Xuyên Thành Vạn Người Ghét, Nàng Dẫn Theo Nhóm Pháo Hôi Nổi Loạn

Chương 19: Dung Tuyệt lên sàn

Nghe thấy tiếng lòng của Quân Lãm Nguyệt, mấy người xung quanh lập tức không khỏi cười dở khóc dở.

Trái tim lo lắng cho nàng lúc nãy cũng được xoa dịu rất nhiều bởi những lời nói dở khóc dở cười đó.

Thẩm Quy Nhất đột nhiên nhận ra hôm nay vẻ mặt của sư đệ mình có phần dữ tợn, khác xa so với ngày thường.

“Bốp!”

Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, Đường Thanh bị tát đến nỗi mặt sưng lên.

Khi thấy đại sư tỷ bất ngờ xuất hiện, trong lòng hắn ta vừa căng thẳng vừa uất ức. Thế nhưng, đại sư tỷ không nói một lời liền giáng mạnh một cái tát.

Đại sư tỷ ngày thường đối xử với hắn ta rất tốt, chưa bao giờ đánh hắn ta.

Bị tát đến mức đầu óc ù ù cạc cạc, Đường Thanh vô cùng hoang mang.

Hắn ta không hiểu vì sao đại sư tỷ lại đột ngột đánh mình, chẳng lẽ là vì mình vừa đánh người phụ nữ kia? Nhưng rõ ràng chính nàng ta là người kɧıêυ ҡɧí©ɧ và sỉ nhục trước.

Nghĩ vậy, trong mắt Đường Thanh hiện lên sự ấm ức dày đặc.

“Đường Thanh!” Giọng nói của Thẩm Quy Nhất lạnh lùng nghiêm nghị, “Giáo huấn của tông môn và sư phụ, ngươi đều đã quên hết rồi sao?”

Không hiểu sao, Thẩm Quy Nhất lúc này cảm thấy vô cùng phức tạp.

Nàng đau lòng cho nhị sư đệ của mình, vì diện mạo mà nhiều năm qua luôn bị người khác chế nhạo trong âm thầm. Đồng thời nàng cũng thất vọng về hắn. Sư phụ đã dạy, tông môn đã dạy, tu luyện không phải để ỷ mạnh hϊếp yếu.

“Sư tỷ.” Đường Thanh đỏ bừng mắt, hắn nắm chặt hai tay, trừng mắt nhìn Quân Lãm Nguyệt vẫn còn mắc kẹt trong tường một cái, “Là nàng ta buông lời sỉ nhục ta, cho nên…”

Chưa nói hết câu, Thẩm Quy Nhất lại tát hắn một cái thật mạnh, “Câm miệng!”

Vẫn là cùng một bên mặt, lại bị tát hai lần, lần này còn sưng to hơn.

Những lời của Đường Thanh khiến Thẩm Quy Nhất càng thêm thất vọng, “Đường Thanh! Tâʍ đa͙σ của ngươi đã có vấn đề, trở về tự giác nhận lỗi và chịu phạt từ tông môn.”

Nàng vẫn còn một chút tư tâm. Chuyện này lỗi là ở nhị sư đệ, nhưng hắn vẫn là nhị sư đệ của nàng.

Nhị sư đệ cùng nàng bái sư phụ làm thầy, bao nhiêu năm gắn bó như vậy, không thể không có chút tình cảm nào.

Nhị sư đệ ỷ mạnh hϊếp yếu, mà lại là đồng môn, về tông môn chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt nặng.

Nhưng đó cũng là chuyện hắn phải chịu. Nếu để cho ba vị sư huynh của tiểu sư muội ra tay…

Thẩm Quy Nhất có linh cảm, nếu ba vị sư huynh của tiểu sư muội ra tay, hôm nay nhị sư đệ không chết cũng phải tàn phế.

Thế nhưng Đường Thanh hoàn toàn không cảm nhận được tư tâm của Thẩm Quy Nhất. Ánh mắt và những lời bàn tán của đám người dưới đài khiến sự uất ức trong lòng hắn càng lớn hơn.

“Sư tỷ, nàng ta không chỉ sỉ nhục ta!” Đường Thanh nghiến răng ken két, dù mặt sưng như đầu heo nhưng cũng không ảnh hưởng đến lời hắn nói, “Nàng ta còn sỉ nhục sư phụ của chúng ta!”

Trong lòng hắn ta có một tiếng nói đang gào thét, nếu hôm nay cứ để chuyện này trôi qua, sau này đệ tử trong tông và người ngoài sẽ còn không biết họ sẽ đồn đãi thế nào về hắn ta và sư phụ.

Đại sư tỷ cũng không biết bị làm sao, bình thường nàng tôn kính sư phụ và thương yêu sư đệ nhất.

“Đường...”

Chữ "Thanh" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì Thẩm Quy Nhất đã nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng đen.

Là Dung Tuyệt!

Ánh mắt nàng lập tức co lại, trong lòng nghĩ hỏng rồi.

Dung Tuyệt vung tay một cái, Thẩm Quy Nhất bị sức mạnh dữ dội hất văng khỏi đài.

Nếu không phải nàng còn có thực lực nhất định, thì thế nào cũng bị đánh bay xuống đất.

Dung Tuyệt chẳng hề thương hoa tiếc ngọc như thế này, Quân Lãm Nguyệt đang bị mắc kẹt trong tường ngây người ra xem cảnh tượng đó.

[Đại sư huynh lên rồi sao? Ta tưởng với tính cách lạnh nhạt của huynh ấy sẽ không ra tay chứ. Xong rồi! Với sức chiến đấu của đại sư huynh, lần này Đường Thanh không chết cũng phải tàn phế.]

[Một khi đánh nhau, mối thù giữa Thanh Dương Phong và Vân Lạc Trần sẽ chính thức bắt đầu. Dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn...]

[Nhưng đại sư huynh thật không thương hoa tiếc ngọc chút nào à? Hất đại sư tỷ của ta xuống đài như vậy, thế là xong, sư tỷ chắc chắn sẽ không thích huynh ấy nữa rồi.]

Dung Tuyệt: Không ra tay thì nói ta lạnh nhạt, ra tay rồi ngươi lại đủ kiểu do dự càu nhàu, cuối cùng ngươi muốn thế nào đây?

Thẩm Quy Nhất: Tiểu sư muội, lúc này mà ngươi còn nghĩ những chuyện đó...

Sau khi Dung Tuyệt lên sàn, Bùi Yến và Tống Tề Quang đã lập tức di chuyển đến chỗ Quân Lãm Nguyệt.

“Tiểu sư muội, muội cố gắng chịu đựng một chút, ta và tam sư đệ sẽ nhanh chóng nghĩ cách kéo muội ra khỏi tường.”

Bùi Yến cảm thấy lời này có chút buồn cười, nhưng hắn cố nén lại.

"Nhị sư huynh, bức tường này dày thật đấy!" Tống Tề Quang mặt đầy vạch đen, cố nén cười trong lòng, "Tiểu sư muội bị cắm sâu quá, muốn bới ra cũng không dễ đâu, cần dùng dụng cụ hỗ trợ."

Bùi Yến: "......"

Tống Tề Quang: "......"

Hai sư huynh đệ cứ đứng trước bức tường, bàn bạc cách giải quyết, hoàn toàn không để ý đến tình hình trên đài đấu.

Dù sao đại sư huynh của họ rất giỏi đánh nhau, chuyện xử lý tên xấu xí kia thì giao cho đại sư huynh là ổn rồi.

[Ta nói hai ngươi đúng là đồ láu cá! Vừa bàn cách vừa cười ta à? Ta biết bây giờ động tác và tình huống của ta rất buồn cười, nhưng các ngươi không thể cười lớn được à? Cứ nhịn cười thế này khiến ta rất khó chịu, biết không?]

Nhìn sang phía đài đấu, Thẩm Quy Nhất do dự một lúc rồi cũng lặng lẽ đi tìm dụng cụ. Trước khi đi, nàng không quên dùng linh lực truyền âm cho nhị sư đệ: "Chạy mau!"

Ai ngờ Đường Thanh chẳng thèm nghe lời nàng…

Ban đầu bị người khác sỉ nhục, sau đó là sư phụ của mình bị xúc phạm, giờ lại có người đàn ông kia xuất hiện đẩy đại sư tỷ mà hắn ta yêu thích nhất xuống khỏi đài. Lửa giận trong lòng hắn bùng cháy mãnh liệt.

Trong lòng Đường Thanh, đại sư tỷ tốt đẹp như thế, người đàn ông kia dám bắt nạt nàng sao?

"Hắn là ai chứ? Dám cả gan đánh đại sư tỷ à? Hắn không biết đại sư tỷ có thân phận gì sao?"

"Đúng vậy! Đại sư tỷ là đại đệ tử của Thái Thượng trưởng lão, bình thường Thái Thượng trưởng lão cưng chiều nàng như gì, ta thấy kẻ không biết điều đó lần này toi đời rồi."

"Thái Thượng trưởng lão là người mà ngay cả tông chủ cũng phải kính nể vài phần, tên này dám bắt nạt đệ tử yêu quý của Thái Thượng trưởng lão, không chết không được. Cứ chờ mà xem, lát nữa Thái Thượng trưởng lão sẽ đến thôi."

"Người đàn ông kia các ngươi không nhận ra cũng không có gì lạ, dù sao hắn cũng mới tới Huyền Thiên Tông hôm qua."

"Lẽ nào ngươi biết hắn? Nghe giọng điệu của ngươi, thân phận của hắn không đơn giản đâu nhỉ? Mau nói xem, hắn là ai?"

"Thanh Dương Tông, các ngươi có biết không? Hắn chính là đại đệ tử của Tông chủ Nguyệt Huyền Cơ."

"Thì ra là hắn, ta nghe nói ngày kia chính là lễ nhậm chức Phó tông chủ của Nguyệt Huyền Cơ, nhưng làm Phó tông chủ thì sao? Địa vị của một Phó tông chủ chẳng thể nào so với Thái Thượng trưởng lão."

"Ngươi không biết rồi, đúng không? Ta nghe đồn Nguyệt Huyền Cơ là người của Nguyệt gia ở Đông Châu. Ngươi biết Nguyệt gia ở Đông Châu chứ? Một trong những gia tộc lớn ở Đông Châu! Địa vị của Thái Thượng trưởng lão trong Huyền Thiên Tông cao đến đâu, cũng không thể cao hơn Nguyệt gia ở Đông Châu được."

"Ai biết lời đồn đó có phải thật hay không? Họ Nguyệt thì khắp thiên hạ đều có, lẽ nào tất cả những ai mang họ Nguyệt đều là người của Nguyệt gia ở Đông Châu?"

"......"

Dưới đài đấu, khán giả rì rầm bàn tán, càng lúc càng sôi nổi.

Thính lực của Đường Thanh không tệ, hắn có thể nghe loáng thoáng từ những lời bàn tán bên dưới biết được thân phận của người đàn ông đối diện.

Hắn thực sự không tin cái gì mà Nguyệt Huyền Cơ là người Đông Châu, nếu thực sự là người của Đông Châu, sao lại cam chịu ở lại nơi nhỏ bé như Nam Châu này?

"Sao hả?" Hắn ta cười lạnh một tiếng, ánh mắt đầy thách thức nhìn về phía Dung Tuyệt, "Ta đánh muội muội của ngươi, ngươi lên đây để che chở cho muội muội à? Chẳng qua chỉ là một tông môn suy tàn, dù sư phụ ngươi sắp nhậm chức Phó tông chủ thì đã sao? Sau này gặp sư phụ ta cũng phải cúi đầu, lễ phép gọi một tiếng Thái Thượng trưởng lão."

Ngay lúc này!

Lời của Đường Thanh vừa dứt, chỉ nghe một tiếng "phạch" từ căn phòng thứ hai bên phải ở lầu hai của trường đấu vang lên.

"Ngươi muốn chết à?" Vân Tiêu phản ứng nhanh nhạy, ngay khoảnh khắc Nguyệt Huyền Cơ mở cửa sổ, ông lập tức cúi đầu tránh đi, "Mở cửa sổ không biết báo trước một tiếng à?"

Nguyệt Huyền Cơ đứng từ trên cao nhìn Đường Thanh một cái, rồi khẽ cử động ngón tay: "Hắn đánh tiểu sư muội của ngươi thế nào, ngươi cứ đánh lại gấp đôi cho ta."