Quân Lãm Nguyệt cắn thịt càng hăng hơn.
Nước sốt thịt nướng của Bùi Yến vốn đã rất ngon, giờ lại có chuyện hay để hóng, khiến nàng càng thấy ngon miệng hơn.
[Để ta đoán xem nào, chẳng lẽ là sư phụ... ờ, không đoán ra nổi, thật vô lý, vô lý quá…]
Nguyệt Huyền Cơ: “???”
Thẩm Quy Nhất: “……”
“Sư phụ lại thu thêm một đồ đệ.” Ánh mắt của Nguyệt Huyền Cơ lướt qua mặt ba sư huynh đệ, cuối cùng dừng lại ở chỗ Quân Lãm Nguyệt, “Và sau này, bối phận của đồ đệ ấy sẽ trên các ngươi.”
Câu nói vừa dứt, không gian trở nên tĩnh lặng.
[Ta không nghe nhầm đấy chứ? Sư phụ nhận sư tỷ làm đồ đệ rồi ư? Nghĩa là từ nay sư tỷ cũng là người của Thanh Dương Phong chúng ta?]
Quân Lãm Nguyệt phấn khích đến mức quên cả ăn thịt nướng.
[Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao lại khiến sư phụ đưa ra quyết định khó tin như thế này?]
[Nhưng thế có nghĩa là sư tỷ sau này sẽ thường xuyên ở lại Thanh Dương Phong sao? Hehehe!]
Dung Tuyệt bóp chặt tay, cây xiên thịt trong tay gãy thành hai đoạn, sắc mặt lạnh băng như muốn đóng băng người khác.
Còn Bùi Yến và Tống Tề Quang tuy rất bất ngờ, nhưng lại không có phản ứng quá lớn.
“Từ nay bối phận của các ngươi không thay đổi, chỉ là thêm một sư tỷ thôi, đơn giản là vậy.” Thấy các đồ đệ không ai phản đối, Nguyệt Huyền Cơ cũng thấy nhẹ nhõm. Ông quay sang Thẩm Quy Nhất ra hiệu, “Tối nay ngươi cứ nghỉ lại ở Thanh Dương Phong. Vi sư sẽ qua gặp nhị sư phụ của ngươi, nhưng không biết bao giờ mới trở về. Còn về thời gian của ngươi sau này, chắc cũng khó sắp xếp hết cho ổn thỏa được.”
Nói xong, bóng dáng của Nguyệt Huyền Cơ biến thành một chấm nhỏ, lao nhanh về phía Tinh Nguyệt Phong.
Sau khi Nguyệt Huyền Cơ rời đi, không khí trên Thanh Dương Phong vẫn còn yên ắng.
Thẩm Quy Nhất căng thẳng đến mức cả người đều cứng ngắc, nàng bước từng bước nhỏ, ngồi xuống cạnh Quân Lãm Nguyệt.
“Sư tỷ khỏe không.”
Bùi Yến nhận thấy nàng căng thẳng, liền dẫn đầu chào hỏi.
Tiếp đó, Tống Tề Quang cũng cười rồi chào, “Sư tỷ khỏe, sư tỷ khỏe.”
Quân Lãm Nguyệt vẫn còn ngơ ngác, liền cầm lấy một xiên thịt nướng nhét vào tay Thẩm Quy Nhất, “Nào sư tỷ, ăn thịt đi.”
[Bây giờ ta thật sự nghi ngờ sư tỷ đã thức tỉnh ý thức tự chủ! Nếu không, sao ngay từ đầu nàng lại có phản ứng kỳ lạ như vậy!]
Nàng bắt đầu hồi tưởng lại, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Sư phụ đúng là đi đánh nhau với Thái thượng Trưởng Lão rồi đấy!”
Tống Tề Quang rót cho mình một chén rượu, trông hoàn toàn như kiểu đang hóng hớt.
Lúc này hắn cũng dám chắc, Thẩm sư tỷ chắc chắn đã thức tỉnh ý thức tự chủ, giống hệt như hắn.
Ừm~ thật tuyệt, thế này thì tha hồ vui rồi.
“Lâu lắm rồi chưa thấy sư phụ đánh nhau.”
Bùi Yến lặng lẽ lấy thêm ít thịt sống ra, cũng không biết đến khi nào mới đánh xong, cứ từ từ nướng, từ từ ăn, từ từ xem.
Thẩm Quy Nhất căng thẳng đến mức không dám nói gì, chỉ nhấm nháp từng chút xiên thịt nướng mà Quân Lãm Nguyệt vừa đưa.
Bỗng nhiên!
Trước mặt nàng sáng lên một hình tam giác màu đỏ, bên trong hình tam giác còn có dấu chấm than đang nhấp nháy liên tục.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Giá trị chiến lược -10! -10! -20! -50! -100!]
Chỉ trong chốc lát, giá trị chiến lược từ con số không bỗng dưng giảm xuống âm 190%!!!
Thẩm Quy Nhất ngẩn ra.
Nàng quay sang nhìn Quân Lãm Nguyệt, không thấy có gì khác thường? Lại nhìn sang ba người còn lại.
Một lát sau, nàng thở dài trong lòng, giảm thì giảm thôi...
Bên phía Nguyệt Huyền Cơ, chỉ trong nháy mắt đã đến Tinh Nguyệt Phong.
Tinh Nguyệt Phong có cấm chế, ngoại trừ người của Tinh Nguyệt Phong, muốn vào phải được cho phép, nếu không muốn vào bằng cách này thì chỉ có thể phá cấm chế bằng sức mạnh.
Vân Lạc Trần đang mặc chiếc tạp dề màu be, trong gian bếp nhỏ làm đồ ăn.
Trên bàn đã sẵn hai đĩa, trong nồi cũng sắp xong, toàn là món mà Thẩm Quy Nhất thích.
“Sao giờ này vẫn chưa về?”
Thấy nồi sắp xong, Vân Lạc Trần tháo tạp dề đi ra ngoài định xem thử, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Nguyệt Huyền Cơ đứng bên ngoài Tinh Nguyệt Phong như một bóng ma.
“Nguyệt lão đến có việc gì?”
Vân Lạc Trần nhíu mày, lòng bỗng chợt thấy bực bội, tâm trạng tốt vừa được một lúc bỗng chốc tan biến.
Nhìn bộ dạng của Nguyệt Huyền Cơ thế này, e rằng ông đến vì chuyện Hà Tụng phát điên.
“Ta đến để bàn bạc một chuyện với ngươi.” Giọng của Nguyệt Huyền Cơ hiền hòa hơn bao giờ hết, thậm chí còn có chút khách sáo, “Ngươi cứ nghe ta nói hết đã. Chuyện là như vầy, đại đồ đệ của ngươi, Thẩm Quy Nhất, chẳng phải vừa đến Thanh Dương Phong sao? Ta đã giữ nàng lại.”
Nghe thấy hai chữ “giữ lại” về Thẩm Quy Nhất, đáy mắt của Vân Lạc Trần thoáng hiện lên sát khí dữ dội.
Tinh Nguyệt Phong và Thanh Dương Phong vốn cách nhau không xa, ông ta chỉ nghĩ là đồ đệ qua đó trò chuyện một lúc rồi về, sao giờ lại lâu chưa thấy trở lại.
“Vì sao Nguyệt lão lại giữ đồ đệ của ta?” Ông ta gần như nghiến răng để thốt ra câu nói này, “Nếu không đưa ra được lý do hợp lý, ta…”
Chưa nói dứt câu, Nguyệt Huyền Cơ đã bật cười, “Ngươi tính sao? Đánh ta chắc? Ta đã nói cứ nghe ta nói hết rồi, ngươi cuống cái gì chứ?”
Vân Lạc Trần: “!!!”
Toàn thân ông ta đã tràn đầy sát khí, nếu không vì lo lắng cho sự an toàn của đồ đệ tại Thanh Dương Phong mà không dám manh động, thì ông ta đã ra tay rồi.
Đúng là đáng ghét, Nguyệt Huyền Cơ đáng ghét, Thanh Dương Phong đáng ghét, từ lúc sư đồ bọn họ đến đây, Tinh Nguyệt Phong chưa có ngày nào yên ổn.
“Ta thấy đại đồ đệ của ngươi rất tốt, tư chất cao, tính tình lại ôn hòa, quan trọng nhất là nàng chơi rất thân với Nguyệt Nguyệt nhà ta. Vì vậy, vô tình ta đã thu nàng làm đồ đệ rồi, ở chỗ ngươi nàng là đại sư tỷ, ở chỗ ta nàng cũng vẫn là đại sư tỷ.” Nguyệt Huyền Cơ nói mà mặt dày không biết xấu hổ, hoàn toàn không để ý sắc mặt Vân Lạc Trần đã đen kịt như đáy nồi, “Còn nữa, ta lớn tuổi hơn ngươi, ta muốn làm đại sư phụ, mỗi tháng nàng sẽ ở mỗi phong mười lăm ngày, công bằng hợp lý.”
“Vô tình?” Vân Lạc Trần nghiến răng, “Nguyệt Huyền Cơ, ngươi thật không biết xấu hổ! Ta tuyệt đối không đồng ý!”
Mới đến Huyền Thiên Tông vài ngày, đã khiến Tinh Nguyệt Phong gà bay chó sủa, giờ lại còn định cướp đồ đệ của ông ta sao? Đừng mơ!
“Vậy ngươi đến đánh ta đi.” Nguyệt Huyền Cơ trưng ra vẻ mặt bướng bỉnh, “Đánh thắng ta, ta sẽ rút lại lời vừa nói và trả đồ đệ cho ngươi.”
Ông không tin Vân Lạc Trần lại không tự biết mình không phải đối thủ của ông.
Thực lực hơn một bậc là áp đảo, mà ông lại còn mạnh hơn ông ta tận hai bậc.
“Nguyệt Huyền Cơ!” Vân Lạc Trần biết mình không phải đối thủ của Nguyệt Huyền Cơ, nên không dám manh động, “Ngươi thật sự nghĩ ta không có cách nào với ngươi sao?”
“Ồ thật à?” Nguyệt Huyền Cơ nhướn mày đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Có cách thì cứ dùng đi, để ta mở rộng tầm mắt xem nào, sao phải giấu diếm làm gì?”
Cả hai đã sắp sửa lao vào đánh nhau.
Nhưng đúng lúc đó, một người bước vào tầm nhìn của họ, là một lão giả, mặc trường bào trắng, trước ngực thêu chữ “Vân”.
Vân Lạc Trần liếc nhìn Nguyệt Huyền Cơ, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Đến thật đúng lúc, sáng mai, không! Tối nay, Nguyệt Huyền Cơ phải mang theo đồ đệ của ông ta cút khỏi Huyền Thiên Tông!
Nơi này là Nam Châu, do Vân gia làm chủ, Nguyệt Huyền Cơ dù có mạnh đến đâu cũng làm được gì? Dám đối đầu với cả Vân gia sao?
Lão giả kia tiến đến nhìn Nguyệt Huyền Cơ một cái, sau đó đi về phía Vân Lạc Trần, sắc mặt rất khó coi.