Sổ Tay Nuôi Dưỡng Cung Chủ

Chương 26

Chương 26: Tục mệnh
Tay kia đặt ở trên cổ hắn chậm chạp không hề động.

Thánh y ở một bên nói: “Có cần ta giúp ngươi một phen không?”

Đậu má, chúng ta thật sự là sư huynh đệ? Thù này ta nhớ kỹ!

Cung chủ chậm rãi rút tay về, suy sụp nói: “Bổn cung không hạ thủ được, trên đời này thế nhưng còn có người ta không hạ thủ được.”

Thánh y cười nhạo một tiếng: “Ngươi thích hắn, tất nhiên không hạ thủ được.”

Cung chủ nhíu mày không nói, sau một hồi lại nói: “Bổn cung không muốn hắn chết.”

Thánh y giận dữ nói: “Nhưng hắn phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.”

“Hắn có thể sống bao lâu, ta liền bồi hắn bấy lâu.”

Thánh y nghĩ nghĩ: “Cứu sống hắn là không có khả năng, nhưng giúp hắn kéo dài tánh mạng thêm mấy ngày, bổn sự này ta vẫn phải có, chẳng qua phương pháp có chút thống khổ.”

Cung chủ sờ sờ lông mày Cố Hiểu Đao: “Ngươi có sợ không, không sợ thì động lông mày bên trái.”

Cố Hiểu Đao: “...” Bây giờ ta là người thực vật, ngươi còn hy vọng xa vời ta có thể nhướng lông mày với ngươi?

Thánh y nói: “Ngươi vậy không được, để ta. Sư đệ a, nếu ngươi đồng ý thì động lỗ tai bên trái.”

Cố Hiểu Đao: “...” Động lỗ tai hình như khó hơn?

Thánh y gõ nhịp: “Được, đồng ý! Chúng ta bắt đầu đi.”

Đồng ý cái rắm! Ngươi thấy được lỗ tai ta động đậy hả!!!

Thánh y lấy từ bên hông túi thuốc ra một bó thuốc to, đếm sơ cũng có chín viên nhét đầy vào miệng Cố Hiểu Đao.

Mỗi một viên thuốc kia to bằng ngón cái, vừa đặt vào miệng chỉ cảm thấy phi thường lạnh, một lát sau liền nhét một hơi vào, đừng nói nuốt, mà ngay cả ngậm miệng lại cũng không được.

Một lát sau nước miếng liền theo khóe miệng chảy ra ngoài.

Người cán sự? Cố Hiểu Đao không khống chế được nước miếng, chỉ cảm thấy nước miếng dọc theo quai hàm chảy xuống cổ, rất ghê tởm.

Cung chủ nói: “Làm gì vậy?”

Thánh y phổ biến: “Viên thuốc này có thể khiến cho hắn bảo trì thần chí thanh tỉnh, cũng phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.”

Cắn lưỡi tự sát? Nói đùa! Tiểu gia là người dễ lãng phí bản thân như vậy sao!

Thánh y nói: “Ta phải chuẩn bị, ngươi có rượu không?”

Đệch mợ, uống rượu rồi chữa bệnh sẽ không tạo thành sự cố chữa bệnh hả? Cố Hiểu Đao tuyệt đối không muốn để cho thầy thuốc Mông Cổ này chữa bệnh nữa.

Cung chủ chần chờ một lát, “Có.”

“Ngươi cầm viên thuốc này đi.” Thánh y uống xong một ngụm rượu rồi tháo túi thuốc trên người xuống đưa cho cung chủ.

Cung chủ hỏi: “Dùng thế nào?”

Thánh y nói: “Trên tay ngươi ngưng tụ chân khí, đặt viên thuốc này ở trên ngực hắn xoa bóp, tổng cộng có chín viên, sau khi chà xát xong hết rồi thì kêu ta.” Nói xong liền ngồi ở một bên tiếp tục uống rượu.

Cung chủ nghe vậy lặng lẽ cởi y phục Cố Hiểu Đao, dựa theo lời thánh y nói, trên tay tụ khởi chân khí, ấn một viên thuốc tại ngực hắn chà xát qua lại.

Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy nơi dính viên thuốc được cung chủ xoa bóp vừa ngứa lại vừa đau, muốn kêu lại kêu không ra tiếng, muốn gãi tay lại không thể động đậy, thống khổ đến cực điểm.

May mà viên thuốc kia càng chà càng nóng, dần dần teo lại, cuối cùng hóa thành lớp mỡ dán ở trên làn da.

Hắn còn chưa kịp thở phào một hơi, cung chủ lại cầm lấy viên thuốc tiếp theo ấn tại ngực hắn tiếp tục xoa bóp.

Chờ đến khi tất cả chín viên thuốc đều hóa dính trên làn da, mồ hôi lạnh Cố Hiểu Đao đã chảy ròng ròng.

Cung chủ sờ sờ tóc hắn, nhìn về phía thánh y nói: “Sau đó thì sao?”

Thánh y đặt chén rượu xuống bước tới, mạnh mẽ rút ra một con dao nhỏ, lạnh nhạt nói: “Chờ chút, ta muốn rạch một dao lên ngực hắn, điểm huyệt đạo của hắn trước, để tránh đau quá sẽ giãy dụa.”

Trong lòng Cố Hiểu Đao lộp bộp, làm giải phẫu! Bớ người ta, thầy thuốc uống rượu làm giải phẫu cho mình! Làm giải phẫu thì thôi đi!! Vì sao còn phải nói ra!!! Ngữ điệu nói ra còn bình thản như vậy!!! Dao của ngươi khử trùng chưa!!! Ngươi xác định sau khi rạch một nhát ta sẽ còn sống hả???

Không ai để ý nội tâm Cố Hiểu Đao kịch liệt lay động, cung chủ yên lặng làm theo lời thánh y nói, nhanh nhẹn điểm vài cái lên trên người Cố Hiểu Đao.

Thánh y hơ hơ dao nhỏ trên ánh nến, nói: “Cung chủ a, ngươi đứng xa một chút, miễn cho lát nữa máu tươi bắn đầy người.”

Còn sẽ bắn máu!! Thật đáng sợ!! Cố Hiểu Đao cực kỳ không muốn phối hợp, thế nhưng chính mình bây giờ là người thực vật, căn bản không có lực phản kháng.

Cung chủ cự tuyệt lời đề nghị của thánh y, cúi đầu hôn lên khóe môi Cố Hiểu Đao, ôn nhu nói: “Đừng sợ.”

Cũng không phải trái tim ngươi bị rạch dao!! Ngươi đương nhiên không sợ!!

Thánh y phát ra thanh âm ghét bỏ: “Tất cả đều là nước miếng, cung chủ ngươi cũng hạ miệng được a.”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao: “...”

Thánh y cười khà khà: “Sư đệ a, ngươi đừng sợ, sư huynh cam đoan xuống tay nhẹ một chút.”

Cười đến đáng khinh như vậy!!! Ai tin ngươi được!!!

Cố Hiểu Đao chỉ cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo dán tại vị trí trái tim mình, không khỏi sởn gai ốc.

Lưỡi dao kia chậm rãi đâm vào làn da, đau đến Cố Hiểu Đao cơ hồ muốn ngất xỉu, nhưng viên thuốc trong miệng tản mát ra ý lạnh rồi lại lần lượt đem hắn tỉnh lại, nước mắt hắn chảy ra quả thực so với nước miếng trong miệng tràn ra còn nhiều hơn, chỉ chốc lát sau liền thấm ướt gối đầu.

Đây cũng không phải đau nhất. Cố Hiểu Đao cảm nhận được lưỡi dao rõ ràng đang du tẩu một đoạn trên làn da, để tới trái tim.

Sắp bắt đầu hành hung... Cố Hiểu Đao làm tốt tâm lý chuẩn bị, chỉ cảm thấy mũi đao kia đang nhẹ nhàng quẹt qua trái tim mình.

Máu tươi đậm đặc bắn tung toé.

Cổ họng Cố Hiểu Đao phát ra vài tiếng nức nở, thân thể bắn ra thật mạnh, thế nhưng giải khai huyệt đạo.

Thánh y quýnh lên, vội nói: “Đoạn Yến!”

Cung chủ còn chưa chờ hắn nói, liền lật người trở về trên giường, gắt gao ngăn chặn thân thể hắn lại.

Đau đến cực điểm, Cố Hiểu Đao rốt cục lĩnh hội được ý nghĩa thánh y đặt viên thuốc vào trong miệng hắn, hắn hiện tại thật sự chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.

Mũi đao kia còn đang khều quẹt ở bên trong, đầu Cố Hiểu Đao vặn vẹo qua lại, viên thuốc trong miệng không khỏi rớt ra ngoài.

Mắt thấy hắn liền muốn cắn đầu lưỡi của mình, cung chủ vội vàng đưa ngón tay bỏ vào trong miệng hắn.

Cố Hiểu Đao không quan tâm, một hơi cắn xuống, răng nanh dùng lực cơ hồ muốn cắn đứt ngón tay cung chủ.

Thánh y một tay giữ dao, một tay bay nhanh nắm cằm hắn, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, cằm Cố Hiểu Đao liền trật khớp.

Cung chủ rút ngón tay ra, sờ sờ mặt hắn nói: “Sẽ tốt thôi.”

Cố Hiểu Đao ô ô chửi bậy, nước mắt ròng ròng, chỗ rách bị một dao cắt trên ngực máu chảy cuồn cuộn không dứt, thê thảm vạn phần.

Thánh y đặt tay ở chỗ vết thương của hắn, thấy máu chảy ra không còn màu đen nữa, lúc này mới rắc Ô Kê Bạch Phượng hoàn lên, bắt đầu khâu miệng vết thương lại

Chờ đến sau khi hết thảy những việc này kết thúc, Cố Hiểu Đao đã hơi thở mỏng manh, khí lực chửi bậy cũng không có.

Thánh y cũng mỏi mệt đến cực điểm, lau máu loãng trên mặt một phen, mở miệng nói: “Phương pháp này chính là dẫn một phần kịch độc trong cơ thể hắn ra bên ngoài cơ thể, độc thấm tận xương cũng là không có biện pháp, không có bất ngờ gì xảy ra, hắn nhiều nhất có thể sống một tháng.”

Cung chủ nhẹ nhàng vặn cằm Cố Hiểu Đao lại, nói: “Một tháng, đầy đủ.”

Thánh y nói: “Hắn hiện tại không thích hợp đi xa, nếu ngươi còn khăng khăng muốn đến quỷ cốc, thỉnh chờ thêm năm ngày.”

Cung chủ gật đầu, “Ngươi vất vả rồi, đi nghỉ ngơi trước đi.”

Thánh y chống nạnh nói: “Ta không muốn nghỉ ngơi, ta muốn gặp Diễm Cô.”

Cung chủ kêu: “Chu Tước.”

Chu Tước lên tiếng, vô thanh vô tức xuất hiện.

Thánh y lui về phía sau hai bước, “Đoạn Yến, ngươi không được như vậy?”

Cung chủ phất tay, Chu Tước đã vác thánh y lên trên vai, mủi chân điểm xuống đất lao ra bên ngoại.

Thanh âm thánh y phiêu tán ở trong gió: “Mẹ kiếp, ngươi lại vác ta... đồ vương bát đản...”

Thánh y đi rồi, cung chủ liền sai người đem toàn bộ đồ vật dính máu trong phòng đổi đi, lại sai người bưng nước ấm tới, tự mình lau thân thể cho Cố Hiểu Đao.

Cung chủ thật sự là vô cùng hiền lành! Cố Hiểu Đao tán thưởng một tiếng, rốt cuộc thân thể mệt mỏi chịu đựng không nổi nữa mới nặng nề ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Cố Hiểu Đao mê mang mở mắt ra, trước mắt cũng là một mảnh hắc ám.

Hắn phản ứng vài giây mới nhớ tới mình đã bị mù mất giọng mất các loại, không khỏi mắng một tiếng “Fuck”.

Ể, không đúng a, hình như có thể nói chuyện? Hắn ngốc lăng hai giây, người bên cạnh trở mình, nắm tay hắn, miễn cưỡng nói: “Ngươi tỉnh?”

Cố Hiểu Đao gật đầu, thử mở miệng nói: “Ta có thể nói chuyện?”

Chỉ là vì sao thanh âm lại tang thương hùng hồn như vậy...

Cung chủ dừng một chút, lập tức xoay người ngồi dậy, “Mắt có nhìn thấy không?”

Cố Hiểu Đao thô thanh nói: “Nhĩ Khang, trong phòng tối như vậy, sao lại không đốt nến?”

Cung chủ không khỏi sửng sốt, “Ai là Nhĩ Khang? Giọng của ngươi...”

Cố Hiểu Đao trong lòng cười to, vươn tay sờ soạng chung quanh, cả kinh nói: “Nhĩ Khang! Ngươi đang ở đâu! Nhĩ Khang nói chuyện với ta đi!”

Cung chủ một cái bắt được tay hắn, “Đừng sợ, ngươi chỉ là mù tạm thời thôi.”

Cố Hiểu Đao bụm mặt hô lớn: “Ta không nhìn thấy! Ta không nhìn thấy! Ta! Khó! Chịu! Quá!”

Cung chủ ôm chặt hắn hơn một chút, “Đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương rách ra. Chờ đến quỷ cốc, bệnh gì ngươi cũng sẽ chữa hết.”

Cố Hiểu Đao biết lời này bất quá chỉ là an ủi người thôi, nắm tay hắn cười ha ha: “Quên đi, nhìn không thấy thì thôi...”

Cung chủ nhấn mạnh nói: “Phải đi.”

Cố Hiểu Đao biết tính tình của cung chủ, chín con trâu cũng không kéo về được, cũng liền tùy hắn.

“Bây giờ là thời điểm nào rồi?”

Ngón tay cung chủ sờ lên đôi mắt vô thần của hắn nói: “Trời còn chưa sáng.”

Cố Hiểu Đao ừ một tiếng, “Vậy ngươi ngủ tiếp đi.”

Cung chủ hôn lên môi hắn, “Ngủ không được không bằng làm chút chuyện khác?”

Cố Hiểu Đao ngốc hồ hồ nói: “Làm như thế nào?”

Cung chủ đưa tay vói vào y phục hắn du tẩu, cẩn thận tránh đi miệng vết thương hắn.

Cố Hiểu Đao chấn động run rẩy, mặt đỏ bừng: “Đừng xằng bậy, ta là người sắp chết.”

Cung chủ nhẹ nhàng mỉm cười.

Tiếng cười kia cực kỳ phiến tình, Cố Hiểu Đao nghe thấy kích động vạn phần, tùy tay đánh lên trên người hắn một nhịp, thô thanh nói: “Ta thật sự là đóa mẫu đơn sắp tàn, thành quỷ cũng phong lưu, lão ma đầu ngươi đây là tra tấn người.”

Cung chủ: “... Ngươi đừng nói nữa.”

Cố Hiểu Đao: “... Có phải cảm thấy nghe hai câu cả người lại không được, đúng không?”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao: “Ta cũng hiểu được thanh âm này thật sự biếи ŧɦái! Nếu không ngươi điểm á huyệt ta đi? Bằng không phải nghe ta tụng kinh? Căn cứ vào loại thanh âm mà phân chia, ta thuộc loại thô lỗ tấn công điên cuồng!”

Cung chủ: “... Câm miệng.”

Một lúc lâu sau.

“Cung chủ, ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng... Vì sao mỗi lần ngươi đều phải ăn xoa dược?”

Cung chủ dừng một chút: “Đây không phải là cần thiết sao?”

Cố Hiểu Đao cắn răng nói: “... Không ăn cũng có thể tăng tiến hữu nghị...”

Cung chủ: “...”

Cố Hiểu Đao: “Ngươi đừng thẹn quá hóa giận biết không...”

...