Nhóc tội nghiệp xuống xe. Cậu quay đầu tính đỡ kẻ mù lòa lại phát hiện anh đã tự xuống xe đi tới cửa sân. Kẻ mù lòa đẩy cửa sân cao ngang eo, được làm bằng gỗ phong, nói: “Cậu Hùng, mời vào.”
Nhóc tội nghiệp đi theo kẻ mù lòa vào sân và rồi trong nháy mắt, cậu bị thu hút bởi hoa cỏ dọc hai bên đường. Nhóc tội nghiệp rất thích làm vườn. Trước kia cậu còn hay chăm một ít cây xương rồng và hoa đá trên ban công nhà mình. Sau này cậu còn có duyên đến một tiệm hoa làm công nữa. Cô chủ nhìn thấy cậu thì rất thích, thường cho cậu rất nhiều hạt giống mà cậu muốn mua mà không mua được.
Kẻ mù lòa đi tới cửa. Có điều anh vẫn không nghe được tiếng bước chân của nhóc tội nghiệp nên hỏi: “Sao thế?”
Nhóc tội nghiệp lúc này mới phát hiện mình tập trung ngắm hoa quá mức, bèn chạy chậm đến bên kẻ mù lòa, nói: “Xin lỗi, hoa trong sân nhà ngài đẹp quá, tôi...”
“Hoa ấy...” Kẻ mù lòa bỗng dưng nghĩ đến: “Chúng nó có đẹp không?”
Nhóc tội nghiệp sững sờ. Lúc này cậu mới nhớ ra kẻ mù lòa không nhìn thấy mấy thứ ở trong sân.
“Đẹp lắm, rất rất đẹp.” Nhóc tội nghiệp nghiêm túc đáp.
“Thích thì tốt. Sau này để chú Lưu mang đến nhiều thêm một ít.” Kẻ mù lòa nói xong thì sờ lên tay cầm phía trên cánh cửa, mở khóa vân tay.
“Cậu chủ về à?” Một người phụ nữ trung niên đang mặc tạp dề chà tay đi ra từ phòng bếp.
“Dạ...” Kẻ mù lòa vươn tay, chuẩn xác khoác lên vai của nhóc tội nghiệp: “Mẹ Khương, đây là chồng của con, tên cậu ấy là Hùng Ngụ.”
Mẹ Khương không đợi kẻ mù lòa bảo nhóc tội nghiệp giới thiệu thì đã tiến đến gần, vui vẻ cười nói: “Mợ chủ trông thiệt xinh đẹp. Tôi là bảo mẫu của cậu chủ từ khi cậu ấy còn nhỏ. Cậu gọi tôi là mẹ Khương là được rồi. Nếu cậu cần cái gì thì cứ đến hỏi tôi nhé!”
“Mẹ... Mẹ Khương.” Nhóc tội nghiệp bị mẹ Khương nhìn đăm đăm mà có chút căng thẳng: “Bà gọi tên con thôi bà.”
“Mợ chủ khách khí quá!” Mẹ Khương bị cách cậu dùng từ chọc cho cười không dứt. Bà thấy khuôn mặt của nhóc tội nghiệp càng ngày càng ửng lên thì suy nghĩ: “Có một cậu bé dễ ngại ngùng như thế này ở cạnh, về sau chắc chắn tâm trạng của cậu chủ sẽ tốt hơn trước kia thiệt nhiều!”
“A... Tôi còn nồi thịt đang hầm trong bếp!” Mẹ Khương ngửi thấy mùi khét ngập trong không khí, vội vàng quay người chạy vô phòng bếp.
“Say này có gì không hiểu hay không biết cứ đến hỏi mẹ Khương, mẹ sẽ giúp em xử lý tốt.” Kẻ mù lòa khom lưng với tay vào tủ giày lấy dép lê, không ngờ bên cạnh đôi dép lê của mình còn có một đôi mới. Anh lấy ra hai đôi dép đặt dưới đất, nói: “Bọn họ có chuẩn bị dép lê, em thử xem có vừa chân không.”
“Cảm ơn.” Nhóc tội nghiệp mang dép đi theo kẻ mù lòa vào trong. Khi hai người đến phòng khách thì cậu mới phát hiện trong phòng trang trí vô cùng ấm cúng. Sàn nhà được phủ mấy lớp thảm trải trên đường đi. Tất cả đồ dùng trong nhà đều được mài tròn góc nhọn để tránh có người bị thương. Trên song cửa sổ thấp bằng gỗ còn treo trầu bà vàng làm điểm nhấn.
“Tôi dẫn em đi xem phòng một chút nhé?” Kẻ mù lòa không biết nhóc tội nghiệp đang làm gì. Anh đoán có thể là trong nhà trang trí có hơi đặc biệt nên làm cậu nhóc khó hiểu, thế là bèn giải thích: “Trang trí trong nhà được mẹ tôi làm từ nhiều năm trước. Chủ yếu là để chăm sóc kẻ mù là tôi nên chắc có hơi quái dị.”
Nhóc tội nghiệp lắc đầu lại nhớ tới người trước mặt là một người khiếm thị, vội nói: “Không đâu không đâu. Bác gái trang trí nhìn rất đẹp.”
“Ngày sau nếu không thích có thể thay đổi. Bây giờ tôi dẫn em lên lầu xem phòng trước.” Kẻ mù lòa nói xong thì quay người đi đến đầu cầu thang. Nhóc tội nghiệp theo sau lưng phát hiện hóa ra mấy bậc thang cũng làm cẩn thận vô cùng. Hai bên tay cầm ở mỗi một bậc tương ứng có mấy vòng tròn nhỏ như đồng xu, trên bậc thang cũng phủ lên thảm thật dày, đạp lên mềm mềm cũng phòng ngừa va chạm.
“Đây vốn là phòng cho khách. Em cứ ở vài ngày trước xem còn thiếu thứ gì thì nói với mẹ Khương.” Kẻ mù lòa đi đến phòng dành cho khách nằm bên tay phải, đẩy cửa ra.
Hồi trước nhóc tội nghiệp sống hết sức đơn giản. Đặc biệt sau khi em gái đi lấy chồng thì lại tiết kiệm hơn. Cậu thấy đồ vật trong căn phòng này đã rất đủ rồi, còn hơi nhiều nữa kia.
“Cảm ơn ngài. Cậu Hoàng, đồ vật đã rất đủ rồi. Chỉ là tôi muốn về nhà lấy một ít hành lý của tôi, có được không?” Nhóc tội nghiệp cảm thấy nơi này thật sự vô cùng tốt. Cậu cúi người thật sâu trước kẻ mù lòa, mặc dù cậu biết anh cũng không thể nhìn thấy.
“Hành lý của em có Chú Lưu đi lấy rồi.”
Kẻ mù lòa dừng lại một chút, nói: “Chúng ta đã là chồng chồng hợp pháp, cứ gọi thẳng tên của tôi là được.”
Kỳ thật nhóc tội nghiệp vẫn cảm thấy hơi hơi không thực. Bản thân thế mà lại kết hôn cùng một người mới vừa gặp không lâu.
“Được, Hoàng... Hoàng Trạch.”