Chương 12: Tác dụng của chăn bông
Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức.“Thôi đi, không cởϊ qυầи áo thì ai mà buộc anh a. Tự mình cởi sạch sẽ, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng đừng chừa.”
Tạ Vấn Thiên cười nhạo, nhìn mặt Ngụy Cửu bởi vì cảm mạo mà có chút đỏ lên, cảm thấy nam nhân này có đôi khi thật đúng là rất đáng yêu, đáng yêu tới nỗi có điểm hơi ngốc.
Nhưng Ngụy Cửu là Tôiy giang hồ già đời có kinh nghiệm phong phú, đương nhiên không ngốc tới nỗi không biết phong tình là gì, kế tiếp, hắn bắt đầu phô trương như lẳиɠ ɭơ bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Hắn kéo cổ áo, một viên rồi một viên cởi cúc áo ra, đem áo khoác để ở một bên, rồi mới cởϊ áσ trong ra.
Nửa khuôn ngực lộ ra ngòai, Ngụy Cửu đối với dáng người cùng màu da của mình có chút tự hào, hắn thỉnh thoảng lại liếc mắt Tạ Vấn Thiên ngồi ở một bên, không tiếng động mà trao đổi ánh mắt với đối phương.
Cuối cùng, thời điểm khi hắn bắt đầu cởϊ qυầи, Tạ Vấn Thiên mới thức thời lên tiếng, “Cửu ca, dáng người của anh thật không tệ.”
Ngụy Cửu bởi vì cảm mạo có chút khó chịu nở nụ cười, đem quần dài cởi xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ đã muốn căng phồng, hắn xoay người, Tôiy chống ở trên giường, ánh mắt mờ ám nhìn Tạ Vấn Thiên, tiếng thở dốc đã rất nặng, “Tiểu Thiên… Cậu thích Cửu ca sao?”
Hắn ra tuyệt chiêu. Cái chiêu vừa mờ ám vừa ôn nhu này đã làm cho khá nhiều mỹ nam tử ngã lên giường của hắn, nếu Ngụy Cửu hắn và Tạ Vấn Thiên hữu duyên, cũng không tất yếu phải kéo dài thời gian, hắn hiện tại đã xem trúng Tạ Vấn Thiên này, rất thích hợp với mình, hơn nữa theo kinh nghiệm mấy năm của hắn, Tạ Vấn Thiên không có khả năng là không có chút cảm giác nào đối với nam nhân mặc cậu ấy chơi vài lần một đời anh minh như mình, tuyệt đối không thể. Huống chi mình bộ dáng anh tuấn, vóc người đẹp, thân phận tuy rằng có chút bẩn, nhưng ít ra có tiền có thế, tuyệt đối là một tình nhân lý tưởng.
“Tôi có một thói quen, chính là trong công việc không nói tới chuyện tình cảm. Cửu ca anh cởi xong thì nằm xuống đi.”
Tạ Vấn Thiên bình tĩnh cùng lạnh lùng làm cho Ngụy Cửu có chút thất vọng, hắn ngạc nhiên xoa nhẹ thái dương của mình, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã mất đi mị lực hấp dẫn người khác rồi.
Ngụy Cửu ảo não tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, cảm mạo làm cho đầu hắn có chút choáng váng, cho nên thời điểm nhìn Tạ Vấn Thiên cũng có chút say.
Trên mặt Tạ Vấn Thiên vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp, cũng không làm cho người ta sợ hãi, cậu cầm lấy chăn phủ giường đã chuẩn bị tốt để Ngụy Cửu nằm lên.
Ngụy Cửu theo lời nằm lên trên đó, Tạ Vấn Thiên lập tức đem hắn bao kín lại từ đầu tới chân.
“Gì chứ?” Ngụy Cửu khó hiểu hỏi.
Tạ Vấn Thiên không nói gì, đem cái chăn phủ giường khác phủ lên người Ngụy Cửu, cẩn thận mà vuốt mỗi chỗ, lại dùng cường lập* đem cổ, ngực, thắt lưng, đầu gối, mắt cá chân của Ngụy Cửu quấn lại, rồi mới đem tay đặt lên cái chỗ nổi lên trên chăn phủ giường.
Ngụy Cửu mẫn cảm xoay một chút, thân thể bị khỏa quá chặt tựa như một cái kén lớn.
“Ngô…” Hắn bị tay của Tạ Vấn Thiên khiến cho lầm bầm, trên trán rất nhanh liền nổi lên một tầng mồ hôi.
Động tác trên tay của Tạ Vấn Thiên rất chậm, bởi vì cậu còn chưa nghĩ ra phải làm sao khiến cho Ngụy Cửu mau HIGH, này chính là việc thứ nhất, rất nhanh, tay cậu cũng liền ngừng.
Ngụy Cửu vẫn tiếp tục rêи ɾỉ như cũ, hoàn toàn không chú ý tới Tạ Vấn Thiên đã đem chăn đưa xuống dưới.
Tạ Vấn Thiên phi thường nghiêm túc mà đem góc chăn dịch hảo, thuận tay cầm dây thừng trói chăn cùng Ngụy Cửu lại.
Tuy rằng thời tiết không phải rất nóng, nhưng bị trói như thế, hơn nữa lại du͙© vọиɠ bị Tạ Vấn Thiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ tăng vọt, Ngụy Cửu cảm thấy đặc biệt nóng, hắn khổ sở giãy dụa vài cái, nhưng chỉ trở mình, chăn phủ giường cùng chăn vẫn còn gắt gao khóa lại trên người hắn.
“Tiểu Thiên, cậu làm gì a?”
Gần đây Ngụy Cửu đối với SM cũng có một chút hiểu biết, trong đó hình như không có nội dung dạy dỗ bằng chăn, món đồ chơi chạy bằng điện này hắn cũng không ngại thử một lần.
Thấy Ngụy Cửu đang giãy dụa thân mình, Tạ Vấn Thiên cố sức mà đem hắn đẩy trở về, bàn tay cầm khẩu tắc trước đó đã chuẩn bị tốt.
“Đừng ồn ào nữa a, anh hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện của tôi sắp xong rồi, hiện tại anh nên phối hợp đi.”
Không đợi Ngụy Cửu hiểu đang xảy ra chuyện gì, Tạ Vấn Thiên đã bịt cái miệng của hắn lại, tiếp theo thì di chuyển xuống phía dưới, liên tục đυ.ng đến cái nơi dưới chăn bông dường đã có phản ứng.
Nhưng mà, Tạ Vấn Thiên vẫn có thể cảm giác được Ngụy Cửu đã cứng tới lợi hại, cậu cách một lớp chăn bông cứ xoa nhẹ vài cái, nghe Ngụy Cửu đáng thương mà nức nở vài tiếng.
“Thích a?” Tạ Vấn Thiên cười cảm thụ tâm lý của Ngụy Cửu, thay hắn từ tinh thần tiến thêm một bước tăng mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Tôi đây ra ngoài trước, tự anh thoải mái đi a.”
Trước khi ra khỏi cửa, Tạ Vấn Thiên tiện tay tịch thu luôn quần áo của hắn.
Cậu cũng không có lập tức đi ra ngoài, mà là đứng ở bên giường chăm chú nhìn cái kén lớn Ngụy Cửu.
Không thể không nói, tỉ số bị ngược bên trong Ngụy Cửu rất cao, chỉ cần cho hắn một ít kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền khiến hắn thoải mái, đương nhiên, thích hay không thích cũng chẳng liên quan tới cậu.
Tuy rằng cũng có không ít người tìm cậu mong cậu phục vụ, nhưng người có động cơ chịu ngược như Ngụy Cửu lại là người thứ nhất.
Tạ Vấn Thiên đương nhiên biết Ngụy Cửu muốn gì, thấy tên này ám chỉ tới mình, cậu dùng ngón chân cũng rõ ràng suy nghĩ trong bụng của đối phương.
Bất quá đêm nay khi Ngụy Cửu hỏi mình có thích hắn hay không vẫn làm cho Tạ Vấn Thiên ngoài ý muốn.
Cánh cửa két một tiếng đóng lại.
Ngụy Cửu cảm thấy mình tựa như Tôn Hầu Tử bị bỏ vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân đốt cháy.
Chăn bông nặng nề cũng đủ luộc chín hắn.
Hắn ngô ngô rêи ɾỉ, thân mình vừa động một chút chăn phủ giường bó chặttrên người liền lập tức ma xát nam cái nóng như lửa của hắn.
Ngụy Cửu cảm thụ một mảnh hắc ám trước mắt cùng với kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cơ thể không ngừng dừng lại, bỗng nhiên đã hiểu dụng ý của Tạ Vấn Thiên.
Tạ Vấn Thiên ở trong phòng khách xem TV, cảm thấy có chút nhàm chán, liền nhẹ nhàng đi vào phòng Tiểu Ngụy.
Đứa bé kia đang làm bài tập, vội tới một đầu đều là mồ hôi.
“Làm gì thế?” Tạ Vấn Thiên ôn nhu ngồi xuống, liếc qua … Nhìn nhìn, Tiểu Ngụy đang chiến đấu cùng một vài bài toán.
Tiểu Ngụy đầu cũng không nâng, vội vàng làm nháp trong sách bài tập, thỉnh thoảng dùng gôm tẩy đi đáp án sai, rồi mới viết vào một đáp án sai khác.
“Bạch tuộc thúc thúc, chú còn chưa nghỉ ngơi a?” Tiểu Ngụy ảo não mà dùng bút gãi gãi đầu, dùng sức tự làm bài.
Tạ Vấn Thiên hiện tại đối với cái tên bạch tuộc thúc thúc này đã hoàn toàn không nói được gì nữa, cậu thản nhiên khoanh tay lại, bỗng nhiên cảm thấy hai phụ tử Ngụy gia này thật đúng là đều làm cho người ta đau đầu.
“Bạch tuộc không ngủ được.” Cậu nghiêm trang nói.
Tiểu Ngụy vừa nghe liền vui vẻ, y xoay qua nhìn Tạ Vấn Thiên, có chút ngượng ngùng.
“Bạch tuộc thúc thúc chơi với chú thật vui.”
“Ba của con cũng chơi rất vui.” Tạ Vấn Thiên sờ sờ đầu Tiểu Ngụy, vẫn cảm thấy đứa nhỏ này so với ba ba nó đáng yêu hơn.
Tiểu Ngụy lại quăng một bản nháp, thanh âm lại có chút không ảo não không hợp tuổi, “Chơi vui gì chứ. Ba không chơi với con, cũng không nói chuyện với con, lại thường xuyên mắng con, làm cơm cũng khó ăn, cũng không cho con chơi trò chơi…”
Tạ Vấn Thiên yên lặng mà gật đầu, sâu sắc cảm nhận làm một người cha độc thân quả thật là một chuyện không dễ dàng, đặc biệt là gia khỏa Ngụy Cửu bề ngoài *** đãng, bên trong lưu manh, liền càng đừng hy vọng.
Tiểu Ngụy cuối cùng chiếm được một đáp án vừa lòng, y một bên đem đáp án viết vào sách bài tập, một bên nhỏ giọng nói.
“Con nghĩ có mẹ là tốt rồi, hoặc là một người giống như bạch tuộc thúc thúc chiếu cố con là được rồi.”
Đứa nhỏ này bỗng nhiên mị mắt ngẩng đầu lên nhấp miệng nở nụ cười với Tạ Vấn Thiên, liền khiến cho sự xấu hổ của Tạ Vấn Thiên biến mất
“Con thích ăn cơm chú làm, ăn rất ngon, hắc hắc.” Tiểu Ngụy cười xoay đầu, lại tiếp tục chiến đầu với bài tập khó khăn.
Tạ Vấn Thiên chọn lông mi một chút liền sửng sốt, cậu ngồi ở bên cạnh Tiểu Ngụy không nói nữa.
Sau đó cậu liền lén lút đi ra ngoài, rồi trở về tư thế u nhã của mình tựa vào cửa phòng ngủ của Ngụy Cửu, đáng tiếc cái kén lớn kia chỉ lo rêи ɾỉ cùng lăn qua lăn lại, hoàn toàn thoát ly khỏi thế giới thật mà nhập vào nơi thiên đường cùng địa ngục.