cũng không cho đối phương nhiều cơ hội, bỗng nhiên liền hôn xuống.
Giữa quần chúng vây xem lập tức có tiếng thét chói tai truyền ra, Ngụy Cửu đỏ mặt bị Tạ Vấn Thiên hôn đến không thở nổi, hắn chỉ có một cảm giác, xong rồi, hình tượng huy hoàng của mình hoàn toàn bị tiểu tử này hủy.
May mắn nụ hôn xấu hổ này chấm dứt thật mau.
Sau khi Tạ Vấn Thiên hôn xong, lập tức giữ chặt tay Ngụy Cửu, mang hắn chạy khỏi đám người, đối mặt người qua đường giáp ất bính đinh ở phía sau cũng muốn đuổi theo xem nhiệt nháo, Tạ Vấn Thiên ha ha cười, bóng dáng kia xem ở trong mắt Ngụy Cửu, thật sự là phóng khoáng
Sau khi một tuần, Tiểu Ngụy lại gặp được lão ba.
Nó nghĩ đến Ngụy Cửu “Đi công tác” trở về sẽ mang cho mình cái gì ăn ngon chơi vui, kết quả lại chỉ nhìn đến bạch tuộc thúc thúc theo vào cửa nhà.
“Sau này, bạch tuộc thúc thúc đến ở nơi này, ngươi phải nghe lời bạch tuộc thúc thúc.”
Ngụy Cửu lấy tâm tình giới thiệu vợ, hướng đứa con long trọng đẩy Tạ Vấn Thiên.
Tiểu Ngụy thông minh lúc này cũng khó khỏi sửng sốt, nó nhìn nhìn không giống Ngụy Cửu hay nói giỡn, lại nhìn nhìn Tạ Vấn Thiên cười híp mắt, đột nhiên hỏi nói, “Ba ba, đây là ba tìm mẹ cho con sao?”
Hai người lớn đang trong ánh mắt Tiểu Ngụy khờ dại gian xảo hai mặt nhìn nhau, Ngụy Cửu giương nanh múa vuốt mà y y nha nha nửa ngày cũng không biết nên nói sao, ngược lại Tạ Vấn Thiên ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo của Tiểu Ngụy, chính thức tuyên bố nói, “Ta chắc chắn không phải có thể làm mẹ của con, nhưng mà không biết con để ý dư một ba ba không?”
“Không ngại.”
Tiểu Ngụy hiểu chuyện mà cười, bỗng nhiên bập môi ở trên mặt Tạ Vấn Thiên nặng nề mà hôn một cái, Ngụy Cửu vốn bởi vì không biết nên giải thích thế nào mà mặt hơi cứng lại lúc này mới chậm rải mỉm cười vui mừng, hắn xoa đầu Tiểu Ngụy, yêu thương mà khom lưng xuống, đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng.
Sự kiện đầu tiên Tạ Vấn Thiên tiến vào Ngụy gia chính là thúc giục Ngụy Cửu đem nhà này giống như chuồng heo, quần áo bẩn vớ bẩn ném đầy đất hảo hảo quét dọn một lần, Ngụy Cửu đáng thương bình thường chưa làm qua nhiều việc nhà như thế, một ngày vội xuống, thở hổn hển giống như chó.
“Lúc này mới giống cái nhà nha.” Tạ Vấn Thiên vừa lòng mà gật đầu chút, mắt nhìn Ngụy Cửu mệt thẳng đến thở gấp, vội vàng kêu hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ngụy Cửu kéo áo, mà thở dài, “Mệt chết Cửu ca.”
Hắn đảo mắt thoáng nhìn Tạ Vấn Thiên mặt mài mỉm cười, con ngươi xoay động, bỗng nhiên dán lấy đối phương ngồi càng gần, Tiểu Ngụy đi ra ngoài chơi, trong nhà liền bọn họ hai người, không có bóng đèn nhỏ kia quấy rầy, hắn rất thích cùng Tạ Vấn Thiên tán tỉnh.
“Xem phần anh như thế vất vả, đêm nay không biết có thưởng cho không?”
Ngụy Cửu nhẹ nhàng cầm tay Tạ Vấn Thiên, trong mắt sâu sắc tràn ngập màu *** vọng.
Tạ Vấn Thiên thản nhiên mà vươn tay, so với một hai.
“Bạch tuộc nướng hai xâu.” Cậu nhìn lại Ngụy Cửu liếc mắt một cái, làm thế nào có thể không có nhìn ra ánh mắt trần trụi kia của đối phương, chính là cậu cảm thấy được giống Ngụy Cửungười như vậy, chính là muốn đùa hắn, điều giáo hắn, làm cho hắn cuối cùng không thể kiềm chế mới rất có ý nghĩa.
Quả nhiên, Ngụy Cửu hiểu được Tạ Vấn Thiên cố ý đùa mình, lập tức thuận tay ôm Tạ Vấn Thiên, hắn vô cùng thân thiết hôn ngắn cổ cùng cằm Tạ Vấn Thiên, cuối cùng mới vươn đầu lưỡi rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà điểm điểm đôi môi nhếch lên của đối phương.
“Bạch tuộc thúc thúc, em không phải là một xâu bạch tuộc nướng sao?” trong mắt Ngụy Cửu hơi hơi nheo lại lóe ra quả quyết mà bá đạo muốn chiếm giữ, hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa một chút kiểu tóc Tạ Vấn Thiên, năm ngón tay mạnh mẽ trượt, ôn nhu mà dán lên mặt kia hiện ra góc cạnh rõ ràng.
“Đêm nay, anh có thể ăn em không?”
Ngụy Cửu dương dương tự đắc chóng cằm, chờ vẻ mặt yên ổn Tạ Vấn Thiên cho câu trả lời, hắn từ trước là người thật bá đạo, nhưng hiện tại là hắn hình như đã cảm nhận được niềm vui của lưỡng tình tương duyệt, loại niềm vui này cư nhiên là Tạ Vấn Thiên điều giáo sư này dạy cho hắn.
Nhìn vẻ mặt Ngụy Cửu rục rịch, Tạ Vấn Thiên đành phải thở dài một hơi, ai kêu tự mình đều dọn đến nhà hắn chứ.
“Có thể là có thể, nhưng mà làm sao ăn phải tùy em quyết định.”
Cậu nghiêng đầu, nhìn Ngụy Cửu trong mắt đặc biệt sáng ngời, mà Ngụy Cửu vừa nghe đến đối phương nhận lời, lập tức sảng khoái mà nở nụ cười, thời điểm đang lúc hắn chuẩn bị ôm Tạ Vấn Thiên hảo hảo hôn môi một phen, Tiểu Ngụy tiểu tử nghịch ngợm sôi nổi kia đã trở về.
“Ba ba, ba ba, con đã trở về!” Nó một lần liền đem hai người ba ba đều kêu, từ ngoài phòng vào bày ra mặt đầy mồ hôi.
“Aha cáp, con trai đã trở lại a!” Ngụy Cửu khoa trương mà khoát tay, vội vàng đem tay sờ ở Tạ Vấn Thiên dời đi vị trí, mà Tạ Vấn Thiên thì khụ một tiếng, ra vẻ tự nhiên mà rời đi sô pha, một bên hướng nhà vệ sinh đi, vừa nói, “Ta đi nấu cơm, đi làm cơm.”
Tiểu Ngụy nghi ngờ mà nhìn hai người lớn giống như diễn kịch, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, thật là, đều thời đại gì, còn đem mình là tiểu hài tử.
(*) án ma bổng: