Chương 18: Túy lý mông lung
Đương người say rượu, mông lung, mông lung, như mộng như thực.“A….Lạnh quá……….” Thanh âm Tuần Tố mang điểm hương rượu, trầm thấp, mị tình.
“Cái gì…..Gì đó.” Tần Tố mơ mơ màng màng muốn quay đầu lại.
“Là rượu, nữ nhi hồng thượng hạng.” Thanh âm của Vương Tông Viêm cũng mang theo vài phần khàn khàn dục tình.
“Đừng……” Tần Tố lắc lắc đầu, tóc dài đen như mực tung rơi trên tấm lưng trắng như tuyết, điểm phần sắc vị.
“Ngoan, đừng lộn xộn.”
Tần Tố chống thân, mặt bàn lạnh băng khiến hắn thanh tỉnh chút ít. Tinh tế duyện hôn đã rơi xuống trên lưng, dọc theo cột sống mẫn cảm xuống phía dưới, tê dại khiến cánh tay đang chống bàn của hắn gần đến vô lực. Còn có tay ai kia, đùa bỡn nơi e thẹn ấy, càng khiến Tần Tố không chịu được.
“Ngươi…… Ngươi không cần phải trêu đùa ta……” Tần tố khóc nức nở cầu xin.
“Trêu đùa ngươi? Có muốn ta dạy ngươi cái gì mới thật là trêu đùa không?” Giai nhân cầu xin càng khơi dậy ham thích muốn trêu chọc hắn của y, Vương Tông Viêm tà ý hỏi.
“Mới không cần….A!” Thân thể hắn đột nhiên run mạnh, tay chống bàn mềm nhũn, ngã nằm sấp trên mặt bàn.
Thứ gì nhu mềm ướŧ áŧ đang liếʍ cuối cột sống, còn dần dần dời xuống phía dưới!
“Tông Viêm, không cần phải, không cần phải……” Tần Tố nhuyễn cầu.
Đầu lưỡi nhu nhuận nóng rực nhẹ nhàng liếʍ tiểu huyệt hồng phấn kia khiến nó thẹn thùng co rụt lại, như thầm kín đón mời, càng ý xấu trêu chọc hắn.
“Ân….Ách……….Ngươi, ngươi………” Tần Tố sớm đã đẫm nước mắt, thở gấp liên tục.
“Vị nữ nhi hồng.” Vương Tông Viêm cười cười, liếʍ liếʍ khóe miệng.
Tần Tố gượng quay đầu lại, đã nhìn thấy một cảnh như vậy, càng xấu hổ đỏ bừng mặt: “Ai, ai bảo ngươi rót rượu vào đó!”
“Thanh Thư a, đây chính là tình thú, tình thú.” Vương Tông Viêm cọ cọ mũi hắn, cười thực tà tứ, “Xem ra vi phu phải hảo hảo dạy ngươi rồi.”
Cởi bỏ đai lưng, quấn tại chỗ đang hưng phấn mà ngẩng đầu của hắn.
“Ngươi làm cái gì?” Tần Tố bất mãn giãy dụa, cắn răng căm tức Vương Tông Viêm.
Vương Tông Viêm cười mà không đáp, trực tiếp đem một ngón tay thăm dò huyệt khẩu.
Tần Tố rên to một tiếng, lại ngã sấp xuống bàn, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Càn quấy bên trong nội bích non mềm, thuận tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ phía trước của giai nhân, Tần Tố kiều kiều thở gấp liên tục, hai mắt mê ly.
“Thanh Thư, muốn sao?” Ánh mắt y u ám, mê hoặc người dưới thân.
Tần Tố run giọng trả lời: “Mới không cần…….A……..”
Biết rõ nơi mẫn cảm của hắn, Vương Tông Viêm không chút lưu tình chơi đùa thân thể bên dưới.
“Thanh thư chính là mạnh miệng, ha ha, bất quá ta rất thích.”
Chạm đến điểm mẫn cảm kia, Tần Tố rên cao, khóc âm khàn khàn dẫn động người khác muốn hung hăng khi dễ hắn.
“Muốn hay không, ân?”
Tần Tố bị rượu cồn cùng du͙© vọиɠ mê hoặc đến mơ mơ màng màng không nghĩ được bất cứ thứ gì, hàm hàm hồ hồ ân một tiếng.
“Rốt cuộc là muốn, hay không muốn?”
“Muốn……Ta muốn.” Tần Tố lầm bầm nói.
“Ha ha, ngoan.”
Thân thể bị mãnh liệt tiến vào, đau đớn như muốn chết chỉ trong nháy mắt, tiếp đó là luật động vô cùng.
“A, Ngươi………Ngươi chậm một chút…….”
“Ngô….Ân, ngươi bỏ ra, bỏ ra!” Tần Tố bị đai lưng trói buộc, khó chịu muốn cởi bỏ, lại bị đè xuống.
“Ngoan, không được lộn xộn.” Thanh âm y khàn khàn mang theo uy hϊếp, Tần Tố giãy dụa một cái, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn bất động.
Khó chịu phía trước cùng kɧoáı ©ảʍ phía sau như muốn bức điên người, Tần Tố phát ra tiếng nức nở rêи ɾỉ chọc người.
“Muốn cởi bỏ? Nên làm như thế nào, ân?” Giọng nói tà ý mê muội tiểu sơn dương.
Tần Tố mềm nhũn nằm trên bàn, đầu mông lung nghĩ nghĩ.
“Làm như thế nào?” Tự định không có kết quả, người nào đó đành xin giúp đỡ.
“Cầu ta.”
Phát giác Thanh Thư lúc say rượu dễ dụ dỗ lại phá lệ mê người, Vương Tông Viêm đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Cầu ngươi…….A a!” Đai lưng đột nhiên bị cởi bỏ, du͙© vọиɠ đọng lại nháy mắt bạo phát, cùng lúc tiểu huyệt cũng chặt lại
“Ngô.” Vương tông viêm cũng không nhịn được nữa tiết ra.
Tần Tố thở dồn dập, nằm trên bàn không muốn động.
“Thanh Thư?” Vương Tông Viêm ôm lấy Tần Tố, bế lên giường.
Tần Tố còn chưa có thanh tỉnh, ân một tiếng liền xoay người muốn ngủ.
“Hiếm khi ngươi say một lần, đừng mong ta sẽ bỏ qua ngươi như vậy.” Vương Tông Viêm hôn xương quai xanh của hắn, thấp giọng nói.
………
Đứt quãng rêи ɾỉ cùng tiếng cầu xin đến canh ba mới dần dần ngừng lại.