Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 16

Chương 16
Phong Thiên Nhai vác Diệp Hoài Sơn ra khỏi Thạch Dương cốc, đến được đỉnh núi bên cạnh, trời đã tảng sáng.

Nàng đặt Diệp Hoài Sơn xuống đất.

Diệp Hoài Sơn rã rời cả người, gắng sức chống tay đứng dậy.

Phong Thiên Nhai nhìn hắn.

“Nói chuyện cứ như ông cụ non, thì ra vẫn còn trẻ.”

“…” Diệp Hoài Sơn cung kính ôm quyền cúi mình, “Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.”

Phong Thiên Nhai: “Đã thành thế này mà còn đứng lên được, không tệ.”

Diệp Hoài Sơn: “Diệp mỗ hổ thẹn.”

Phong Thiên Nhai đứng ngay trên đỉnh núi, bấy giờ, một vầng mặt trời đỏ ối nhô lên từ chân trời đông, ánh sáng chiếu rọi muôn nơi chỉ trong khoảnh khắc.

Nàng nhìn xung quanh.

Diệp Hoài Sơn: “Cô nương đang tìm gì.”

Phong Thiên Nhai khẽ nói: “Tìm một con chim yến.”

Diệp Hoài Sơn nghi hoặc, “Yến?”

Phong Thiên Nhai thở dài, “Ta nhỡ nặng lời, con yến khờ khạo này chả biết lại bay đi đâu hờn dỗi nữa. Thôi kệ, trước tiên cứ thu xếp cho anh đã.”

Diệp Hoài Sơn tháo một tấm lệnh bài bằng trúc giắt bên eo ra, “Diệp mỗ chẳng biết lấy gì trả ơn cứu mạng của cô nương, lệnh bài này là tín vật của phủ đại tướng quân, sau này nếu có chuyện cần, cô nương có thể cầm vật này đến phủ tướng quân tìm ta, Diệp Hoài Sơn nhất định sẽ đem mạng ra giúp.”

Phong Thiên Nhai nhìn hắn.

“Ối chà, ý của anh là chuẩn bị rời đi một mình đấy hả?”

Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Cô nương không biết chứ cái tên Khanh Sĩ Việt đó không phải người trung nguyên, hắn là Độc thủ tọa trong nhóm tam kiệt phiên cương, tâm cơ trầm ổn thủ đoạn độc ác. Nếu ta cứ đồng hành cùng cô nương, e rằng sẽ liên lụy cô.”

Phong Thiên Nhai: “Anh bây giờ đã thế này, rời khỏi ta sẽ bị tóm nội trong một canh giờ, có tin không.”

Diệp Hoài Sơn gục đầu, “Sống chết có số, ta không cưỡng cầu. Hơn nữa Diệp mỗ đã nghiền nát cỏ hàn sương, ngán đường sống của Đại tế ti phiên cương, cũng xem như chết có ý nghĩa rồi.”

Phong Thiên Nhai: “Ta nghe gã đấy gọi anh là Diệp tướng quân, anh là tướng quân?”

Diệp Hoài Sơn gật đầu, “Diệp mỗ bất tài, là trấn biên tướng quân của triều đình.”

“Xì.” Phong Thiên Nhai cười giễu một tiếng, “Trấn biên tướng quân mà ‘khôn’ như này, chết thật.”

Diệp Hoài Sơn: “… Sao cô nương lại nói thế.”

Phong Thiên Nhai: “Anh ngồi lên được cái chức tướng quân, hẳn là có vô số thuộc hạ trung thành nhở.”

Diệp Hoài Sơn: “Cái này… cứ cho là vậy.”

Phong Thiên Nhai: “Bây giờ anh mà đi thì chỉ có hai kết cục, hoặc bị gϊếŧ, hoặc bị tóm. Mà dù cho là kết cục như thế nào, với trung nguyên mà nói, đều là thảm bại.”

“Nếu anh bị bắt, cái tên Độc thủ tọa đó chắn chắn sẽ nghĩ cách lợi dụng anh để đổi lợi ích to hơn, đến lúc đó dù cho anh có không muốn đi nữa thì thuộc hạ của anh nhất định sẽ cố gắng hết sức mà cứu. Còn về phần tổn thất cái gì thì chưa biết được.”

Diệp Hoài Sơn trầm giọng nói: “Diệp mỗ nhất định không trở thành con tin, đến khi chẳng thể làm gì khác được, khắc sẽ tự sát.”

Phong Thiên Nhai nhíu mày, “Ồ, tự sát. Anh cho rằng mình chết rồi thì mọi sự ngon lành à?” Nàng xoay người, nhìn bình mình vừa dâng, “Nếu địch chặt đầu anh rồi đưa đến phủ tướng quân cho thuộc hạ anh chiêm ngưỡng, bọn họ sẽ như thế nào?”

Diệp Hoài Sơn ngơ ngẩn, “… Họ.”

Phong Thiên Nhai: “Bọn họ sẽ báo thù cho anh. Mà kế hoạch được lập ra trong lúc nóng giận thể nào cũng xuất hiện trăm ngàn chỗ hở, đến khi ấy đυ.ng phải bọn mai phục, hao binh tổn tướng chẳng phải là việc không thể xảy ra.”

Diệp Hoài Sơn cúi đầu, mọi lời Phong Thiên Nhai nói đều có lý, hắn không thể bẻ lại được.

Phong Thiên Nhai: “Đi thôi, ta đưa anh về chỗ mình. Chờ giải hết độc cho anh rồi thì cứ đi.”

Diệp Hoài Sơn: “… Đa tạ cô nương.”

Phong Thiên Nhai bước đến, vác Diệp Hoài Sơn lên vai.

Khi nãy trời tối, Diệp Hoài Sơn chẳng thấy có gì lạ, bấy giờ trời đã sáng, để một cô gái nhỏ xinh như này phải cõng mình, Diệp Hoài Sơn đỏ bừng mặt.

“Cô nương ta…”

Phong Thiên Nhai: “Ngậm miệng, im lặng.”

Lòng nàng lo lắng cho Yến Cô Minh, dốc hết sức chạy về đỉnh Thiên Nhai. Suốt đường đi, đến cái bóng của con chim yến ấy nàng cũng không thấy.

Yến khờ, yến thối, dám không nghe lời ta mà bay lung tung, xem ta vặt lông anh thế nào!

Trên đường, Diệp Hoài Sơn cuối cùng đã không đỡ nổi độc tính nữa, bất tỉnh.

Phong Thiên Nhai vác Diệp Hoài Sơn về đỉnh Thiên Nhai, như nàng đoán, Yến Cô Minh không ở đấy.

Đi đi về về vô cùng tổn hao nội lực của Phong Thiên Nhai, cả người nàng rịn ra một lớp mồ hơi mỏng. Nhưng nàng không dám nán lại, nàng cứu Diệp Hoài Sơn, tên Khanh Sĩ Việt thể nào cũng sẽ đi tìm. Phong Thiên Nhai không biết hôm ở quán vằn thắn Khanh Sĩ Việt có chú ý đến Yến Cô Minh hay không, nàng không thể đánh liều.

Thu xếp ổn thỏa cho Diệp Hoài Sơn, Phong Thiên Nhai lại xuống núi lần nữa.

Nàng đi dọc theo bờ sông, cả đường không thấy dấu vết của Yến Cô Minh.

“Có khi nào vào khu rừng kia rồi không…” Phong Thiên Nhai thầm nghĩ, lần đầu tiên nhặt được Yến Cô Minh là trong khu rừng nọ, có lẽ hắn sẽ vào đấy.

Phong Thiên Nhai vào rừng, vẫn không thấy Yến Cô Minh.

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh.

Nơi đây khác với khi ấy rồi. Lá đã khô, cỏ cũng vàng. Phong Thiên Nhai tiến lên vài bước rồi dừng lại.

Nàng nhớ nơi này, nhớ rõ. Vài tháng trước, nàng đã nhặt được Yến Cô Minh trọng thương bất tỉnh ở đây. Đảo mắt một cái, vết thương của hắn đã sắp lành.

Phong Thiên Nhai nhặt một chiếc lá dưới đất lên.

“Yến khờ, thời gian trôi nhanh quá…”

Một cơn gió thoảng qua, Phong Thiên Nhai sơ ý, lá trong tay đã bị cuốn mất.

Nàng nhìn chiếc lá nương gió bay đi, tựa như nhìn thấy bóng hình của Yến Cô Minh.

“Ha, lãng nhân…”

Phong Thiên Nhai xoay người, tìm theo hướng khác.

Một ngày, nhanh chóng trôi qua.

Màn đêm buông xuống.

Trong trấn Thái Lai, đây là lúc náo nhiệt phồn hoa nhất. Tiệc rượu phòng hoa, rộn ràng ồn ã.

Một nam tử cụt tay bước đi không mục đích trên đường.

Chính là Yến Cô Minh.

Hắn đã đi như thế gần trọn một ngày, không biết phải đi đâu, cũng chẳng hay nên làm gì. Chỉ một câu nói ngắn gọn của Phong Thiên Nhai đã như một tảng đá to đè chặt ngực hắn, khiến hắn thở không ra hơi.

[Đúng, ta sợ anh liên lụy ta, anh còn ở đây thì còn gánh nặng, không nhận không xong!]

Gánh nặng…

Lưu Ly Dạ, quỷ mị ảnh, quyên khấp huyết, Yến Cô Minh.

Rất ít người biết tên thật của hắn, nhưng gần như toàn bộ người trong giang hồ đã nghe qua câu này. Nó đề cập đến tên của hai lãng nhân lợi hại nhất võ lâm, một là Lưu Ly Dạ, một là Yến Cô Minh.

Nếu trên thế gian này còn lãng nhân nào người ta không thể không xem trọng, thì đấy là hai người đó. Họ chính là số ít những lãng nhân còn danh dự.

Yến Cô Minh gϊếŧ rất nhiều người, kẻ thù vô số. Nên hắn ít khi đem tên mình ra lu loa bên ngoài. Nhưng ngày hôm ấy, trên đỉnh Thiên Nhai, lúc hắn còn đang trọng thương, vừa mở mắt, nhìn thấy thiếu nữ ngồi kia.

Nàng hỏi, hắn đã đáp ngay.

Hắn chưa từng kể chuyện trước kia của mình cho Phong Thiên Nhai nghe. Rằng hắn từng một mình xông vào Diêm bang gϊếŧ người, từng đến phiên cương mười phần chết chín đoạt được bảo kiếm, từng đơn đấu với ba đại cao thủ Kiếm môn. Vì hắn cho rằng sau này sẽ có một ngày, Phong Thiên Nhai biết được sự lợi hại của hắn.

Đến lúc ấy, hắn có thể báo ơn, có thể bảo vệ nàng.

Nhưng ngày hôm nay, trước mặt hắn, nàng bảo hắn là gánh nặng.

Đến tận thời khắc ấy, Yến Cô Minh mới thấu tỏ được rằng mình, không còn là mình trước đây.

Hắn bước đến một gốc cây bên đường.

Nhấc cánh tay lên, Yến Cô Minh nhìn bàn tay chẳng có tý sức nào rũ xuống, cổ tay hãy còn sưng cồm cộm, thật đối lập với những ngón tay đang co quắp lại.

Hắn nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt toát lên nét cười.

Chợt, hắn nghiêng người, huých mạnh vai cụt của mình vào thân cây.

Trong phút chốc, cơn đau thấu xương nhấn chìm hắn.

Hắn hết lần này đến lần khác huých bờ vai cụt ấy vào thân cây, vỏ cây đã dính máu, da thịt nát bấy nhưng hắn vẫn không dừng lại.

Chỉ có cơn đau như thế mới lấp đi được nỗi đau trong lòng.

Cứ huých đến khi rã rời kiệt sức, Yến Cô Minh mới ngừng lại. Hắn tựa vào cây, nhìn con phố náo nhiệt.

Đối diện với hắn, có một tòa lầu trang hoàng rực rỡ. Cửa mở rộng, trên bậc cửa có vài nữ nhân trang điểm xinh đẹp, vận những bộ cánh lả lơi đỏm dáng.

Luồng hơi thở phong trần, nửa con đường đều ngửi được.

Yến Cô Minh loạng choạng đứng dậy, bước đến tòa thanh lâu ấy.

“Ôi chao, vị đại gia này trông lạ quá, lần đầu đến đây hở?”

Yến Cô Minh không đáp lại nữ nhân đứng trước cửa đón khách, đi thẳng vào trong.

Nữ tử nọ nhìn theo bóng lưng hắn, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

“Tên tàn phế chết tiệt, đã nể mặt ngươi rồi đấy…”

Giọng ả rất bé, giữa chốn ồn ã này chỉ như tiếng muỗi kêu. Nhưng Yến Cô Minh nghe rất rõ.

Hà…

Tên tàn phế chết tiệt.

Hắn nhếch mép, thực sự chẳng sai tý nào.

Bên hông vẫn còn giắt một ít bạc, là chỗ còn thừa lại sau khi mua lọ sáp thơm cho Phong Thiên Nhai. Ném hết số bạc này cho tú bà, những nơi như thanh lâu, loại người bợ đỡ thức thời là nhiều nhất. Chỉ cần có tiền, dù kẻ đến cao thấp béo gầy sẹo lở chốc đầu thế nào, đều được đối xử bình đẳng.

“Đại gia, các cô nương đều ở đây cả, ngài lựa thỏa thích nhé.”

Yến Cô Minh chỉ ngẩng đầu liếc qua một lượt, giữa một rừng nữ nhân tô vẽ điệu đàng, chọn ra một nữ tử nhỏ xinh gầy yếu.

Tú bà cười với nữ tử nọ, “Hương Liên, còn không mau mời đại gia vào phòng hầu hạ.”

Nữ tử tên Hương Liên đó tiến lên đón Yến Cô Minh, ngón tay ngọc ngà khoác lên cánh tay hắn.

“Đại gia, chúng ta đi thôi.”

Yến Cô Minh rút tay ra, “Dẫn đường.”

Hương Liên ngẩn ra một chốc rồi đầu mày cuối mắt lại ánh lên nét cười, nói với Yến Cô Minh, “Hương Liên mạo phạm, đại gia thứ lỗi, mời đi lối này…”

Yến Cô Minh theo ả vào một gian phòng.

Phòng không lớn, cũng chẳng lộng lẫy gì, chỉ có một chiếc giường lớn, một cái bàn, vài cái ghế tựa tròn. Bức màn đỏ thẫm rũ xuống đất che khuất giường.

Sau khi khép cửa, Hương Liên đến bên người Yến Cô Minh, khẽ buông lời.

“Đại gia, để nô gia cởϊ áσ cho ngài.”

Yến Cô Minh nghiêng đầu liếc ả, Hương Liên rất bé, cao không đến vai hắn, ả ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn ý vị phong trần.

Yến Cô Minh khum tay, vắt ngang eo ả.

“Á…” Hương Liên hoảng sợ, bám chặt vào cánh tay Yến Cô Minh.

Yến Cô Minh ném người xuống giường, nghiêng mình đổ lên.

Hương Liên nhấc tay khẽ kéo, bức màn đỏ thẫm bên cạnh buông xuống, ôm trọn cả hai vào trong.

Ngọn đèn dầu không tắt, ánh sáng le lói xuyên qua màn, ánh lên gương mặt Hương Liên, ửng hồng.

Xếp-chữ viên: Khụ, đây chưa phải là chương khó chịu nhất, các đồng chí tim yếu có bệnh ưa sạch xin lướt qua đoạn đầu chương sau, thực ra cũng chẳng có gì quá nặng đô đâu, tầm 16+ thôi… Người tốt đã cảnh báo.